Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yzhen
Biên: Sae Krs
***
Mà lúc này đây Triệu Viêm không quan tâm tới những chuyện mà nhóm Hàn Kỳ gặp phải.
Hôm qua, lúc thông qua “Vong Giả nhãn” thì hắn đã thấy được rõ ràng có một cái bóng đứng bên cạnh Triệu Phổ. Có điều hắn cũng không có nhiều cảm xúc lắm – đối với Tử Linh pháp sư mà nói thì việc tiếp xúc với những “quỷ hồn” như thế này đã sớm thành thói quen.
Quỷ hồn cũng có năng lực cao thấp, hình dáng cũng sẽ khác nhau. Hôm qua Triệu Viêm thấy được trên người ma nữ áo trắng kia có sương mù màu xám nhàn nhạt. Loại tồn tại này không thể nói là “lợi hại”, cơ bản có thể coi là “quỷ hồn” cấp thấp nhất.
Tuy là cấp thấp nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh, đặc biệt đối với những người bình thường thần hồn yếu ớt, hay kinh hãi. Có điều cũng chỉ giới hạn ở ảnh hưởng mà thôi, gặp vài ba cái ác mộng cũng là bình thường. Chính vì như thế hắn mới có lòng tốt nhắc nhở đám sinh viên kia đi ngủ sớm.
Là một học đồ Tử Linh pháp sư, hắn không có hứng thú can thiệp hành vi của nữ quỷ. Bởi vì Triệu Viêm hắn đã sống rất nhiều năm, có một loại giá trị quan của bản thân. Dù cho có năng lực thấy được quỷ hồn này hay không thì hắn vẫn rất rõ ràng hiểu được một đạo lý: mọi hậu quả ắt phải có nguyên nhân.
Trên đời này không có người nào là vô tội. Triệu Viêm đã từng tận mắt thấy qua vô số chuyện báo thù và phản bội, cũng từng thống khổ giãy dụa trong đấy. Cho nên sau khi có được năng lực thấy được “quỷ hồn” thì nội tâm hắn cũng không có quá nhiều dao động.
Nói trắng ra là, quỷ hồn cũng từng là người, đây cùng lắm chỉ là biểu hiện của một hình thức tranh đấu khác trong cuộc sống này mà thôi.
Ít nhất thì đấy là cách mà Triệu Viêm định nghĩa.
Sỡ dĩ hắn có được năng lực phi thường này hoàn toàn là vì trải qua một năm tại nơi Ma Huyễn: vào một năm trước, bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên hắn xuyên vào một thế giới thời kì cách mạng công nghiệp, sau đó sở hữu được pháp thuật tồn tại bên trong dị giới.
Nghe giống như bốn phía đều là những thân sĩ với mũ dạ dưới mái vòm, các mỹ nhân mặc váy dạ hội xẻ ngực thắt đai lưng, một thế giới tuyệt vời với những máy móc chạy bằng hơi nước rầm rú bên tai? Nhưng thực tế so với tưởng tượng khác hoàn toàn lại còn tàn khốc hơn – những con đường lầy lội, sương mù che phủ khắp bầu trời, an ninh xã hội hỗn loạn không ngừng, thật sự làm Triệu Viêm cực kì đau đầu.
Quan trọng nhất chính là đồ ăn tại thế giới đấy vô cùng kinh khủng.
Mà bởi vì có sự tồn tại của pháp thuật, con người trong thế giới đấy có chút lệch lạc với khoa học kỹ thuật… Không có động cơ đốt trong, không có nguồn năng lượng dầu mỏ, tất cả con người đều dựa vào pháp thuật cùng nguồn năng lượng từ hơi nước, bởi vì đế quốc quá mức khổng lồ nên đã có những xích mích từ bên trong. Từ đó sinh ra nội loạn khó có thể nói rõ.
Tất nhiên dù cho ở nơi nào thì Triệu Viêm vẫn là một kẻ ngoại lai, sau một năm vật lộn để sống sót thì dưới cơ duyên xảo hợp hắn đã trở thành một vị “Tử Linh pháp sư”… À, trước mắt thì vẫn chỉ là học đồ.
Đúng với tên gọi, sau khi Triệu Viêm trở thành một học đồ Tử Linh pháp sư, thứ hắn phải đối mặt hằng ngày chính là cái chết, linh hồn và pháp thuật. Tại thế giới đấy, tất nhiên hắn không được xã hội bình thường công nhận, nhất là đám thần côn của giáo hội gọi Tử Linh pháp sư là “khô lâu nên xuống địa ngục”, “phù thủy báng bổ xác chết”, “kẻ trộm cắp thi thể”…
Đối với những tội danh bịa đặt này, Triệu Viêm cũng không hề thấy lạ. Dù sao thì việc bị chụp mũ oan thời nào chẳng có, chẳng lẽ còn phải chạy tới Toà Thánh tranh luận với Giáo hoàng?
Thật ra lúc còn ở Trái Đất hắn cũng từ gặp qua các loại như “phù thủy”, “bán tiên”, “chân nhân” hay “cao tăng”... Gặp nhiều chuyện vượt quá lẽ thường tình cho nên hắn cũng không bài xích chuyện này, ngược lại còn khá hứng thú. Có điều hắn thật sự chưa từng nghĩ tới, thứ mà hắn vượt trăm sông nghìn núi gặp các cao nhân tài ba, cầu tiên khắp bốn phương không tìm được đường mà bây giờ trời xui đất khiến thế nào mà dùng một loại cách thức khác bước vào cánh cửa “tu luyện”.
Kinh nghiệm lúc ở dưới núi hôm qua đã nói cho hắn biết là: những kỹ năng học được ở dị giới cũng có thể dùng được ở đây!
Nhưng mà… làm cách nào để sử dụng?
Vào ban đêm, khu thắng cảnh Dã Tam Pha lạnh lẽo hoang vắng không có lấy một bóng người. Triệu Viêm muốn kiếm tiền cũng không có chỗ nào để kiếm, cũng may thân thể hắn khác với người bình thường, dứt khoát tìm một cái ghế dài nằm xuống nghỉ qua một đêm. Sáng hôm sau tỉnh lại, đường đi đã nhộn nhịp trở lại. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt mà không kìm được suy nghĩ tới vấn đề trọng yếu nhất: làm sao để có một bữa ăn?
Triệu Viêm đứng bên đường một lúc lâu thu hút không ít ánh nhìn bởi vì trang phục kì lạ trên người hắn rất dễ làm người khác chú ý. Nếu như mặt hắn là kiểu người “châu u” thì chắc đã có không ít người muốn tới chụp ảnh chung, nhưng ai bảo hắn chỉ có bộ dạng của một người Trung Quốc bình thường?
Càng nhiều người ở đây thì càng có nhiều cách kiếm tiền. Triệu Viêm đứng cạnh nhà ga của hành khách liếc mắt nhìn xung quanh, suy nghĩ bản thân nên làm cái gì. Tới khi hắn nhìn thấy các “thầy bói tướng số” không hiểu sao có chút muốn cười, ngay sau đó lắc đầu nói: “Vậy thì học đi đôi với hành đi…”
Công cụ tốt nhất của những con sói khoác bộ đồ trắng không gì khác có thể hơn đó chính là “miệng”. Chỉ cần bạn có thể lừa gạt thì chắc chắn xung quanh sẽ luôn có người chi tiền ra trả cho chỉ số thông minh của chính mình. Bên cạnh nhà ga có mấy ông già chưa bao giờ đi học đang treo cái bảng “bói toán tài tình”. Chiêu trò lừa bịp đã dùng vài chục năm, sớm đã tôi luyện được tuyệt chiêu một hơi nói hươu nói vượn. Tuy chưa từng học qua lớp tâm lý học nhưng mấy lời lập lờ nước đôi cùng đủ kiểu ám chỉ cũng đủ lừa gạt một số người trưởng thành không có mắt nhìn.
Bạn sẽ nói những người này ngốc nhưng nhiều lão già hốt về được cả trăm vạn tệ, chẳng lẽ ngốc hơn bạn à? Chỉ có thể nói một số người làm việc trái với lương tâm, hoặc đối với những chuyện tâm linh rất “mê tín” nên mới ngoan ngoãn nhảy vào hố.
Vậy nên mấy lão già lừa đảo dựa vào mấy câu chuyện phiếm giật gân lại có thể mua được cho con cái họ cả cái căn hộ trong thành phố.
Triệu Viêm sống hơn một nghìn năm đã gặp qua loại người này nhiều rồi, nhưng nói cho cùng cũng không có quá nhiều ý kiến đối với bọn họ. Cái này gọi là người nguyện đánh người nguyện chịu, không thể nói người khác ngu xuẩn. Bởi vì có nhu cầu nên đám người kia mới tồn tại, mà bản thân bây giờ lại phải sắm vai thành nhân vật bất chính như vậy sao?
Hắn mặc một thân “quần áo lố lăng” đi đến cạnh nhà ga, mượn một cây bút chỗ quầy bán tạp hoá, tìm được thùng các tông người ta không dùng ghi xuống mấy chữ “bói toán phương Tây”. Không chỉ thế, hắn còn viết một dòng chữ tiếng Anh chuyên môn “Chỉ xem quá khứ, không hỏi tương lai, giải quyết các loại bệnh khó chữa” phía dưới.
Dòng ngữ pháp tiếng Anh này khá phức tạp, tuyệt đối không phải là “Tiếng Anh kiểu Trung Quốc”. Những người đến Dã Tam Pha du lịch không phải tầng lớp thượng lưu, vì thế cũng hơn phân nửa người không hiểu được.
Đọc không hiểu càng tốt, đây chính là hiệu ứng mà Triệu Viêm muốn.
Sau khi viết xong tấm bảng, Triệu Viêm tới bên cạnh nhặt vài hòn đá nhỏ cùng một vài nhánh gỗ gãy rồi bắt đầu vẽ lên mặt đất. Khoảng chừng hai mươi phút sau, một “pháp trận” phức tạp với các đồ án hình tròn chiếm diện tích khoảng năm sáu mét vuông được vẽ xong.
Pháp trận này có bài bản hẳn hoi, chắc chắn không phải là hình dạng được phác thảo bậy bạ mà ra.
Hắn đặt những hòn đá lên pháp trận sau đó dùng bút vẽ một cái đồ án lên một hòn đá lớn cỡ lòng bàn tay rồi đặt xuống đất. Tấm bảng để bên cạnh, tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Những người bước ra nhà ga đều nhìn về phía bên này. Đầu tiên là thấy mấy lão già râu tóc bạc trắng đeo bảng hiệu “Bói toán tài tình”. Sau đó là bắt gặp một thanh niên trẻ tuổi mặc cổ phục đứng bên cạnh, trước mặt còn có một cái pháp trận cực lớn.
Người trước là nhân vật có thể bắt gặp ở khắp các nơi du lịch khác, nhưng còn người sau… Tới đây tham gia triển lãm tranh à?
Nhìn kỹ lại, ha, “bói toán phương Tây”? Nghe lạ tai thật!
Nghe mấy lão tổ tông cả ngày nói về Chu Dịch bát quái, m Dương Ngũ Hành đến phát chán rồi, lại không biết người nước ngoài bói toán ra sao… Đa số những người nhìn thấy cảnh này thì trong lòng ít nhiều gì cũng sinh ra chút tò mò. Kết hợp với cái “pháp trận” trên mặt đất nhìn qua có vẻ thâm ảo với các nét vẽ ưu mỹ, lại thêm một dòng chữ tiếng nước ngoài trên tấm bảng hiệu…
Đây đúng là lừa đảo kiểu mới!
Một loạt hành động của Triệu Viêm nhìn như đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa thâm ý về nhiều phương diện. Mánh khoé quảng cáo “Xem bói phương Tây” này chắc chắn là một “sáng tạo mới” tại khe núi nhỏ này; vẽ cái pháp trận chiếm diện tích cực lớn như vậy chính là một cái “biển quảng cáo” giá rẻ dùng để thu hút các ánh mắt; dòng chữ tiếng Anh trên tấm bìa các tông nhìn như sâu sắc nhưng trên thực tế chỉ là mồi lửa làm tăng tâm lý hứng thú của đám người “xem náo nhiệt”. Mặc kệ bạn có tới hỏi hay không thì chỉ cần bạn đứng tại đó cũng sẽ hình thành hiệu ứng quảng cáo.
Bìa các tông được dựng lên chưa tới mười phút, xung quanh đã vây thành một vòng tròn nhỏ. Có người muốn tiến lại gần, Triệu Viêm còn nhắc nhở chú ý đừng dẫm lên pháp trận khiến không khí trở nên trịnh trọng. Những người này muốn đến để xem náo nhiệt, lại không ai dám lên hỏi. Mọi người cứ tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, cuối cùng có một bác gái nhìn qua có lẽ là người địa phương bước lên phía trước: “Cậu trai trẻ, cậu xem bói à?”
“Tôi không biết nhiều về xem bói, tôi học được những thứ này ở nước ngoài. ‘Xem bói’ là hỏi đến chuyện tương lai, tôi không nói mò được.” Triệu Viêm nhìn quanh bốn phía, tự tin nói: “Nhưng nếu các vị có vấn đề khó khăn gì cần giải quyết thì tôi có thể tìm ra biện pháp giải quyết cho các vị.”
“Bao nhiêu tiền một quẻ bói thế?”
Đầu bác gái nghĩ một vòng vẫn không hiểu, dù sao nghe qua vẫn là thầy bói, vậy không phải là hỏi quẻ sao?
“Nghe nguồn gốc vấn đề, một vấn đề hai mươi tệ, biện pháp thì phải xem độ khó.”
Tất nhiên Triệu Viêm cũng có tính toán của bản thân, “Tử linh lực” chứa trong dao găm đã không còn nhiều, muốn thi pháp cũng không dùng được mấy lần. Mặc dù muốn kiếm tiền thật nhanh rồi mau chóng rời đi nhưng mức độ tiêu xài ở đây không cao, nói muốn một trăm tệ một vấn đề, lại trên cơ sở không có danh dự thì hỏi xem có ai tình nguyện mạo hiểm vung tiền chơi?
Vì thế sẽ thích hợp hơn nếu làm giống như một trò chơi: thu phí vào thấp, về sau tăng giá trị các dịch vụ lên, không muốn bỏ tiền thì ngoan ngoãn đứng một bên xem đi.
Bác gái tuổi này cũng tương đối tiết kiệm, không quá tình nguyện chi hai mươi tệ, Triệu Viêm vừa liếc mắt đã hiểu ngay: “Không sao, bác hỏi vấn đề trước còn mọi người đứng cạnh nhìn xem, nếu như cháu nói không đúng thì sẽ không lấy một xu!”
“Thật sao?”
Có lời này, nhất thời bác gái cũng có chút động lòng. Bà tình nguyện bước ra đầu tiên tất nhiên là trong lòng cũng có việc muốn nhờ vị “đại tiên” này. Nhìn đi, mấy người “đồng nghiệp” phía trước đều ra một đống chủ ý cùi bắp, sau đó về nhà thử theo cả buổi vẫn không có tác dụng gì. Bây giờ nhìn thấy một tên “bề ngoài trông có vẻ đáng tin cậy”, giá cả lại không đắt, nghĩ nghĩ liền móc tiền ra: “Vậy tôi đây sẽ thử một lần vậy!”
Ngược lại Triệu Viêm không nhận tiền, cười nói: “Hỏi trước một vấn đề đi, nếu cháu nói đúng thì cầm tiền mới không thẹn với lương tâm, bác xem có đúng không ạ?”
Lần này hắn làm ra vẻ ta đây làm mọi người xung quanh thầm than một tiếng. Mấy lão già lừa đảo xung quanh thường ngày quen dùng thủ đoạn này đều lấy tiền trước rồi khoe khoang, nói một đống lời nhảm nhí làm người nghe thoải mái, cuối cùng còn đòi thêm một chút tiền hỏi quẻ. Tên Triệu Viêm này chưa kể đến có nói chính xác hay không, nhưng bộ dạng này rất có phong thái.