Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Văn Phòng Tử Linh Pháp Sư
  3. Chương 6: Sưu Hồn
Trước /15 Sau

Văn Phòng Tử Linh Pháp Sư

Chương 6: Sưu Hồn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch: Sae Krs

***

Bác gái lập tức cảm thấy hơi tin tưởng, mở miệng nói: “Bác ở phía tây thôn, đầu năm nay đổi đất, xây một tòa nhà nhỏ, kết quả, sau khi vào ở thì... luôn nghe thấy tiếng động bất kể ngày hay đêm. Bác làm thế nào cũng không thể tìm được nguyên nhân, cháu xem thử đây là chuyện gì?”

Triệu Viêm gật đầu, không chút hoang mang nói: “Bác đứng ở chỗ này, lát nữa làm theo chỉ dẫn của cháu, đừng nói chuyện.”

Đương nhiên bác gái gật đầu đồng ý, đám người xung quanh cảm thấy kịch hay đã đến, lập tức tiến về phía trước, kết quả bị Triệu Viêm đuổi về: “Mọi người nể mặt nhường một chút, đừng lên tiếng.”

Trung tâm pháp trận hình tròn là một khu vực hình vuông trống rỗng, bác gái đứng ở giữa, hơi luống cuống nhìn bốn phía. Bà vừa định nói gì đó, lại phát hiện Triệu Viêm đã dùng ngôn ngữ “Najito” của thế giới kia thấp giọng tụng niệm chú văn:

“Mardus, xin hãy lắng nghe lời triệu hoán của tín đồ, ta lấy máu tươi tế, khẩn cầu sức mạnh của ngài...”

Pháp sư Tử Linh tin vào thần chết Mardus, hình tượng là người đầu quạ, trên dao găm trong tay Triệu Viêm có khắc hình tượng của y. Lúc này, hiển nhiên vị thần của thế giới bên kia cũng nghe được tiếng gọi của tín đồ trên trái đất. Hắn ngưng thần cảm thụ được sự đáp lại từ bầu trời, lập tức xẹt con dao găm bằng xương qua lòng bàn tay của mình!

Con dao găm này không được mài cạnh, nhưng lúc này lại cắt làn da của hắn một cách sắc bén dị thường.

Một màn này khiến đám người vây xem phải thốt lên, mà Triệu Viêm lại không để ý tới. Con dao găm bằng xương mang theo máu tươi vẽ ra một quỹ tích trên không trung, vết máu tươi trên mũi dao trắng cực kỳ dễ thấy, nhưng mọi người lại không chú ý tới... những hạt máu bị ném ra ngoài hóa thành sương mù màu máu trong không trung, không có một giọt rơi trên mặt đất.

Vừa lúc có một cơn gió thổi qua, cảm giác âm lãnh khiến không ít người vây xem phải rùng mình một cái, có người nhìn trái phải, phát hiện cờ hình tam giác treo bên cạnh bến xe khách lại luôn rũ xuống, hoàn toàn không giống có gió...

Bác gái đứng ở giữa pháp trận vốn còn kinh ngạc vì Triệu Viêm trầy xước bàn tay, nhưng mắt thấy ánh mắt đối phương nhìn lại, bà chỉ cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng, lập tức cả người bất động đứng ở nơi đó.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Đám người vây xem vẫn chưa nhận ra sự khác thường của bà, nhưng bản thân bà Lý lại không thể giải thích được: một giây vừa rồi là sao? Tại sao đầu lại đột nhiên trống rỗng?

Bà còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Triệu Viêm đã kết thúc động tác. Hắn thu hồi lưỡi dao găm xương, mọi người không tự chủ được nhìn về phía bàn tay hắn, lại phát hiện hắn không thèm để ý vết thương kia chút nào. Có người không nhịn được đưa tới chai nước khoáng, muốn hắn rửa sạch một chút, lại bị hắn xua tay cự tuyệt.

Không khí có chút ngưng trệ, ánh mắt Triệu Viêm một lần nữa nhìn về phía bác Lý, mở miệng nói: “Nhà bác có hai tầng, mái xanh, tường đỏ, đúng không ạ?”

Người thứ hai “ô” một tiếng, lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng!”

Khán giả ồ lên, cả đám trợn tròn mắt nhìn Triệu Viêm. Nhưng bên cạnh có một giọng nói chợt vang lên: “Bác Lý ở đây mấy chục năm nay, chỉ cần hỏi một chút là biết bà ấy mới xây nhà, tường đỏ mái xanh kia ai mà không biết?”

Triệu Viêm không cần nhìn cũng biết người nói chuyện là một trong những ông lão của sạp bói bên cạnh. Nhưng chuyện này cũng không có cách nào, bản thân cướp việc làm ăn của người ta, bị ghét là chuyện không thể tránh khỏi.

Nhưng lời nói của ông lão này cũng không tồi, chỉ cần là người địa phương, đều biết cha mẹ bác Lý như thế nào. Triệu Viêm không để bụng, tiếp tục nói: “Trên cửa nhà bác có một bức tranh hoa mẫu đơn dán gạch men, nhưng tay nghề không tỉ mỉ lắm, ở góc trên bên phải nứt ra ba mảnh.”

Miệng bác gái bây giờ có thể nhét trứng gà, cho dù người thường xuyên đến nhà bà cũng không biết chi tiết này, dù sao gạch men bị nứt cũng không dễ thấy, chỉ có bản thân bà cảm thấy không được tự nhiên, mới mấy lần muốn tìm người thay, nhưng đến nay vẫn chưa làm.

Triệu Viêm không quan tâm đến vẻ mặt của bác gái, tiếp tục nói: “Có phải những âm thanh kỳ quái mà bác nói nghe lớn nhất khi ở trong nhà vệ sinh bên tay phải cửa đúng không? Có đôi khi ban ngày cũng nghe thấy tiếng ‘kẽo kẹt’?”

“Thần tiên!”

Bác Lý kích động vỗ đùi: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ngài đúng là thần tiên!”

Đương nhiên Triệu Viêm biết mình không phải là thần tiên gì. Hắn chỉ sử dụng “thuật Sưu Hồn” cấp 1 mà thôi —— nói trắng ra, chính là pháp thuật trích xuất tin tức từ linh hồn.

Thông thường, mọi người cảm thấy nếu một người không có “linh hồn”, cơ thể sẽ mất ý thức và tri giác. Lời này thật ra chỉ đúng một nửa, người xưa vẫn có câu “ba hồn bảy phách”, Triệu Viêm không biết hồn phách khác nhau như thế nào, nhưng hắn hiểu được một điều: khi “thuật Sưu Hồn” của Tử Linh pháp sư thu thập tin tức, người bị thi thuật sẽ không nhận ra mình bị dò hỏi.

Đừng nhìn người trước mặt không nói gì, nhưng “thuật Sưu Hồn” vừa phóng thích, tất cả những gì linh hồn biết đều sẽ thổ lộ ra. Hơn nữa, “linh hồn” khác với bản thân, chỉ cần là chuyện đã từng trải qua thì có thể tỉ mỉ nói ra, tuyệt đối không có khả năng “mất trí nhớ” hay “quên”.

Đây là “pháp thuật Tử Linh” cấp 1 đầu tiên mà Triệu Viêm học được, tuy trong tên có chữ “Tử”, nhưng trong thực tế, dù là người chết hay người sống cũng đều có thể dùng. Trước mắt lấy ra lừa gạt đám người thường này thì tuyệt đối là dư dả.

Mà vấn đề bác Lý hỏi, thật ra Triệu Viêm đã có phán đoán khi “thuật Sưu Hồn” trích xuất tin tức —— bình thường, tiếng ồn không thể giải thích trong nhà sẽ có liên quan đến một số “năng lượng âm”. Có lẽ, cái gọi là “ma” có thể là một sinh vật mà mắt người không thể nhìn thấy, nhưng nguyên nhân thông thường đều có liên quan đến một thứ: máu.

Máu nhân loại sẽ hấp dẫn các loại sinh vật năng lượng âm. Ở một thế giới khác, trong tự nhiên, Triệu Viêm thường xuyên nhìn thấy nơi có thi thể bị vây quanh bởi đủ loại linh hồn xấu xí, chúng đi qua đi lại, xung đột lẫn nhau, thường sẽ tạo thành tiếng động kỳ quái.

“Bác gái, cho cháu hỏi một câu, có phải lúc bác xây nhà, bác nhìn chằm chằm vào nó mỗi ngày không?”

“Không ngày nào không nhìn!”

“Vậy có công nhân bị thương ở vị trí con vừa nói lúc xây dựng phải không ạ?”

Lúc Triệu Viêm nói xong lời này, bác Lý có chút sững sờ, nhưng bà đã nhanh chóng phản ứng lại: “Đúng vậy! Có một thằng nhóc xây nhà mang đồ bị đập vào chân, chảy rất nhiều máu, ướt cả giày. Tôi còn mua cho cậu ta thuốc trắng Vân Nam.”

Bác gái tự mình nói xong, lại vỗ đùi: “Chỗ cậu ta bị thương là ở nhà vệ sinh... Phải, chính là chỗ đó!”

“Vấn đề là ở đây.”

Triệu Viêm dừng lại, hỏi: “Bác có muốn giải quyết chuyện này không?”

“Muốn chứ! Cậu nói đi, bao nhiêu tiền?”

Triệu Viêm vươn một ngón tay: “Một trăm đồng là đủ, bây giờ bác đi về giải quyết, nếu có tác dụng quay lại trả tiền cho cháu cũng được.”

Cái giá này nói đắt cũng không đắt, nhưng đối với bác Lý có chút bủn xỉn mà nói thì cũng hơi đau lòng. Nhưng nhớ đến câu nói của Triệu Viêm trước đó, bà nghĩ thầm dù sao cũng đã đi đến bước này, vậy tại sao lại không thử? Bà cắn răng nói: “Được!”

Có lời này của bà, mọi chuyện còn lại cũng dễ nói.

Triệu Viêm suy nghĩ một chút, tìm người lấy giấy trắng và bút đen, ngưng thần vẽ đồ án lên trên. Đây là pháp thuật cấp 0 được sử dụng phổ biến nhất trong hệ thống “pháp thuật Tử Linh”, đồ án chính xác cộng thêm đủ tử linh lực, trong vòng một ngày sẽ có hiệu quả.

Thật ra phù văn uy lực lớn hơn cũng có, nhưng Triệu Viêm còn chưa có trình độ đó. Sau khi viết xong, hắn lại lần nữa lấy ra con dao găm xương. Giờ phút này, mọi người mới phát hiện vết máu vừa rồi còn nhiễm đỏ dao găm, bây giờ đã hoàn toàn biến mất hơn phân nửa, mà Triệu Viêm thì không chút do dự đâm vào đầu ngón tay, dùng máu tươi nhỏ xuống trên pháp trận giữa tờ giấy trắng.

Giọt máu rơi chính xác vào trung tâm. Điều kỳ lạ là máu không ngấm vào giấy mà giống như giọt nước đọng lại trên lá sen.

“Bây giờ bác cầm cái này trở về, đốt nó trong nhà là được. Lúc đốt bác có thể sẽ nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ, nhưng đừng sợ, đốt xong thì mọi thứ sẽ ổn thôi.” Dường như Triệu Viêm cũng không quá để ý đến “thù lao”, vẫn là câu nói trước đó: “Nếu bác cảm thấy có hiệu quả thì quay lại đây trả tiền cháu cũng được, chiều nay cháu vẫn ở đây.”

Bác Lý vội vàng cầm phù văn rời đi. Triệu Viêm cười tủm tỉm nhìn đám người vây xem, mở miệng nói: “Người tiếp theo là ai?”

Một cô gái trẻ trông như khách du lịch muốn đi lên, nhưng lại bị một người phụ nữ trung niên cao lớn vạm vỡ đẩy sang một bên. Người này tiếp tục thô lỗ đẩy người khác ra, mở miệng là một loạt tiếng địa phương dày đặc. Theo lý mà nói, Dã Tam Pha cách đế đô không xa, cho dù nói giọng địa phương cũng có thể nghe hiểu đại khái. Nhưng người phụ nữ này nói chuyện vừa gấp vừa nhanh, sau khi luyên thuyên một loạt, mọi người ở xung quanh đều ngây người, dường như những “người địa phương” này cũng nghe không hiểu.

Triệu Viêm không nói gì, kinh nghiệm của hắn cũng không phải đám người trước mắt này có thể so sánh. Người phụ nữ này nói bằng giọng địa phương, dù giọng nói nặng hơn nữa hắn cũng có thể phân biệt đại khái, hắn biết rất rõ: giao tiếp giữa mọi người không chỉ đơn thuần là ngôn ngữ, mà nhiều hơn là cảm xúc.

Cảm xúc của đối phương cũng không phải tới xin giúp đỡ, ngược lại giống như là đến đánh nhau. Đã như vậy, dù đối phương nói gì cũng không quan trọng, nếu rối rắm với nội dung lời nói của đối phương thì không khác gì chủ động nhảy hố.

Như vậy, rốt cuộc là tại sao bác ấy tới đây quấy rối lung tung?

Ánh mắt vừa chuyển, Triệu Viêm đã nhìn thấy bên cạnh đám người có một người đang khom lưng giả bộ quan sát, nhưng chân đối phương lại không thành thật chút nào, làm bộ “không cẩn thận” xóa vài chỗ trong “pháp trận” hắn đã vẽ.

Nhìn kỹ, ồ, đây không phải là lão thầy bói bên cạnh sao?

Triệu Viêm biết mình làm như vậy coi như “cướp việc làm ăn của người khác”. Nhưng thứ nhất, đây là “hoạt động kinh doanh không có giấy phép”, không có quy tắc gì để nói. Thứ hai, trên người đối phương không có chút đặc điểm tinh thần lực nào, rõ ràng là một tên lừa đảo giang hồ. Hoặc là quang minh đi ra chính đại tỷ thí một phen, hoặc là giả vờ không nhìn thấy ngồi xuống bên cạnh, chứ tại sao phải chuyên môn tìm người phối hợp phá hoại? Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, thật sự khiến người ta tiếc nuối.

Sống lâu, con người thật sự sẽ có lòng dạ càng sâu, nhưng “có lòng dạ” không có nghĩa là chuyện gì cũng ẩn nhẫn. Thế giới phức tạp như thế, lòng người khó lường như thế, Triệu Viêm từng ở vị trí cao cẩm y ngọc thực, cũng từng bỏ đàn sống riêng ăn lông ở lỗ. Sớm đã quen thuộc thế gian muôn màu, vì vậy hắn sẽ không có bất kỳ khách khí gì khi đối phó loại dân chúng nông thôn trước mắt này.

Triệu Viêm trực tiếp xua tay nói: “Cái bác nói cháu không nghe hiểu, cũng không nhìn được. Đổi một người khác.”

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nguyệt Tân Lưỡng Vạn Ngã Thành Liễu Thủ Phủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net