Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: LuciferVadden
“Anh trai, anh muốn đi làm một thẻ căn cước không? Nếu như thân thích của anh ở nội thành, anh có thể nói với công nhân làm thẻ bên kia.” Cậu bé nói.
Tiêu Phong mặt không biểu tình, làm một chuyến xe đến đây, lại còn phải ngồi quay lại làm thẻ? Hơn nữa, còn thấy cái này rất phiền phức. Tiêu Phong cảm thấy hôm nay hắn chưa nhất định có thể đi vào nội thành!
Yên lặng xuống xe, Tiêu Phong ném cho xa phu mấy bao mì ăn liền. Quay lại đi, tản bộ cũng tiêu trừ phiền muộn mà.
“Cao thiếu gia?” Một người lớn giọng nói.
Tiêu Phong đầu tiên tưởng là không phải đang gọi mình, dù sao mình vốn dĩ là họ Tiêu.
“Cao thiếu gia! Tôi nói cậu ấy thì là cậu ấy, tụi mày mấy tên không có mắt nhìn này, về trước đi.” Trên chiếc xe việt dã bên cạnh Tiêu Phong, truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Cao thiếu gia? Tôi là A Long nè! Nhớ rõ không?” A Long hạ kính xe xuống, lộ ra một gương mặt thô rộng.
“A Long?” Tiêu Phong nhớ rõ gã “Tại sao anh lại ở đây?”
“Làm nhiệm vụ. Phải rồi, thiếu gia nhà tôi cũng lo lắng cho ngài! Cao thiếu gia lúc trước rốt cuộc sao thế? Chúng tôi tìm khắp núi cũng không tìm được ngài.” A Long hỏi.
“Không cẩn thận rơi xuống một hang động sâu.” Tiêu Phong không giải thích kỹ càng “A Long anh có thể mang tôi vào nội thành không? Hôm nay tôi vừa đến thành phố S, chưa làm thẻ căn cước, vào không được.” Về phần A Long nói, Tề Mộ Vân lo lắng cho hắn, tự động bị Tiêu Phong lơ đi.
Nếu là thật, vậy thì quá kinh dị!
“Cái này dễ thôi.” A Long cười sang sảng nói “Có điều chúng tôi trước phải về chỗ Tề thiếu, chờ sau khi đem đồ vật giao cho thiếu gia chúng tôi, thì quay lại chở cậu về. Tề gia cách Cao cũng không xa lắm.”
“Ừ, cám ơn.” Tiêu Phong cười nói.
“Đừng, lời cảm ơn này ngài vẫn nên nói với Tề thiếu.” A Long trong lòng tính toán.
Cao thiếu đã cứu Tề thiếu, sau khi Cao thiếu mất tích, thiếu gia nhà mình ngày nào cũng trưng mặt lạnh, gã cũng sắp bị tổn thương do giá rét rồi, càng đừng đề cấp đến huấn luyện, thỉnh thoảng phải tăng gấp bội, haizzz.
Tại trong lòng A Long, xuất hiện một công thức.
——Lấy lòng cao thiếu = Cao thiếu gia tăng hảo cảm với Tề thiếu = Tề thiếu vui vẻ = mình không cần bị tổn thương do giá rét = huấn luyện ít!
Ngẫm lại thì hạnh phúc quá đi! Không phải gã oán thầm, thiếu gia nhà mình mỗi ngày áp suất thấp như bị vợ bỏ.
“Công việc của cậu đến đây là được rồi.” Tiêu Phong nói với cậu bé đứng cạnh.
“Được” Cậu bé phất phất tay với Tiêu Phong “Anh trai hẹn gặp lại.” Tiêu Phong đoán chừng cậu bé lại đi tìm người cần dẫn đường mới.
“Cao thiếu, người đằng sau ngài là?” A Long nghi hoặc hỏi, trực giác của gã nếu Cao thiếu mang người này trở về, mặt Tề thiếu sẽ lạnh hơn nữa.
“Gặp trên đường, hơi đặc thù.” Tiêu Phong nói.
“Cao thiếu, lên xe đi.” A Long mở cửa xe nói.
…
Nội thành không thể so với hai khu vực bên ngoài, người ở đây đều có thân phận nhất định, nội thành nhìn tương đối rộng rãi giàu có, đa số nhà cửa đều là cao cấp, nhìn ra được trước khi tận thế, nơi này là tiểu khu cao cấp, thậm chí khả năng còn có một tiểu khu biệt thự khác.
Xe dừng trước một tòa biệt thự, biệt thự này quý khí yên tĩnh, vị trí cũng vắng vẻ, ngược lại hợp với khẩu vị Tề Mộ Vân.
“A!” A Long đột nhiên hét một tiếng.
Tiêu Phong không chuẩn bị bị giật nảy mình, vội hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì hết, chỉ là tôi nhìn thấy tinh hạch trên ghế phó lái, đột nhiên nhớ đến gia chủ bảo tôi đem những thứ này đến viện nghiên cứu. Còn nữa hình như là gì ấy nhỉ…Phải rồi” vẻ mặt A Long xoắn xuýt “Cao thiếu, hộp kim loại này cậu giúp tôi đưa cho thiếu gia nhà chúng tôi, bây giờ tôi muốn đến viện nghiên cứu một chuyến. Phải rồi, đây là chìa khóa biệt thự.” Biệt thự này là của Tề thiếu, lúc đầu người trong biệt thự không nhiều, hiện tại trong biệt thự chắc chỉ còn Tề thiếu, tất cả mọi người đi làm nhiệm vụ rồi.
A Long kỳ thật trong lòng vẫn tính toán.
Tiêu Phong vươn tay nhận lấy hộp kim loại cùng chìa khóa, vừa muốn mở miệng A Long đã lái xe đi, để lại một đống khói bụi.
“…” Tiêu Phong im lặng, đây đúng thật là dãi nắng dầm mưa, tới lui vội vàng, cứ như thế mà đem vật phẩm nhiệm vụ và chìa khóa nhà cho hắn được hả? Thật không có lòng cảnh giác.
Có lẽ hắn phải nói với Tề Mộ Vân về việc này một chút?
Xoay người nhìn cổng biệt thự, bất đắc dĩ thở dài. Vươn tay ấn chuông cửa.
Liên tục ấn rất nhiều lần, cũng không thấy ai ra mở cửa, Tiêu Phong nghi ngờ. Nhìn dáng vẻ A Long, bây giờ Tề Mộ Vân chắc là trong biệt thự, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Do dự mãi, Tiêu Phong cắm chìa khóa vào bên trong khóa cửa. Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, cửa mở.
“Tề thiếu?” Tiêu Phong thăm dò hô mấy tiếng. Hình như không có ai ở đây? Nhìn hộp kim loại trong tay một chút, thứ này nhìn rất quan trọng, trực tiếp để lên bàn, cảm thấy trong lòng không thể nào an tâm.
Chẳng lẽ người ở lầu hai? Hiệu quả cách âm của phòng trong biệt thự rất tốt, không nghe được tiếng của hắn cũng bình thường. Nghĩ như vậy Tiêu Phong lên lầu hai.
Lên lầu hai, đi vài bước đột nhiên Tiêu Phong nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, từ căn phòng phía trước truyền đến.
Ăn trộm? Không có khả năng. Tiêu Phong đột nhiên cảm thấy xung quanh âm trầm, chắc là Tề Mộ Vân ha. Hít sâu, đem hiện tượng kinh dị trong đầu đuổi ra ngoài.
Đi đến trước căn phòng kia, vươn tay, chậm rãi xoay mở.
“Quỷ a!” Toàn thân Tiêu Phong đều dựng tóc gáy! Một người áo trắng tung bay, còn có mái tóc đen rất dài, gương mặt đầy máu.
Thân thể phản ứng so với não nhanh hơn, đá một cước vào “quỷ” đang nhào vào hắn.
Xoay người muốn chạy, đột nhiên lại có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tay hắn, tim Tiêu Phong sắp nhảy ra ngoài rồi, muốn đá vào mặt cái thứ gì kia, nhưng chân sau đang đá lại bị bắt lấy, vẫn là bàn tay lạnh lẽo ban nãy! Bàn chân trần trụi dường như đụng phải một thứ gì đó như sợi tóc.
A di Đà Phật A di Đà Phật…
Bàn chân kia của Tiêu Phong, bị một lực kéo quay về phòng, hộp kim loại trên tay rớt xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy nặng nề. Tiêu Phong nhắm chặt hai mắt, sợ vừa mở mắt ra đã thấy một thứ gì đó kinh khủng.
Ngay lúc Tiêu Phong trong lòng điên cuồng niệm A di Đà Phật, ngoài miệng bất chợt bị thứ gì đó liếm một cái! Lúc này da đầu Tiêu Phong sắp nổ tung luôn rồi. Tung ra toàn bộ võ nghệ, thế nhưng đều bị áp chế, Tiêu Phong càng kinh hãi hơn, cảm thấy con quỷ này khi còn sống nhất định đã tập võ.
【Kí chủ, ngươi đủ rồi. Người ta không phải quỷ meo, ngươi có thể to gan một chút được không? Giết tang thi đâu thấy ngươi do dự meo.】Hắc Miêu đột nhiên lên tiếng, thành công hù dọa Tiêu Phong kinh hãi.
Có điều nghe thấy không phải quỷ, Tiêu Phong lập tức thanh tĩnh lại. Không phải quỷ thì dễ làm, dám dọa bố mày, bố mày không đánh mày ngay cả mẹ ruột cũng nhìn không ra, tên bố mày liền viết ngược!
Thế là, Tiêu Phong bỗng nhiên mở mắt ra, một gương mặt đã lâu không gặp xuất hiện trước mắt Tiêu Phong.
“Tề, Tề, Tề Mộ Vân!” Tiêu Phong kinh hãi lần nữa, cà lăm hét lên.
Bất quá, nhìn dáng vẻ Tiêu Phong, hình như có điểm gì là lạ? Gương mặt tuấn tú luôn không thay đổi hiện tại biến thành màu đỏ, hai mắt lạnh lùng, bây giờ lại hơi khang khác.
Nhìn thế nào cũng không thích hợp!
“Tề…” Vừa muốn hỏi xảy ra chuyện gì, vài chữ còn chưa nói ra, miệng liền bị một vật mềm mại lấp kín.
—————–
LV: quý vị yên tâm, kéo rèm…à nhầm…chưa kéo rèm đâu…