Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ khắc này, Tô Vũ đều có chút hồ đồ rồi, lẽ nào sư phụ bọn họ thật sự đã tiết lộ chia tách pháp ra ngoài?
"Mấy vạn điểm công huân không nhỏ, ta vẫn cần phải cân nhắc một phen..."
Lưu Hồng lắc đầu, thở dài, nói: "Được rồi, mấy ngày tới đây ta muốn bế quan, cho nên cần phải chuẩn bị hàng loạt thiên tài địa bảo, thân thể ta sắp tấn cấp Lăng Vân, cần trù bị rất nhiều thứ, bao gồm hàng loạt Thần Ma tinh huyết, cũng chính vì vậy cho nên ta mới mạo hiểm bán ra bí pháp này. Thôi huynh không mua cũng không sao, nhưng hi vọng Thôi huynh có thể giữ bí mật giúp ta."
"Bế quan?"
Thân thể tấn cấp Lăng Vân?
Đúng là một lí do rất hợp lý.
"Vậy ngươi cho ta xem trước một phần, nhiều ít gì cũng phải nhìn thấy đồ vật thì mới có thể giao dịch."
Lưu Hồng do dự một chút, cuối cùng quyết định: "Chỉ có thể nhìn một phần, bí pháp bị xem xong, vậy liền không đáng giá."
"Dĩ nhiên!"
Lưu Hồng không nhiều lời, cấp tốc khắc lục một cái ngọc phù đưa cho Tô Vũ, "Nhìn một lần xong liền tự hủy, ta không muốn lưu lại dấu vết, thứ này hiện tại vẫn là bí truyền, không thể truyền ra ngoài."
"Yên tâm!"
Tô Vũ cầm lấy ngọc phù nhìn thoáng qua, hắn còn thật sự cho rằng sẽ thấy được phương pháp chia tách của Bạch Phong.
Bất quá nhìn thêm mấy hàng, Tô Vũ liền nhẹ nhàng thở ra.
Không giống nhau!
Chia tách pháp then chốt ở chỗ chia tách trung tâm thần văn chiến kỹ kiên cốt, cùng với việc tháo dỡ thần văn, bổ sung thêm thần văn thích hợp...
Phần mở đầu trong viên ngọc phù của Lưu Hồng đưa cũng nhắc tới lý thuyết tương tự.
Đương nhiên, lý thuyết chia tách pháp thì hiện tại mọi người ít nhiều đều biết một chút, bất quá đi vào phương án cụ thể thì liền hoàn toàn khác biệt.
Trong lòng Tô Vũ hơi nghi hoặc, mặc dù lời lẽ hoàn toàn khác biệt, nhưng có vài câu Tô Vũ vẫn cảm thấy rất có đạo lý.
Đương nhiên, không xem được hết bản đầy đủ cho nên không biết được toàn bộ tình huống cụ thể là như thế nào.
Nhưng nếu chỉ xem phần mở đầu thì quả thật rất hợp lý, phân tích thần văn chiến kỹ đều rất đúng trọng tâm.
Nếu không phải là người biết nội tình của đa thần văn nhất hệ thì khó lòng nào viết ra được những câu như này. Chứng tỏ người viết có hiểu biết tương đối đối với đa thần văn chiến kỹ.
Thậm chí có mấy chỗ so với Tô Vũ còn thấu hiểu hơn!
Tô Vũ lần nữa nhìn về phía Lưu Hồng, chính hắn tự nghiên cứu?
"Cảm giác nghe thật có đạo lý..."
Tô Vũ cười nói: "Vầy đi, trong vòng ba ngày ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn, dù sao bây giờ ta cũng không có nhiều công huân như vậy. Coi như thật muốn mua thì cũng phải vay mượn vài nơi."
Lưu Hồng nghe xong, vội vàng nói: "Không có việc gì, nếu Thôi huynh nguyện ý mua thì có thể trước giao 1 vạn công huân làm tiền đặt cọc, bằng không... Ta cũng không quá yên tâm."
"Cái này..."
Tô Vũ cười ha hả đáp: "Trong tay ta không dư dả như thế."
"..."
Lưu Hồng yên lặng nhìn hắn, đệt mợ!
Nói như vậy nghĩa là trước đó ngươi ra giá 15 vạn là đùa ta?
Lừa đảo!
Có phải ngươi tính nghĩ kế lừa dối công pháp của ta?
Há miệng liền là 15 vạn, hại ta còn tưởng rằng ngươi thật sự giàu nứt đố đổ vách, không ngờ ngay cả một vạn ngươi cũng không móc ra nổi!
Lưu Hồng đứng dậy, thản nhiên nói: "Không sao, lúc nào Thôi huynh có tiền thì lại tìm ta."
"Đừng, Lưu huynh, chúng ta lại thương lượng một chút..."
"Không cần!"
Lưu Hồng vừa đi ra ngoài vừa nói: "Thôi huynh, trong ba ngày, nếu ngươi có hứng thú thì có thể trực tiếp đem tiền đến đặt cọc giao dịch, bằng không nhiều nhất năm ngày, ta sẽ chính thức bế quan!"
Dứt lời, gã đã rời khỏi trà lâu.
Tô Vũ ngồi trong phòng, nhìn gã rời đi, lần nữa nhíu mày.
Lá gan Lưu Hồng không nhỏ, thật đúng là dám cầm công pháp giả gạt người. Có điều gã nói Thương Thiên Kiều đã mua, rốt cuộc có thật không? Gã không sợ nàng ta truy sát mình?
Đau đầu!
Tô Vũ hoàn toàn không thể nhìn thấu được tâm tư của gã.
"Đến cùng ngươi muốn làm gì? Vả lại ngươi là ai"
Tô Vũ cực kỳ nhức đầu, Lưu Hồng có thân phận gì?
Gã làm tất cả những thứ này chỉ là vì muốn kiếm tiền thôi sao?
Tô Vũ dựa vào ghế trầm tư một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới một người, hắn liền lấy truyền âm phù ra, đoạn hỏi: "Lâm huynh, gần nhất sư phụ ngươi đang làm gì?"
"..."
Lâm Diệu nhận được truyền âm thì hơi ngạc nhiên, đã nhiều ngày hắn không trò chuyện cùng Tô Vũ.
Lần trước Tô Vũ nói hắn đang bế quan dưỡng thương mà.
Vả lại vừa đến đã hỏi về sư phụ, đây là thế nào?
Sư phụ không phải cũng là một thành viên trong hội hỗ trợ à?
Tuy rằng không hiểu, nhưng gã vẫn mau mắn trả lời: "Không làm gì đặc biệt, vẫn tu luyện và xử lý công việc trong học viện như ngày thường thôi. À đúng rồi, vài ngày trước sư phụ có xin tới vạn tộc học viện làm trú viện lão sư, gần nhất sẽ phụ trách giảng giải kiến thức căn bản cho học viên vạn tộc bên kia. Mặt khác... Hình như hết rồi."
"Hả"
Tô Vũ ngạc nhiên, trú viện lão sư của vạn tộc học viện?
Chẳng lẽ Lưu Hồng còn muốn chơi bài này để lừa gạt học viên vạn tộc?
Lần này có rất nhiều cường giả cũng như thiên tài vạn tộc đến đây, chẳng lẽ... Không thể nào!
Hắn kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, Lưu Hồng điên cuồng muốn trắng trợn kiếm bộn một khoản rồi bỏ trốn sao?
Hậu duệ của vô địch, thiên tài vạn tộc đều là những kẻ có tiền...
Lưu Hồng gần đây đều đang tiếp xúc với những dạng người này để dụ dỗ buôn bán?
Chia tách pháp, nói thật, chỉ cần gã chớ bán quá đắt, tầm một vạn công huân đổ lại thì các đại gia tộc đều sẵn sàng chi tiền, dù sao cũng chẳng ai cảm thấy Lưu Hồng dám gạt người, nhất là khi gã còn đang ở ngay đây, trừ khi gã không muốn sống nữa!
"Đây là học theo ta lúc đầu?"
Lúc trước, Tô Vũ đã dùng tư liệu giả để lừa đơn thần văn nhất hệ không ít điểm công huân.
Lẽ nào Lưu Hồng phát dương quang đại, cũng chuẩn bị kiếm bộn lớn?
Nếu là thuận lợi, vậy thì moi về trăm vạn điểm công huân cũng không khó!
Đương nhiên, hậu quả rất nghiêm trọng!
Không thể công khai mua bán chia tách pháp ở bề ngoài, cho nên các đại gia tộc cũng sẽ không quang minh chính đại tìm gã để gây sự, thế nhưng Lưu Hồng đắc tội nhiều người như vậy, sau lưng cả một đời cũng đừng hòng sống dễ chịu!
"Cái tên này điên rồi sao?"
Tô Vũ kỳ quái, vẫn chưa đoán được mục đích của Lưu Hồng.
Gã bại lộ đa thần văn chiến kỹ, coi như hiện tại moi đủ một khoản kếch xù thì về sau cũng chết chắc.
Ngay tại lúc Tô Vũ đang nghĩ mấy vấn đề này, thì Lưu Hồng đã đi đến một khách sạn bên ngoài học phủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");