Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
***
Đối mặt với kết quả thế này, Nam Chu cũng không hề căng thẳng, thậm chí còn không định giải thích.
Ban đầu trong xe có mười hai người.
Giang Phảng gật đầu tán thành, lắc chiếc vòng bạc trên tay, cười nói:
Một người phạm quy, còn lại mười một người.
Cô tạm thời kết thành đồng minh với đôi nam nữ này, nhưng cô không muốn đóng vai quyết định sống chết của người khác.
Bây giờ một “ma” bị loại, vẫn còn mười người.
– Cho dù là phe nào, đều không biết ai là đồng đội của mình.
Giảm quân số cũng không khiến cho công việc bỏ phiểu trở nên thoải mái hơn.
Triệu Quang Lộc cũng đã li dị nghe thấy lời anh ta nói, thậm chí còn sinh ra cảm giác hối hận và đồng tình.
Mà ngược lại, tốc độ tiến triển càng trở nên vừa khó khăn vừa chậm chạp.
Những người bèo nước gặp nhau, nhưng khi kể về câu chuyện cuộc sống của mình lại sống động như thật. Ai cũng có nỗi khổ và niềm vui của mình, ai cũng có lí do riêng.
Sau khi Giang Phảng yên tĩnh lại, sinh viên Ngô Ngọc khải vừa nóng nảy vừa nói nhiều bắt đầu rục rịch.
Thời gian dần trôi qua từng giây.
Tuy rằng Ngô Ngọc Khải không dám hung hăng nghi ngờ người khác như trước, nhưng cậu ta vẫn còn ghi hận chuyện anh mập bỏ phiếu cậu ta, cho nên mới cắn anh mập không buông. Cậu ta nói rằng anh mập cố ý hùa theo hãm hại cậu ta cho nên kiên quyết bầu phiếu của mình cho anh mập.
Hoặc là vì muốn mạng của người khác, kiếm thêm chút tích điểm.
Phiếu thứ hai bỏ cho anh mập là của Triệu Quang Lộc.
Ban đầu trong xe có mười hai người.
Anh ta không nói được ra lí do, chỉ cảm thấy con người anh mập có hơi thở nguy hiểm.
Bây giờ một “ma” bị loại, vẫn còn mười người.
Hai phiếu này đều là phiếu cảm xúc.
Nói về tính thuyết phục thì khẳng định là không tới, nhưng cũng đủ để người bị bỏ phiếu cảm nhận được khủng hoảng.
Lý Ngân Hàng có thể cảm giác được ánh mắt chờ mong của mọi người.
Không ngờ khi đối diện với tình huống như vậy mà anh mập vẫn có thể bình tĩnh.
Nam Chu nói về chương trình dạy học môn Mỹ thuật của mình.
Anh ta dựa vào ghế ngồi, chẳng để lộ chút cảm xúc gì. Sau đó lấy một điếu thuốc ra, nhưng lại không tìm được bật lửa cho nên chỉ ngậm nó trong miệng.
Anh mập cắn điếu thuốc, nói một cách mơ hồ không rõ. Anh ta nói rằng bản thân mình chỉ là một kỹ sư lập trình trò chơi bình thường, làm việc ở một công ty game hạng ba sắp phá sản, ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi rồi mà chẳng làm được trò chống gì.
Lý Ngân Hàng nói về những việc hay ho mà mình đã gặp khi làm công việc trực điện thoại.
Anh ta lạnh lùng nói:
– Tôi và vợ đã li hôn từ lâu, con gái sống với tôi.
– Không phải đâu, – Nam Chu nói rất nghiêm túc – Quan trọng là phải đọc hiểu quy tắc của trò chơi.
– Hai ngày trước, con bé đã biến mất ngay trong nhà.
– Khác nhau ở chỗ những người chơi “người” đã lên xe trước sẽ chỉ tập trung chú ý quan sát người khác.
– Các người bỏ phiếu đi. – Anh ta thờ ơ, khuôn mặt núc ních thịt giật giật: – Bỏ phiếu xong tôi cũng chết, có thể đi gặp con gái rồi.
– Anh Tần nghĩ rất đúng, quả thực sẽ có tình huống như vậy.
Anh ta vừa nói xong những lời này, không khí trong xe càng thêm áp lực.
Triệu Quang Lộc cũng đã li dị nghe thấy lời anh ta nói, thậm chí còn sinh ra cảm giác hối hận và đồng tình.
… Không ai bầu thêm phiếu thứ ba nữa.
Nhưng ánh mắt Lưu Kiêu nhìn về mọi người trước khi chết đều là hoang mang, oán hận và không có phương hướng cụ thể.
Nam Chu lặng lẽ và tò mò quan sát tất cả điều này.
– Bởi vì mới tới cho nên chỉ có “ma” mới cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh nhiều hơn những người khác.
Thật ra, cho dù anh mập không nói ra những điều kia thì mọi người cũng sẽ không dễ dàng bỏ phiếu cho anh ta.
Nói xong, cậu quay đầu qua, nhìn về phía Lưu Kiêu ngã dưới đất, dịch trắng trên mũ nấm đã kết lại thành màu xám trắng.
Phiếu thứ ba, là phiếu tử vong.
Hai phiếu này đều là phiếu cảm xúc.
Người bình thường sẽ không muốn gánh lấy trách nhiệm này.
Anh ta nhìn về phía Nam Chu, giọng điệu không mấy thoải mái:
Trải qua chuyện của Lưu Kiêu, mọi người cũng không hề trở nên quả quyết hơn.
Tạ Dương Dương thực sự không xác định được nên lựa chọn từ bỏ quyền.
Nếu kết quả người chết là ma thật, bọn họ sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.
Mỗi người chơi đều là người sống, mỗi người đều có quá khứ mình từng trải qua.
Trừ một phiếu từ bỏ quyền, vẫn còn ba phiếu chưa bầu ra.
Nam Chu nói về chương trình dạy học môn Mỹ thuật của mình.
Tần Á Đông bất đắc dĩ nhún vai, nhận lấy một phiếu này, thậm chí cũng không báo thù, anh ta bỏ một phiếu cho Giang Phảng.
Lý Ngân Hàng nói về những việc hay ho mà mình đã gặp khi làm công việc trực điện thoại.
Đôi nam nữ ngồi cạnh nhau chứng minh thân phận cho nhau, cùng nhau xác nhận quản lý của khu nhà họ ở là người chẳng ra gì.
Anh ta lạnh lùng nói:
Tần Á Đông nói, anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, cuộc sống chẳng có chút sóng gió gì. Thỉnh thoảng lãnh đạo sẽ rất ngu ngốc, nhưng anh ta chỉ muốn bình tĩnh lĩnh tiền lương sống qua ngày mà thôi.
Người bình thường sẽ không muốn gánh lấy trách nhiệm này.
Những người bèo nước gặp nhau, nhưng khi kể về câu chuyện cuộc sống của mình lại sống động như thật. Ai cũng có nỗi khổ và niềm vui của mình, ai cũng có lí do riêng.
Anh béo cũng không hoảng loạn, trả lời:
…Vì sống tiếp.
Hoặc là vì muốn mạng của người khác, kiếm thêm chút tích điểm.
– Tương tự, “ma” cũng không biết được đồng đội của mình là ai.
Sau một hồi thảo luận kết quả, Nam Chu nhận được hai phiếu.
Hai phiếu này là do đôi nam nữ cùng nhau lên xe và ngồi chung một hàng bầu cho cậu.
Anh ta dựa vào ghế ngồi, chẳng để lộ chút cảm xúc gì. Sau đó lấy một điếu thuốc ra, nhưng lại không tìm được bật lửa cho nên chỉ ngậm nó trong miệng.
Bọn họ nghi ngờ làm sao Nam Chu có thể tránh được nhân viên kiểm tra xe ban sáng, cùng với làm thế nào cậu chui ra từ gầm ghế mà không làm bất cứ ai chú ý tới?
Tuy rằng Ngô Ngọc Khải không dám hung hăng nghi ngờ người khác như trước, nhưng cậu ta vẫn còn ghi hận chuyện anh mập bỏ phiếu cậu ta, cho nên mới cắn anh mập không buông. Cậu ta nói rằng anh mập cố ý hùa theo hãm hại cậu ta cho nên kiên quyết bầu phiếu của mình cho anh mập.
Đối mặt với kết quả thế này, Nam Chu cũng không hề căng thẳng, thậm chí còn không định giải thích.
Hành động của Nam Chu rất kỳ quái, tất cả sự chú ý đều bị kéo về phía bên đó.
Bởi vì câu hỏi này không dễ giải thích, làm không tốt sẽ càng bôi càng đen.
Quy kết tất cả thành “may mắn” sẽ hợp lý hơn bất cứ lời giải thích nào.
Nhưng cô không còn lòng dạ nào để quan tâm nữa, ngón tay cô nắm chặt mép ghế ngồi. Cô nghĩ, tại sao ban nãy người kia lại nói như vậy?
Hơn nữa, bây giờ Tạ Dương Dương chung tổ với bọn họ còn khủng hoảng hơn cả Nam Chu.
***
Cô tạm thời kết thành đồng minh với đôi nam nữ này, nhưng cô không muốn đóng vai quyết định sống chết của người khác.
Mà ngược lại, tốc độ tiến triển càng trở nên vừa khó khăn vừa chậm chạp.
Thời gian dần trôi qua từng giây.
Nam Chu đứng đậy, nhìn hàng ghế trước không chớp mắt, đồng thời cũng đi về phía đó.
Cảm giác bức bách khó thể diễn tả bằng lời khiến cho mọi người lần lượt bỏ phiếu bằng trực giác của mình.
Nam Chu cứ thế bước chậm rãi tới hàng ghế đầu trước mặt bao người.
Anh mập được Triệu Quang Lộc và Ngô Ngọc Khải bỏ phiếu, lại bỏ phiếu của mình cho Tần Á Đông ở phía sau.
… Để đảm bảo sự sinh tồn của tất cả mọi người, trong quá trình bỏ phiếu, bọn họ rất khó khăn để loại bỏ mấy lựa chọn sai lầm.
Bởi vì anh ta vẫn kiên trì rằng khi mình lên xe không cảm thấy phía sau có người.
– Tôi và vợ đã li hôn từ lâu, con gái sống với tôi.
Tần Á Đông bất đắc dĩ nhún vai, nhận lấy một phiếu này, thậm chí cũng không báo thù, anh ta bỏ một phiếu cho Giang Phảng.
Cô đứng dậy theo phản xạ, nhìn chằm chằm Nam Chu.
Anh ta giải thích:
Thoạt nhìn thì cậu không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng anh mập bị nắm tới mức mặt trắng bệch, môi cũng không ngừng run rẩy.
– Cậu Giang này, tôi chỉ lo lắng… sẽ xuất hiện tình huống “ma” sẽ cố ý chỉ ra đồng đội của mình để giành lấy sự tin tưởng của mọi người.
Không ngờ khi đối diện với tình huống như vậy mà anh mập vẫn có thể bình tĩnh.
Giang Phảng gật đầu tán thành, lắc chiếc vòng bạc trên tay, cười nói:
– Anh Tần nghĩ rất đúng, quả thực sẽ có tình huống như vậy.
Trước mắt, người bị bỏ hai phiếu là Nam Chu và anh mập. Giang Phảng, Tần Á Đông mỗi người một phiếu.
Tạ Dương Dương thực sự không xác định được nên lựa chọn từ bỏ quyền.
Sau khi Nam Chu tự nói một mình, cậu lại quay sang nhìn anh mập:
Trước mắt, chỉ có Giang Phảng, Nam Chu cùng với Lý Ngân Hàng là còn phiếu.
“Trò chơi này là một trò chơi công bằng.”
Chỉ còn chưa đầy ba phút nữa là xe sẽ tiến vào đường hầm tiếp theo.
Hơn nữa, bây giờ Tạ Dương Dương chung tổ với bọn họ còn khủng hoảng hơn cả Nam Chu.
Nếu như xuyên qua đường hầm, vòng bỏ phiếu này sẽ coi như bỏ.
– Cho nên, vào lúc như thế, “ma” sẽ dễ dàng bị bại lộ nhất.
Phe con người sẽ chỉ còn lại hai cơ hội bỏ phiếu.
Giang Phảng ngồi ở hàng ghế phía trước Lý Ngân Hàng khẽ ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
Phải chọn ra chính xác hai “ma” từ mười người, tỉ lệ quả thực quá thấp.
– Bây giờ tôi sẽ trả lời anh câu hỏi tôi vừa đưa ra. Người chơi “ma” và người chơi bình thường có gì khác nhau?
… Để đảm bảo sự sinh tồn của tất cả mọi người, trong quá trình bỏ phiếu, bọn họ rất khó khăn để loại bỏ mấy lựa chọn sai lầm.
Trước mắt, người bị bỏ hai phiếu là Nam Chu và anh mập. Giang Phảng, Tần Á Đông mỗi người một phiếu.
– Nếu như thế sẽ không công bằng với người chơi, “ma” sẽ nắm được rất nhiều thông tin.
Trừ một phiếu từ bỏ quyền, vẫn còn ba phiếu chưa bầu ra.
Những người đã bỏ phiếu không khỏi hướng ánh mắt về phía ba người này.
Cho dù là thử sai một lần cũng được.
Ba người này có năng lực tăng xác suất của việc tìm ra quỷ từ 2/10 thành 2/9 thậm chí là 2/8.
Lý Ngân Hàng có thể cảm giác được ánh mắt chờ mong của mọi người.
Nhưng mà trên thực tế, anh ta căn bản không biết hai đồng đội của mình là ai.
Nhưng cô không còn lòng dạ nào để quan tâm nữa, ngón tay cô nắm chặt mép ghế ngồi. Cô nghĩ, tại sao ban nãy người kia lại nói như vậy?
Trước mắt, chỉ có Giang Phảng, Nam Chu cùng với Lý Ngân Hàng là còn phiếu.
Cô không dám xác định phỏng đoán của mình có chính xác hay không. Trong lúc cô đang do dự, chợt phía sau cô truyền tới tiếng vang nhỏ của vạt áo cọ vào nhau khi đứng dậy.
– Hai ngày trước, con bé đã biến mất ngay trong nhà.
Nam Chu đứng đậy, nhìn hàng ghế trước không chớp mắt, đồng thời cũng đi về phía đó.
Cậu đeo một đôi dày da gót thấp bước đi trên sàn xe. Tiết tấu “cộp” “cộp” “cộp” rất thoải mái, không hề cảm thấy vội vàng.
Hai phiếu này là do đôi nam nữ cùng nhau lên xe và ngồi chung một hàng bầu cho cậu.
Nam Chu cứ thế bước chậm rãi tới hàng ghế đầu trước mặt bao người.
Sau khi Giang Phảng yên tĩnh lại, sinh viên Ngô Ngọc khải vừa nóng nảy vừa nói nhiều bắt đầu rục rịch.
Lý Ngân Hàng trơ mắt nhìn thấy Nam Chu ngồi xuống bên cạnh người mà cô đang âm thầm quan sát.
…Vì sống tiếp.
Cô đứng dậy theo phản xạ, nhìn chằm chằm Nam Chu.
Anh mập được Triệu Quang Lộc và Ngô Ngọc Khải bỏ phiếu, lại bỏ phiếu của mình cho Tần Á Đông ở phía sau.
Giang Phảng ngồi ở hàng ghế phía trước Lý Ngân Hàng khẽ ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
Nam Chu vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh mập có vùng vẫy mạnh nhưng cậu vẫn chẳng hề nhúc nhích, ngữ điệu bình tĩnh.
– Cô Lý này, cô đã nghĩ ra gì rồi sao?
Không ai chú ý tới động tĩnh nho nhỏ phía bọn họ.
Sau một hồi thảo luận kết quả, Nam Chu nhận được hai phiếu.
Hành động của Nam Chu rất kỳ quái, tất cả sự chú ý đều bị kéo về phía bên đó.
Nam Chu dường như không cảm thấy hành vi của mình có gì bất thường. Sau khi ngồi xuống ghế, cậu còn cố ý chỉnh lại vạt áo gió bị nhăn của mình xong mới nghiêng đầu qua, hỏi:
Nếu kết quả người chết là ma thật, bọn họ sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.
– Thưa anh, anh cảm thấy điểm khác biệt lớn nhất giữa người chơi “người” và người chơi “ma” là gì?
“….”
Câu hỏi này quá trực tiếp, đương nhiên hiệu quả cũng tương ứng như vậy.
Nếu như xuyên qua đường hầm, vòng bỏ phiếu này sẽ coi như bỏ.
Anh béo bị hỏi, khuôn mặt núch ních thịt của anh mập khẽ rung lên.
Anh ta nhìn về phía Nam Chu, giọng điệu không mấy thoải mái:
– Cậu La, cậu có ý gì vậy?
Nam Chu như thể không nghe được ra là giọng anh mập không vui, nói tiếp:
– Anh cảm thấy điều quan trọng nhất để chơi tốt trò này là gì?Chương 7: Ba người nói có ma, người ta sẽ tin có ma thật (Bảy)
Anh béo cũng không hoảng loạn, trả lời:
– Đương nhiên là tìm “ma” rồi.
– Người đi tìm bạn của mình, “ma” cũng đi tìm.
– Không phải đâu, – Nam Chu nói rất nghiêm túc – Quan trọng là phải đọc hiểu quy tắc của trò chơi.
Nói xong, cậu quay đầu qua, nhìn về phía Lưu Kiêu ngã dưới đất, dịch trắng trên mũ nấm đã kết lại thành màu xám trắng.
Trước khi chết, Lưu Kiêu đã từng có ý đồ dùng cách nói ra thân phận hai đồng đội để đổi lấy mạng.
Nhưng mà trên thực tế, anh ta căn bản không biết hai đồng đội của mình là ai.
Người sắp chết rồi sẽ không thể buông tha hi vọng, cho dù chỉ có một chút mỏng manh.
– Đương nhiên là tìm “ma” rồi.
Cho dù trước khi chết không thể kéo theo hai đồng đội kia chết cùng thì cũng không thể từ bỏ việc cầu cứu hai người họ.
Nhưng ánh mắt Lưu Kiêu nhìn về mọi người trước khi chết đều là hoang mang, oán hận và không có phương hướng cụ thể.
Điều này chứng thực cho suy đoán của Nam Chu.
Suy đoán này đã xuất hiện ngay từ khi bắt đầu trò chơi này.
Điều này chứng thực cho suy đoán của Nam Chu.
Cây nấm kia đã nói với bọn họ rất nhiều quy tắc trò chơi.
Nam Chu nhìn anh mập:
Nhưng nội dung quan trọng nhất mà Nam Chu nghe được đó chính là.
“Trò chơi này là một trò chơi công bằng.”
Khóe miệng anh mập khẽ run rẩy, thịt ở hai má dồn về hai bên không thể khống chế:
Công bằng, có nghĩa là gì?
Phiếu thứ ba, là phiếu tử vong.
Trò chơi này công bằng với người chơi “ma”, cũng công bằng với người chơi “người.”
– Vậy nên, “ma” không thể lên xe ngay từ đầu.
Bọn họ nghi ngờ làm sao Nam Chu có thể tránh được nhân viên kiểm tra xe ban sáng, cùng với làm thế nào cậu chui ra từ gầm ghế mà không làm bất cứ ai chú ý tới?
– Nếu như thế sẽ không công bằng với người chơi, “ma” sẽ nắm được rất nhiều thông tin.
Tần Á Đông nói, anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, cuộc sống chẳng có chút sóng gió gì. Thỉnh thoảng lãnh đạo sẽ rất ngu ngốc, nhưng anh ta chỉ muốn bình tĩnh lĩnh tiền lương sống qua ngày mà thôi.
– Tương tự, “ma” cũng không biết được đồng đội của mình là ai.
– Lý do y như trên, là không công bằng với người chơi.
– Ba người chơi “ma” này, có lẽ là được đưa lên xe vào một khoảng thời gian đặc biệt.
– Cho dù là phe nào, đều không biết ai là đồng đội của mình.
– Người đi tìm bạn của mình, “ma” cũng đi tìm.
Sau khi Nam Chu tự nói một mình, cậu lại quay sang nhìn anh mập:
– Vì thế mới có trò chơi.
Khóe miệng anh mập khẽ run rẩy, thịt ở hai má dồn về hai bên không thể khống chế:
Bởi vì câu hỏi này không dễ giải thích, làm không tốt sẽ càng bôi càng đen.
– Cậu La…
– Anh này, anh nói xem có đúng như vậy không?
– Tôi không họ La, cũng không tên là La Yển.
Cho dù trước khi chết không thể kéo theo hai đồng đội kia chết cùng thì cũng không thể từ bỏ việc cầu cứu hai người họ.
Nam Chu nói:
Cảm giác bức bách khó thể diễn tả bằng lời khiến cho mọi người lần lượt bỏ phiếu bằng trực giác của mình.
– Cái tên này tôi mượn dùng tạm từ thông báo tìm người dán trên hộp đèn.
Nghe thấy lời này, không biết vì sao sắc mặt anh mập đột ngột biến đổi. Anh ta đứng phắt dậy, nhưng Nam Chu lại nắm chặt lấy cổ tay thô ngắn của anh ta.
Cậu đeo một đôi dày da gót thấp bước đi trên sàn xe. Tiết tấu “cộp” “cộp” “cộp” rất thoải mái, không hề cảm thấy vội vàng.
Thoạt nhìn thì cậu không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng anh mập bị nắm tới mức mặt trắng bệch, môi cũng không ngừng run rẩy.
Nhưng nội dung quan trọng nhất mà Nam Chu nghe được đó chính là.
Nam Chu vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh mập có vùng vẫy mạnh nhưng cậu vẫn chẳng hề nhúc nhích, ngữ điệu bình tĩnh.
Nghe thấy lời này, không biết vì sao sắc mặt anh mập đột ngột biến đổi. Anh ta đứng phắt dậy, nhưng Nam Chu lại nắm chặt lấy cổ tay thô ngắn của anh ta.
– Bây giờ tôi sẽ trả lời anh câu hỏi tôi vừa đưa ra. Người chơi “ma” và người chơi bình thường có gì khác nhau?
– Khác nhau ở chỗ những người chơi “người” đã lên xe trước sẽ chỉ tập trung chú ý quan sát người khác.
Cho dù là thử sai một lần cũng được.
Nam Chu nhìn anh mập:
– Bởi vì mới tới cho nên chỉ có “ma” mới cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh nhiều hơn những người khác.
– Cho nên, vào lúc như thế, “ma” sẽ dễ dàng bị bại lộ nhất.
Công bằng, có nghĩa là gì?
– Anh này, anh nói xem có đúng như vậy không?
Hết chương 7