Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một hơi hít vào này vô cùng hung mãnh, quanh thân Đế Thích Thiên lập tức xuất hiện cuồng phong.
Vân tùng long, phong tùng hổ. (Mây theo rồng, gió theo hổ.)
Đế Thích Thiên đem toàn bộ không khí nuốt vào trong bụng, toàn bộ thân hình ngưng lại một khắc, một thân uy vũ đứng đó, uy áp bá đạo như thủy triều xông ra, hướng bốn phương tám hướng ập tới.
“Ngao ô!!”
Nhìn Đế Thích Thiên xuất hiện, lang vương Bái Nguyệt trong mắt hiện lên vẻ cung kính vô cùng sâu đậm. Mấy ngàn dã lang đều đồng loạt đình chỉ tiến công, đều hướng về phía Đế Thích Thiên quỳ xuống khiến cho đám người giang hồ đang chém giết cũng phải ngưng lại mà nhìn, mắt muốn lọt ra khỏi tròng.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên đối với bái lạy của đám dã lang không để ý chút nào, hít sâu một hơi, yêu lực trong cơ thể theo đó điên cuồng vận chuyển trào dâng lên yết hầu như thủy triều dâng. Miệng hắn mở ra, cổ ngửa lên, một tiếng hổ gầm kinh thiên, bá tuyệt mạnh mẽ phát ra làm không gian nhất thời chấn động.
Bá khí vương giả, lẫm lẫm uy vũ lúc này bao phủ khắp núi rừng.
Thanh âm hổ gầm này vô cùng kinh người, giống như tiếng sấm dậy giữa ban ngày.
Lấy Đế Thích Thiên làm trung tâm, từng vòng âm ba liên miên phát ra khắp bốn phương tám hướng, giống như gợn sóng trên mặt nước. Nhưng đó là sóng nước gợn, còn đây chính là sóng âm thanh gợn.
Đám người giang hồ căn bản ngay cả tâm tư trốn chạy đều không có, ai nấy đều kinh hãi đến muốn chết. Lúc trước bầy sói đông như vậy nhưng bọn hắn còn có tự tin chống đỡ. Chỉ là đối diện với hắc hổ bá đạo này, cả bọn đều không rét mà run, tay cầm vũ khí cũng không chắc.
Âm ba màu đen như thực chất tràn tới trước người đám nhân sĩ giang hồ, nhất thời trong đầu đều xuất hiện tiếng nổ vang không ngừng khiến cho thân thể kịch liệt run rẩy. Bên trong cơ thể mọi thứ như va chạm vào nhau khiến cho thất khiếu chảy máu. Một đám người ánh mắt lồi ra rồi ngã xuống.
“Phanh!! Phanh!! Phanh!!”
Những người này ở trong thế tục đều là hảo hán có tiếng, là nhất lưu cao thủ, cho dù một trăm người bình thường cũng không thể động đến một cọng lông chân. Vậy mà tại đây, tiếng hổ gầm đã trở thành tử điệu, khiến không ít người ngã xuống, máu tràn ra từ thất khiếu, hiển nhiên chết vô cùng thê thảm.
Một gốc cây cổ thụ ở gần đó bị âm ba công làm cho nát bấy, cành lá rơi đầy trên mặt đất. Tiếng hổ gầm vang vọng khắp trong thiên địa, cả khu rừng rung chuyển, cây cối ầm ầm lay động.
Trong lúc phát ra tiếng gầm này, Đế Thích Thiên cảm nhận một cách rõ ràng, hổ khiếu âm ba công này là một công kích kinh người. Khi rống lên, yêu lực trong cơ thể tập trung toàn bộ tại yết hầu, rồi xuyên qua yết hầu dung hợp với tiếng gầm, đem tiếng gầm này kích phát đến cực hạn, nhất thời sinh ra một lực lượng vô cùng đáng sợ như thế.
Lần này cũng là hắn còn cố ý khống chế, bằng không, chỉ cần một tiếng rít gào đã có thể khiến cho bầy sói theo đó gặp tai ương tương tự.
Trong thiên địa, ngoại trừ Âm Dương Ngũ Hành, còn có không ít lực lượng kỳ lạ, mà âm ba chính là một loại trong đó.
Thanh âm vốn là có mặt ở khắp nơi. Nếu là âm thanh lời nói bình thường, chỉ cần đóng cửa lục thức, lập tức có thể ngăn cản. Nhưng nếu lời nói có hình, tức là âm ba lực, thì sẽ trở thành âm thanh hủy diệt vô cùng đáng sợ, vô pháp phòng ngự.
Nhưng mặc dù âm ba công kích cường hãn, nhưng trên thế giới này lại rất ít người hiểu được, càng ít người có thể đem âm thanh chuyển thành một thứ vũ khí công kích. Cho dù có thì con người cũng sẽ coi là một bí kíp quý giá, sẽ được cất giấu vô cùng nghiêm mật.
Âm ba do Đế Thích Thiên phát ra vốn đã có ưu thế, vì tiếng hổ gầm vốn đã vô cùng bá đạo. Bên trong tiếng gầm có khí thế vương giả, có thể khuất phục bách thú, cho nên trời sinh với âm công đã có thiên phú. Mà hiện tại, Hổ Khiếu công này lại là công pháp rất thích hợp cho tu luyện âm ba công bá đạo này.
Thân là vương trong hổ tộc, trong tay đã có bí quyết, Đế Thích Thiên sớm hiểu rằng tu luyện âm ba công rất thuận lợi mà đối với Hổ Khiếu Công cũng sẽ trợ giúp rất nhiều.
“Hổ khiếu âm ba công này lợi hại thì đúng là rất lợi hại, chỉ là tiêu hao yêu lực cũng quá kinh khủng đi a. Hiện tại yêu lực của ta mới đang ở tầng thứ ba, miễn cưỡng có thể sử dụng hơn một lần.”
Đế Thích Thiên ngừng gầm, nhìn lại, chỉ thấy đám người giang hồ căn bản năng lực phòng thủ đều không có, bị chính mình rống cho đến chết, trong lòng càng tâm đắc đối với bí kíp Hổ Khiếu Công này.
Trong Hổ Khiếu Công, chỉ có âm ba công này là công pháp công kích duy nhất. Nếu thực lực bản thân càng lớn thì âm ba công càng có uy lực kinh người. Tu vi hiện tại của hắn, Hổ Khiếu công đã đạt tới tam trọng, bằng với cao thủ luyện khí hậu kỳ, lại có âm ba công kích bá đạo như thế, đám người giang hồ này ngăn cản được mới khiến cho hắn ngạc nhiên. Còn một tiếng có thể rống chết người, hiện tại hắn chẳng một chút kì quái.
“Bái Nguyệt, ngươi như thế nào lại cùng đám người này tại đây chém giết? Lần trước không phải đã giết một đám rồi sao?” Đế Thích Thiên quay đầu nhìn về phía lang vương, gầm nhẹ hỏi.
“Đại vương, thuộc hạ cũng không rõ chuyện này. Lúc trước có ba người chạy đến đây, bị người của thuộc hạ giết chết tại chỗ, không bao lâu sau thì những người này cũng tới.” Lang vương Bái Nguyệt nhìn Đế Thích Thiên càng vô cùng sùng kính. Chỉ một tiếng rống mà vị đại vương này đã giết toàn bộ đám người kia, trong khi vô số lang tử, lang tôn của hắn đều vô pháp xâm phạm. Hắn cung kính nhìn Đế Thích Thiên trước mặt, cúi thấp đầu trả lời.
Đế Thích Thiên trong lòng hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn thiên không, thầm nghĩ: “Xem ra Hổ Khâu sơn mạch đã không còn an toàn. Nhiều người như vậy tiến vào trong núi, chỉ sợ là sự tồn tại của ta đã bị phát hiện. Người thường thì ta không sợ, nhưng nếu gặp người tu tiên e là vô cùng phiền toái.”
“Phải nhanh chóng tìm ra những vương giả có linh tính trong sơn mạch này thu phục rồi lập tức mang chúng rời đi, tìm một địa phương khác sinh sống. Bằng không, e là lành ít dữ nhiều.”
Đế Thích Thiên cảm giác có chuyện không tốt, giống như là có nguy hiểm gần kề. Trong hai ngày qua, trong sơn mạch có nhiều dấu chân tiến vào trong Hổ Khâu sơn mạch này, liên tiếp xuất hiện người giang hồ. Điều này quả nhiên là không tốt.
Đế Thích Thiên nhìn đến Lang vương, rồi lại nhìn sơn động phía sau, thoáng trầm tư một lúc rồi nói: “Bái Nguyệt, nơi này đã không còn an toàn nữa, ngươi lập tức mang theo tộc nhân nhanh rời khỏi đây một chút.”
Lang vương lúc trước cũng không rõ ràng lắm chuyện dục hỏa phượng hoàng trên bầu trời, nhưng cũng là có phán đoán đó là một loại tín hiệu, nếu không làm sao có thể có nhiều người xuất hiện như vậy. Tuy nói những kẻ đó đều đã chết nhưng ai biết được không còn những kẻ khác mò tới nơi này. Nói tóm lại nơi này đã không còn an toàn cho tộc nhân của hắn.
Tộc nhân của Bái Nguyệt mặc dù lúc này không có mấy tác dụng với Đế Thích Thiên, nhưng không có nghĩa là sau này không có chỗ dùng.
“Lạch cạch, lạch cạch.”
Đúng lúc này, tại khu rừng rậm phía trước xuất hiện những tiếng bước chân dồn dập truyền vào tai Đế Thích Thiên. Ngoài tiếng bước chân còn có âm thanh trò chuyện.
“Nhanh lên, hắc hổ khẳng định là ở nơi này, tiếng hổ gầm vừa rồi là từ đây truyền lại. Nhanh lên, mau chia ra bao vây lại, cung tiễn chuẩn bị cho ta, nhất định không được để nó trốn thoát.”
Một âm thanh trầm ổn vang tới vô cùng rõ ràng. Cước bộ có vẻ dày đặc, dường như từ bốn phương tám hướng truyền tới, dường như đã đem nơi này bao vây lại.
“Không ổn, lại có người đến.” Đế Thích Thiên tâm thần nhảy dựng lên: “Bọn họ nói đến hắc hổ… không lẽ… chính là ta?”
Hai chữ “hắc hổ” này vừa lọt vào tai,Đế Thích Thiên trong lòng hiểu ngay rằng chỉ sợ lần này bọn họ vì hắn mà tới đây. Dù sao trong sơn mạch này chỉ có duy nhất hắn là hổ, không có chuyện nơi này xuất hiện một hắc hổ thứ hai.
“Soạt!!”
Đang muốn tìm cách chống đỡ, chợt nghe ở trong rừng cây có tiếng cỏ cây lay động, rồi xuất hiện một đám người trong tay lăm lăm cung tiễn, toàn thân tràn ngập sát khí, số lượng có đến vài trăm. Bọn họ đi theo tổ đội hết sức ăn ý.
Trước mỗi cung thủ đều có một gã cầm trường đao bảo hộ. Tất cả chầm chậm tiến về phía trước.
Đám quân sĩ vừa tới, lập tức ở giữa tách ra một đường, vài thanh niên nam nữ mang theo hơi thở cao quý, trên người đầy vũ khí bất phàm đi tới.
Đứng trước là một cô gái, toàn thân quý khí, dung mạo vô song, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đỏ bừng lên vì đi vội vã, hai con ngươi đen sẫm, sáng ngời, nhìn thẳng vào Đế Thích Thiên, ánh mắt lộ ra những tia kinh ngạc kỳ dị. Hắc hổ này không chỉ vượt xa thể hình của hổ tộc bình thường, mà nàng nhìn tới nhìn lui thấy vô cùng thần vũ và khả ái, trên mặt nhất thời lộ vẻ hưng phấn.
“Hắc hổ, chính là hắc hổ này. Xem ra hắc hổ này chính là dị thú. Bắt lấy nó, ta muốn có nó làm linh thú.” Xuất Vân phấn chấn kêu lên thành tiếng. Nếu lúc trước chưa thấy nàng còn có chút dửng dưng, nhưng hiện tại, nhìn thấy hắc hổ này, trong lòng nàng chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là phải bắt bằng được hắc hổ, phải biến nó thành linh thú của mình.
“Chúc mừng công chúa, ta ở trong tu tiên giới lâu nay cũng chưa từng nhìn thấy một hắc hổ thần vũ như vậy. Lần này bắt được hắc hổ này cho công chúa, đúng là vô cùng xứng với thân phận của người.” Triệu Bách Xuyên nhìn hắc hổ trước mắt, trong lòng nhảy dựng lên một tia hưng phấn.