Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiếm luyện nhiều nhất.
Vì vậy Đoàn Sùng Hiên chọn ‘Vụ Khởi Thương Nhai’.
Vạn chiếc lông vũ bị sương mù che đậy, ánh sáng chìm đi.
Kiếm thế của Đoàn Sùng Hiên lại đến, tiếng hô của các đệ tử Thương Nhai sơn liên tiếp vang lên,
“Vân Trầm Tây Tụ!” (Mây tụ ở núi Tây)
“Phong Đãng Trung Xuyên!” (Gió bay giữa không trung)
Trước đây không có ai nối hai chiêu này với nhau, nhưng bây giờ khi Đoàn Sùng Hiên sử dụng, thậm chí có mây trời kết nối với nhau đến thông thuận tự nhiên.
Trình Thiên Vũ đã bị kiếm thế của người nọ ép lui hơn mười bước, chỉ xíu nữa là phải lui xuống lôi đài!
Đột nhiên cổ tay cậy ta vung ngang, vạn luồng ánh sáng xuất hiện.
Phi Vũ kiếm sượt qua mũi kiếm màu đen sẫm, bắn lên vô số ánh lửa.
Chỗ Thanh Lộc kiếm phái vang lên một trận ồn ào,
“Thanh Lộc Vãn Chiếu!” (Nắng chiều ở Thanh Lộc)
“Tầm Giang Mộ Yên!” (Khói hoàng hôn bên sông)
Trên khán đài có trưởng lão khen, “Thật kì diệu!”
Đúng là kì diệu.
Từ lúc cuộc chiến này kéo dài đến bây giờ, mỗi người đều cảm thấy rất kì diệu.
Kiếm trong tay Đoàn Sùng Hiên rất là diệu, nhưng Trình Thiên Vũ chưa đến nhược quán (20 tuổi) cũng có thiên phú kiếm đạo rất diệu.
Kì diệu hơn nữa là việc dùng ‘Vụ Khởi Thương Nhai’ phá ‘Kim Vũ Trọng Quang’, dùng ‘Thanh Lộc Vãn Chiếu’ đối chiến ‘Phong Đãng Trung Xuyên’.
Nếu như hai người này không xuất ra những chiêu này vào hôm nay, không có ai nghĩ ra những kiếm chiêu lẻ ấy lại có thể liên kết với nhau, lại còn có uy lực như vậy.
Vẻ mặt Tống Đường trở nên nghiêm túc.
Cuộc chiến kéo dài đến bây giờ, bọn họ đoán được mỗi một bước đi của đối phương, đối phương cũng nhìn phản ứng của bọn họ mà đoán được.
Cuộc chiến giữa hai người này, từ lúc vừa mới bắt đầu, đã không chỉ là Đoàn Sùng Hiên và Trình Thiên Vũ đối chiến nhau nữa.
Đây là lần đầu tiên Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên giao chiến với Tống Đường và Chung Sơn!
Quan trọng hơn là Lạc Minh Xuyên.
Bởi vì ba chiêu liên kết kia của Đoàn Sùng Hiên, quả thật phá được ‘Kim Vũ Trọng Quang’, khiến Trình Thiên Vũ lùi lại, nhưng không hoàn toàn đánh bại được cậu ta.
Mà hai chiêu sau đó của Trình Thiên Vũ đã chuyển nguy thành an.
Tất cả suy tính cùng diễn luyện chạy tới phần cuối.
Trong đầu Đoàn Sùng Hiên hiện ra lời Lạc Minh Xuyên đã nói,
“Nếu như chiêu kiếm này đã xong, mà đệ vẫn không thắng, như vậy chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân đệ.”
Bây giờ kiếm chiêu của hắn đều đã bị đối phương phá.
Ở trời Đông, ánh bình minh chưa biến mất, ánh sáng trong trẻo rọi xuống nhân gian.
Hai tay Trình Thiên Vũ cầm kiếm, chân phải bước về phía trước một bước, thần sắc nghiêm túc.
Gió nhẹ lay động vạt áo phất qua trường kiếm trong tay cậu ta.
Rõ ràng là một thiếu niên vừa con nít vừa yếu đuối, lại sinh ra khí độ của một bậc thầy lão luyện, lợi hại.
Cậu ta giơ kiếm khởi thế, giữa những khe hở của ánh bình minh nơi chân trời tựa như có kiếm ý đổ xuống, ánh sáng bay xuống tựa những chiếc lông vũ đang rơi.
Rất nhiều người cảm nhận được sự biến hóa này, không thể không cảm thán tuổi tác của mình đã lớn nhưng tu hành lại kém xa người này.
“Vậy mà là ‘Hoa Các Phi Vũ’!”
“Cậu ta thật sự học được kiếm này!”
Khi lông vũ rơi xuống, Đoàn Sùng Hiên cũng sắp thua.
Nhưng không có ai cười hắn, bởi vì thất bại trong cuộc chiến đấu này, không phải do hắn yếu, mà là Trình Thiên Vũ mạnh đến mức phá vỡ thường thức.
Cho dù thiếu niên thành danh này như Tống Đường, cũng không thể dùng ‘Hoa Các Phi Vũ’ – chiêu mạnh nhất trong Vũ Y kiếm quyết trong Ngưng Thần cảnh được.
Cho đến giờ phút này, mọi người rốt cục thừa nhận, vị Á Thánh của Thanh Lộc kiếm phái giao ‘Phi Vũ kiếm’ cho đứa bé này, là vì cậu ta quả thật xứng đáng.
Mọi người đều thấu hiểu, mà Đoàn Sùng Hiên cũng cũng không có trực diện tiếp chiêu kiếm này.
Đoàn Sùng Hiên nhìn dãy núi phủ trong sương ở xa xa, nhìn ánh bình minh ở chân trời, nhìn ánh sáng và lông vũ.
Cảm thấy hắn ăn uổng vài năm cơm gạo so với thiếu niên này.
Kiếm khí đã đến gần, đâm hai má hắn đến đau đớn.
Ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thứ hắn nhớ tới lại không phải là các chiêu kiếm các sư huynh diễn hay là suy đoán của họ, mà là lời cha hắn đã nói, “Có những lúc, lưỡi dao cắm đến tận xương, dù biết rõ sẽ bại nhưng con cũng phải thử. Thua hay không thua, chết hay không chết, phải thử xong thì mới biết.”
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lời cha hắn nói là đúng.
Hắn muốn thử một chút.
Ân Bích Việt là người đầu tiên chú ý rằng tư thế cầm kiếm của Đoàn Sùng Hiên thay đổi.
Bàn tay hắn đặt ở cán kiếm, dời về phía trước nửa tấc.
Vì vậy thứ hắn cầm không phải là một thanh kiếm nữa, mà là một thanh trường thương.
Hắn nhắm hai mắt lại.
Mọi người dưới đài mang thần sắc kinh ngạc, không biết hắn đang muốn làm gì.
Chẳng lẽ là bị ‘Hoa Các Phi Vũ’ bức đến điên rồi?
Nhắm mắt để không nhìn thấy mũi kiếm đến gần trong nháy mắt?
Ân Bích Việt hơi nhíu mày.
Lúc trước lời Đoàn Sùng Hiên nói là, ‘Kiếm mạnh nhất đệ không làm được’. Điều này không có nghĩa là đệ ấy không có kiếm mạnh nhất.
Ân Bích Việt tựa như đã đoán được Đoàn Sùng Hiên định làm gì.
Nhưng thứ hắn lo lắng nhất không phải là Đoàn Sùng Hiên có thể làm ra kiếm này hay không, mà là nếu như cố ép, kiếm thế phản phệ, sẽ khiến bản thân bị thương.
Đoàn Sùng Hiên nhắm mắt lại, thuận theo dòng ký ức, kéo ngang thương.
Tư thế của hắn nhìn qua rất là quái lạ, người dưới đài im lặng.
Bởi vì vạn sợi lông vũ run nhẹ, có ý muốn tránh.
Đoàn Sùng Hiên mở mắt ra, khí thế trên người đột nhiên biến đổi.
Hắn tựa như khoác trên người một bộ chiến giáp, quyết chiến ra trận.
Trường thương đâm thẳng!
Bầu không khí bị lông vũ chẻ ra, lại xuất hiện một lỗ hổng thật dài!
Tiếng kiếm gào thét, thê thảm chói tai!
Tựa như có đội kỵ binh thiên quân vạn mã đạp phá núi sông rầm rập kéo đến!
Lúc trước Đoàn Sùng Hiên không sử dụng kiếm chiêu này, không phải là vì giữ lại. Mà là chính hắn cũng không biết, có thể sử dụng kiếm chiêu này hay không.
Thế nhưng lúc này, hắn đã xuất ra.
Phong Hỏa Lang Yên, tư thế hào hùng, khí nuốt ngàn dặm như hổ.
Uy nghi của bậc Đế vương và khí thế của rồng hổ tựa như đều chứa trong một thương này!
Tiếng thán phục nổi lên!
Trên khán đài, vị trưởng lão kia rốt cục dám xác định suy đoán của mình, “Quả nhiên là Phong Hỏa!”
Tống Đường nhìn võ đài, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Y biết, tình huống xấu nhất đã xảy ra —— đối thủ vào trận đột phá.
Sư đệ dù sao vẫn còn quá nhỏ.
Y chưa bao giờ sợ tiểu sư đệ thua, y chỉ sợ sư đệ không học được cách rút lui.
Tâm nguyện của sư môn là Phi Vũ kiếm nổi danh, thậm chí sự hy vọng này của sư tôn đã trở thành gánh nặng, đủ để ép nát bờ vai nhỏ yếu kia.
Tiểu sư đệ trưởng thành dưới áp lực như vậy, mọi chuyện đều phải lấy vinh dự của sư môn để đầu, thà rằng trọng thương dưới kiếm của đối thủ, cũng sẽ không lùi về sau.
Trình Thiên Vũ đứng ở trên võ đài, dường như đối mặt với thiên quân vạn mã.
Cậu ta biết kiếm thế của mình đã yếu, mà kiếm ý của đối thủ lại rừng rực. Lúc này đã có thể đoán được kết quả.
Nhưng thần sắc cậu ta nghiêm nghị, không nhìn thấy một tia sợ hãi.
Chỉ lát nữa là phải đối diện với kiếm thẳng tắp bén nhọn của của người nọ.
Thình lình, Trình Thiên Vũ giơ kiếm vội vàng thối lui!
Phi Vũ kiếm kiếm thế xoay thẳng, chém ra đường lui từ trong thiên quân vạn mã!
Bởi vì giây phút cuối cùng, cậu ta chẳng hiểu sao lại nhớ tới lời Chung sư huynh,
“So với việc tiến mãi về phía trước, có lúc lùi về sau cần nhiều trí khôn và dũng khí hơn.”
Trình Thiên Vũ lui ra. Lấy kiếm chống đất, gian nan đứng.
Hóa ra có thể rút lui từ kiếm thế kia, đã tiêu hao hết chân nguyên và ý chí cuối cùng của cậu ta.
Có thể tưởng tượng, vừa nãy nếu cậu ta không lui, sẽ trọng thương như thế nào.
Tiếng kiếm rít im bặt, kiếm thế vào lúc tiếng kim rít kết thúc thì cũng thu binh.
Trên võ đài đá nứt ra một cái khe.
Đoàn Sùng Hiên lau đi máu tràn ra từ khóe miệng, “Đa tạ.”
Dưới đài có tiếng thốt kinh ngạc vang lên.
Rất nhiều người mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, bắt đầu thán phục.
“Ngươi biết kiếm đó là gì không?”
“Không biết, chưa từng thấy…”
“Ta cho là cũng giống như một loại thương pháp.”
Ai cũng nghe ra được tiếng ‘Đa tạ’ kia là một lời nói khách sáo, mà Trình Thiên Vũ rất nghiêm túc trả lời, “Không cần. Là ta thua.”
Cậu ta thu kiếm vào vỏ, đi xuống lôi đài, Tống Đường và Chung Sơn đã chờ ở dưới đài để dìu cậu ta.
Cậu ta cúi đầu, thần sắc ủ rũ, “Sư huynh, đệ thua.”
Chung Sơn lại nói, “Không, đệ làm rất tốt.”
Tống Đường cười vỗ vỗ đầu cậu ta, nói bổ sung, “Không bị đối thủ làm tức giận khiến bản thân rối loạn trước, cũng không cậy mạnh mà không biết lùi, đệ đã vượt qua chính mình.”
Vì vậy Trình Thiên Vũ cũng cười rộ lên.
Đệ tử Thanh Lộc kiếm phái nghe thấy, dồn dập đến chúc mừng tiểu sư đệ của họ.
Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt đỡ Đoàn Sùng Hiên xuống.
Hắn tuy rằng thắng, kiếm cuối cùng kia quá sắc bén, tựa như có dấu hiệu phản phệ.
Đoàn Sùng Hiên xua tay, ra hiệu mình không có gì đáng lo lắng, cười ra một miệng bọt máu.
Các đệ tử Thương Nhai sơn cũng cười rộ lên, nữ tu của Liêm Giản tông đỏ mặt đưa khăn tay.
Gió nhẹ lay động cây Du. Vừa vặn là lúc trời trong ngày hè.
Những thứ đó như là những người trẻ tuổi tươi thắm, chính trực.
Trong tương lai sóng gió của bọn họ, Chiết Hoa hội rồi sẽ biến thành một việc nhỏ chẳng đáng kể.
Nhưng bọn họ đều sẽ nhớ kỹ.
Từng có một trận chiến dưới Trọng Minh sơn, và cuộc chiến kia không có người bại.