Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồng hồ báo thức ở đầu giường kêu không ngừng, Hạ Quân Thần vươn tay tắt, ngồi dậy, sờ sờ tóc, mở mắt nhìn vào không trung.
"Rời giường sớm như vậy làm gì?" Hai mí mắt chậm rãi nhắm lại, lập tức bị nàng mạnh mẽ dùng lực mở ra, a, hôm nay còn phải đi làm! Hôm nay phải đi làm! Nàng nhảy xuống giường, đi rửa mặt, vội vàng thay quần áo. Làm xong bữa sáng nhìn đồng hồ sắp muộn rồi, cầm đại một miếng bánh mì đi ra mở cửa.
"Đây là...???" Cửa vừa mở ra, hai khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt Hạ Quân Thần, lúc này tươi cười thân thiết dùng miêu tả hai người họ vô cùng chính xác.
"Chưa ấn chuông thì cửa liền mở." Chương Hiểu Kì quan sát Hạ Quân Thần, "Cháu hẳn là tiểu Quân? Nghe Khiêm Khiêm từng nhắc tới cháu, quả nhiên dáng vẻ như tiên nữ." Đang nói lại bị Lăng Thiệu Hoằng đi vào chen lên, "Chúng ta là ba mẹ Khiêm Khiêm đến chơi. Khiêm Khiêm có ở nhà không?"
Hạ Quân Thần ngẩn người một chút, ba mẹ Lăng Khiêm Hi đến đây, theo đạo lý mình nên tiếp đãi họ. Vì thế ba người cùng đi vào phòng khách.
"Tiểu Quân, tới đây cô xem, rất xinh đẹp. Ông xã, chẳng phải A Tùng nhờ em tìm vợ cho con của cậu ta sao? Em thấy tiểu Quân rất phù hợp!" Chương Hiểu Kì kéo Hạ Quân Thần ngồi lên sô pha, nhìn chằm chằm xem xét nàng. Sau đó Lăng Thiệu Hoằng ở bên cạnh cũng gật gật phụ họa. Hạ Quân Thần thật muốn xỉu, làm chi a? Hôm nay lại là ngày đầu tiên nàng đi làm! Hai người kia đến đây hại nàng đi làm trễ còn chưa nói, còn nhìn tới nhìn lui trên người nàng xem xét tìm người yêu cho nàng?!
Hạ Quân Thần rút khỏi tay Chương Hiểu Kì, sửa lại quần áo, sau đó nói, "Cháu đi gọi chị Khiêm dậy, chị ấy vẫn đang ngủ."
"Không cần không cần! Cháu ở đây tiếp chúng ta là được." Lời nói của Lăng Thiệu Hoằng khiến nàng xém té ngã, cái gì mà nàng ở đây tiếp bọn họ là được? Bọn họ có định cho nàng đi làm hay không đây? Hạ Quân Thần lại bị Chương Hiểu Kì kéo ngồi xuống sô pha, người phụ nữ đeo đầy trang sức này thoạt nhìn rất yếu, tại sao lực tay lại mạnh như vậy? Trong lòng Hạ Quân Thần âm thầm kêu khổ! Lăng Khiêm Hi, chị mau ra đây tiếp đón ba mẹ chị đi!
Lăng Thiệu Hoằng lấy di động ra, bấm vài cái hiện lên ảnh của một chàng trai, đeo kính đen, có phần hơi thư sinh. "Cháu xem, thằng nhóc này thế nào?"
"Đẹp trai... Haha" Hạ Quân Thần xấu hổ cười, bọn họ không thật sự tính giới thiệu bạn trai có nàng chứ? Hạ Quân Thần trong lòng rống to, Lăng Khiêm Hi ơi Lăng Khiêm Hi! Ba mẹ chị cũng nhiệt tình quá đi, đứa em này không tiếp nhận nổi a~.
"Tiểu Quân, nói cô nghe ngày tháng sinh của cháu đi?" Chương Hiểu Kì kéo Hạ Quân Thần qua, đối mặt với nàng.
"Vâng? Ngày sinh tháng đẻ? Cháu không rõ..."
"Bằng cấp thì sao?" sau đó Lăng Thiệu Hoằng hỏi.
"Ách... Tới trung học cháu nghỉ học vì điều kiện gia đình không tốt..."
"Tốt tốt, A Tùng có nói chỉ thích con gái bằng cấp thấp, được!"
"A???" Không phải chứ? Thật tổn thương tự tôn của nàng, sao bọn họ có thể nói như vậy? Hạ Quân Thần cảm thấy triệt để cạn lời rồi.
"Ba mẹ, sao hai người đến đây?" Giọng nói khêu gợi của Lăng Khiêm Hi từ cầu thang truyền xuống, lộ ra vài phần lười nhác. Rốt cuộc Hạ Quân Thần có thể thả lỏng, nhanh chóng từ sô pha trốn ra ngoài. Để lại câu "Lăng tổng, em đi làm." Sau đó chuồn mất, có cơ hội sao lại không tận dụng?
=====
"Tiểu Quân, tại sao bây giờ em mới đến?"
"Haha, vừa rồi trên đường kẹt xe rất nhiều." Hạ Quân Thần ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật đúng là có kẹt xe, hơn nữa nhờ ông bà nhà họ Lăng kia, hôm nay nàng trễ càng thêm trễ.
Sau khi Hạ Quân Thần tới không bao lâu, Lăng Khiêm Hi cũng đến, không nhìn qua nàng dù một chút, lập tức đi vào thang máy, Hạ Quân Thần bỗng cảm thấy mất mác. Cùng lúc điện thoại vang lên chuông báo tin nhắn, không cần nghĩ cũng biết ai nhắn tin, đương nhiên cũng có khả năng là 10086*
*tổng đài
"Hai người kia đã về, ứng phó họ không dễ, em vất vả rồi."
Hạ Quân Thần nhìn chằm chằm di động ngây ngô cười, hắc hắc! Chị còn biết ba mẹ chị khó đối phó a! Có tỉnh ngộ!"
"Hạ Quân Thần, Lăng chủ tịch gọi cô qua." Một người có vẻ là quản lý tới đây gọi Hạ Quân Thần, hiện tại trong mắt nàng rất nhiều thắc mắc. Lăng chủ tịch? Nàng chỉ biết mỗi Lăng tổng tài, Lăng chủ tịch là thần thánh phương nào?
"Anh chắc chắn là gọi tôi?" Hạ Quân Thần lấy ngón tay chỉ chỉ cái mũi của mình, chủ tịch kêu nàng qua làm gì? Không thể nào... chẳng lẽ mới đến muộn hơn 1 tiếng nên chủ tịch tìm nàng nói chuyện? Cũng quá chú ý đến một người nhỏ bé như nàng rồi!
"Đúng." Người nọ xác định gật gật đầu, vừa rồi Lăng chủ tịch và phu nhân chính là nói Hạ Quân Thần, còn rất thân thiết gọi tiểu Quân, xem ra về sau mình phải đặc biệt chiếu cố cô bé này một chút.
"Tiểu Quân, chúng ta tới đây tìm cháu." Chương Hiểu Kì thấy Hạ Quân Thần đi đến, lớn giọng hô.
"Ngài... là Lăng chủ tịch?" Hạ Quân Thần mở to mắt nhìn về phía Lăng Thiệu Hoằng, cũng đúng, đáng lẽ nàng nên sớm đoán được, Lăng Khiêm Hi còn trẻ như vậy đã làm tổng tài, khẳng định là kế thừa gia nghiệp! "Chủ tịch, phu nhân, hai ngài tìm cháu có chuyện gì?"
"Cô đã nói xong xuôi với Hướng Minh, thằng nhóc đó đồng ý tối nay cùng cháu gặp mặt." Chương Hiểu Kì vô cùng đắc ý, còn mang theo vài điểm hưng phấn.
"Cái gì! Cháu phải gặp mặt ai?" Thật sự xem mắt sao? Ông trời! Tha cho nàng đi!
Hạ Quân Thần thật không biết hai người trước mắt nghĩ gì, đưa cả tập đoàn lớn như vậy cho con gái quản lí, lại bận rộn cả ngày lo việc xem mắt.
Con gái kia của bọn họ rất bướng bỉnh, vài năm trước một lần bọn họ nói không ủng hộ tình cảm của cô với Giang Ức Quân, sau đó cũng không nói thêm gì khác, hai ông bà gặp đàn ông tốt đều muốn làm mai cho con gái, đáng tiếc cô từ chối tất cả, trong lòng cuống cuồng.
"Đi nào đi nào!" Hai người không khác gì ăn cướp, mỗi người một bên kéo Hạ Quân Thần ngồi vào Cadillac. Vẻ mặt Hạ Quân Thần thảm thiết, mình không đắc tội bọn họ a, vì sao lại dính vào chuyện này, trong lòng cũng gấp gáp vô cùng.
Lăng Thiệu Hoằng ở phía trước lái xe, Chương Hiểu Kì và Hạ Quân Thần ngồi ở ghế sau, hai tay Hạ Quân Thần nắm chặt, hai ngón cái đánh vòng tròn, nhỏ giọng nói, "Cháu mới 22 tuổi, không định kết hôn sớm như vậy..."
"22 còn nhỏ đâu? Cô 22 tuổi Lăng Khiêm Hi cũng đã biết đi!"
Hạ Quân Thần không nói gì, lấy di động trong túi áo ra muốn gọi Lăng Khiêm Hi cầu cứu, kết quả là đường dây bận. Vừa nghe, chẳng phải Lăng Thiệu Hoằng chiếm của nàng sao? "Khiêm Khiêm, tối nay về nhà ăn cơm, tiểu Quân đang ở trên xe ba, ba đưa nàng chuẩn bị để xem mắt." Sau đó liền cúp điện thoại.
Hạ Quân Thần bị bọn họ đưa về nhà, lại phải làm tóc rồi trang điểm, ngồi ở đó vừa khát vừa mệt, cũng không dám lên tiếng, nàng thấy mình hiện tại y như cái xác chết tùy ý cho chuyên viên trang điểm xử lí.
Tiếng chuông di động mang nàng trong trạng thái sống dở chết dở kéo lại, Hạ Quân Thần luống cuống tay chân lấy di động ra, nhất định là Lăng Khiêm Hi tới cứu nàng!
"Đang ở đâu?" Ba chữ nghe không ra ngữ khí của Lăng Khiêm Hi.
"Chắc là ở nhà ba mẹ chị..."
"Chắc là?" Lăng Khiêm Hi cúp điện thoại, Hạ Quân Thần tiếp tục trở về trạng thái vô tri vô giác của nàng, không biết qua bao lâu, hình như nghe được có người kêu tên nàng. Ba người nhà họ Lăng đứng ở một bên nhìn nàng.
"Mắt bên này kẻ chưa được, sửa lại một chút." Lăng phu nhân mở miệng dặn dò.
Lăng Khiêm Hi hai tay ôm ngực, dựa vào một bên liếc xéo bà, "Nhìn được rồi, chỉnh cho đẹp làm gì?" Thật là khó chịu muốn chết! Chương Hướng Minh kia là con ếch làm sao xứng với Hạ Quân Thần.
"Ai nói? Lần đầu gặp nhau đương nhiên phải đẹp! Tìm vợ cho Hướng
Minh của chúng ta mẹ không được quyền xem xét nhiều chút sao?"
Lại đợi thêm nửa giờ mới xong, Hạ Quân Thần bị Chương Hiểu Kì bắt ép mặc váy ngắn và một cái áo màu hồng rất sành điệu. Chương Hiểu Kì còn muốn đưa nàng ngồi xe Lăng Thiệu Hoằng, nhưng bị Lăng Khiêm Hi kéo vào xe cô, cuối cùng Hạ Quân Thần mới được thở ra một hơi.
"Em muốn đi xem mắt con ếch kia thật hả?" Ông trời đùa với cô sao? Chương Hướng Minh là anh họ Lăng Khiêm Hi, chẳng lẽ sau này cô phải gọi Hạ Quân Thần là chị? Chuyện này không được!
Hạ Quân Thần quay đầu cười còn khó coi hơn không cười, "Chị nghĩ em muốn a?" Đúng là ba mẹ chị ấy thật khó đối phó hơn người bình thường! Rất cao tay!!