Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vâng... Cám ơn Lăng tổng quan tâm." Hạ Quân Thần nói từ Lăng tổng này có chút chột dạ.
"Ừ, giữ gìn sức khỏe." Lăng Khiêm Hi nói xong đi đến bàn cách vách ngồi xuống xem menu.
"Tiểu Quân, em và Lăng tổng... rất thân?" Dương Phàm bắt lấy tay Hạ Quân Thần, biệt hiệu của Dương Phàm là nhiều chuyện, tin tức nóng như vậy tất nhiên cô phải đào cho bằng được, đồ ăn lên cũng không màng.
"Hình như chị ấy là họ hàng xa của em."
Dư Uyển Nhu và Dương Phàm đầy mặt nghi hoặc, cùng nhau lặp lại, "Họ hàng xa?!"
"Họ hàng xa đại khái là con gái vợ của chú của anh họ mẹ em..." Đổ mồ hôi, nàng đúng là có tài bịa chuyện, Hạ Quân Thần hắng nói, "Thật ra em với chị ấy cũng không quá thân, nhưng cũng không lạ... mấy chị hiểu không?"
Dư Uyển Nhu và Dương Phàm bị Hạ Quân Thần hù giật mình, gật gật đầu, lại lập tức lắc lắc đầu.
"Kỳ thật mấy chị cũng không nhất thiết hiểu, ăn nào, không ăn hết lần sau em không mời hai chị ăn nữa!" Hạ Quân Thần bắt đầu giành phần, đừng nhìn nàng nhỏ con như vậy, chỉ cần đụng đến đồ ăn là nhanh như gió cuốn, thế nhưng hiện tại bởi vì tay phải có thương tích, tay trái cầm đũa thật sự bất lực.
"Muốn chị giúp em không?" Dư Uyển Nhu thân thiết hỏi.
"Không cần đâu, để em kêu phục vụ lấy muỗng." Hạ Quân Thần liếc mắt nhìn Lăng Khiêm Hi, chị ấy cũng ở đây, mình để cho người khác đút ăn không được ổn lắm.
Phạm Duẫn Hách cầm menu, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, hút không biết chán, "Cô gái băng tay kia là ai? Sao chưa gặp qua? Hai người có vẻ rất thân! Giò heo kho."
"Không phải mới kêu cậu nhìn sao? Đầu cá kho tiêu."
"Nghêu kho tộ, kêu mình nhìn cái gì?" Phạm Duẫn Hách giật mình hô lên, "Tây Thi già béo lúc nãy?" Người ở bốn phía đều bắn ánh mắt lại đây, Lăng Khiêm Hi thật muốn bóp chết Phạm Duẫn Hách ngu ngốc này!
"Cái gì Tây Thi già béo?" Ngữ khí Lăng Khiêm Hi lạnh xuống, cần xào đậu phụ."
"Thì nãy cậu nói mình nhìn người mặc đồ trắng a! Canh gà nấu măng."
"Cho nên? Cậu thấy được Tây Thi già béo? Hào hấp gừng." Lăng Khiêm Hi nhướng mày liếc Phạm Duẫn Hách.
"Gà kho sả ớt." Phạm Duẫn Hách hoảng sợ, đầu óc đột nhiên chuyển qua, vỗ gáy, mình vừa nhận nhầm người! "Hèn gì, thấy khẩu vị cậu nặng như vậy..." Anh vừa nói xong liền bị Lăng Khiêm Hi trừng mắt nhìn, rụt rụt cổ, "Cánh gà nướng mật ong."
"Dừng, cậu thích ăn gà đến vậy?" Lăng Khiêm Hi biểu cảm nghiền ngẫm nhìn về phía Phạm Duẫn Hách, "Cậu gọi đồ ăn, cậu phải chịu trách nhiệm ăn hết cho mình, đúng là ăn không giống người bình thường."
"Được, cho hai chai rượu vang." Phạm Duẫn Hách không ngốc đến vậy, ăn không hết đem về đổ sau.
Một lúc sau đồ ăn được đem lên, Phạm Duẫn Hách rót rượu cho Lăng Khiêm Hi, "Gần đây quán rượu của cậu buôn bán thật tốt! Có ca sĩ nổi tiếng, sàn nhảy chật ních a!"
"Có đi xem không?"
"Sức hút của cậu cũng thật tốt a! Khiến Phạm Duẫn Hách này đối với cậu một lòng một dạ nhiều năm như vậy, cô bé kia có một lòng không oán không hối hận?"
"Ít nói tới nàng." Ngữ khí Lăng Khiêm Hi rất lạnh, cô thương tổn Hạ Quân Thần, cho nên đó là kết quả nàng xứng đáng nhận. Lăng Khiêm Hi đưa mắt nhìn Hạ Quân Thần bên kia. Cô bé đó bị thương tay phải, chỉ có thể dùng tay trái cầm muỗng ăn cơm, đồ ăn còn không chịu nghe lời nàng, cứ thích cùng nàng chơi đuổi bắt. Lăng Khiêm Hi nhìn xem lại một trận đau lòng.
Hai người Dư Uyển Nhu thấy Lăng Khiêm Hi ăn cơm ở đây cũng không dám ăn lâu, ăn xong lập tức trở về công ty chuẩn bị vào làm buổi chiều. Hạ Quân Thần cũng từ từ đứng dậy một mình về nhà.
Sau khi tan tầm Lăng Khiêm Hi cố ý qua siêu thị một chuyến, dựa vào công thức nấu ăn, cô mua thịt, cá và trứng, còn mua cả sách dạy nấu ăn. Công thức có sẵn chính là cô gọi điện thoại về nhà hỏi mẹ, Chương Hiểu Kì còn vô cùng lo lắng hỏi cô có bị bệnh gì không? Không đợi Chương Hiểu Kì phản ứng cô đã treo điện thoại.
Sau khi Lăng Khiêm Hi ra khỏi siêu thị, lái xe đi chợ rau, trong lòng cô cằn nhằn thật lâu, sắp tối nhưng vẫn quyết định đi, bởi vì Hạ Quân Thần thích ăn mực, cô tìm trong siêu thị không thấy bán mực, cho nên chỉ còn cách đi chợ rau.
Đậu xe cách chợ rau không xa, Lăng Khiêm Hi xuống xe, rất nhiều người xung quanh vây xem, mỹ nữ chạy xe đắt tiền đến chợ rau mua đồ ăn, nếu không cẩn thận cũng có thể lên cả TV. Lăng Khiêm Hi bị vài ánh mắt nóng rực xung quanh nhìn khiến cô không được tự nhiên, tháo kính đen xuống, đạp lên đôi giày cao gót đi vào.
Vào chợ rau cô bị mùi nơi này xông vào mũi chịu không nổi muốn đi ra ngoài, bên trong thật ồn ào, nơi nơi đều là tiếng cò kè mặc cả. Quầy hàng đầu tiên bán rất nhiều đầu heo được xếp ngay ngắn một kiểu biểu tình làm cô chóng mặt.
Trong lòng Lăng Khiêm Hi chấn động, đi theo bảng chỉ trên trần, rất nhanh tìm được quầy bán thủy hải sản. Trước sạp có vài người tới mua mực tôm này nọ, bọn họ đều lấy tay lựa lựa. Lăng Khiêm Hi không nghĩ tự mình ra tay, gọi ông chủ chọn giúp mấy con mực lớn trả tiền xong sau đó rời đi. Chợ rau ẩm ướt còn rất dơ, mang đôi giày cao gót nhỏ này rất khó đi.
"Tiểu Quân." Lăng Khiêm Hi đứng ở hành lang gần cửa ra vào cởi giày, tiến vào phòng khách liền kêu tên Hạ Quân Thần. Cô bé kia từ trên lầu chạy xuống, hướng Lăng Khiêm Hi làm mặt quỷ, sau đó như robot cúi 90 độ, "Hoan nghênh về nhà!"
Lăng Khiêm Hị bị bộ dạng này của nàng chọc cười, sờ sờ đầu Hạ Quân Thần, "Chị làm cơm tối, em xem TV hay thích làm gì làm đi."
Hạ Quân Thần ngoan ngoãn trả lời vâng, sau đó đi cùng Lăng Khiêm Hi vào phòng bếp. Lăng Khiêm Hi đặt đồ ăn lên kệ, xắn tay áo, thấy Hạ Quân Thần đứng một bên, định đẩy nàng ra khỏi phòng bếp, "Em không thể nấu ăn, đi ra ngoài đợi đi!"
"Không phải chị bảo em thích làm gì thì làm sao? Em muốn nhìn dáng vẻ lúc nấu ăn của chị a!" Hạ Quân Thần cười tủm tỉm chớp chớp mắt nhìn Lăng Khiêm Hi nói, vừa rồi hình như mình có nói, như vậy cứ để nàng đứng ở đây.
"Bây giờ chị phải đong gạo rồi đặt vào nồi cơm nấu." Hạ Quân Thần ở một bên bắt đầu ra lệnh, nồi cơm điện tự động này lúc đầu nàng cũng không biết sử dụng, ở nhà chỉ dùng nồi áp suất, nhưng Lăng Khiêm Hi mua nồi cơm mới có sách hướng dẫn kèm theo, nàng xem qua liền biết cách dùng, đầu nhỏ này thật thông minh!
Lăng Khiêm Hi nhìn nàng một cái, không nói gì, đi đến túi to trước mắt, bắt đầu xúc gạo, tư thế kia vẫn hữu mô hữu dạng*. Sau đó đổ gạo vào nồi, thêm nước vừa đủ, bấm nút start để nồi cơm điện hoạt động.
*Giống với một hình mẫu hoặc tiêu chuẩn nào đó.
Tiếp đó cầm ra vài quả trứng, đập vào trong chén, dùng đũa đảo không ngừng. Hạ Quân Thần bên cạnh gật đầu mỉm cười, miệng nói đúng rồi đúng rồi, kia chính là bộ dáng của giáo viên đang giám sát học trò làm việc. Khiến Lăng Khiêm Hi nhịn không được xì cười lên tiếng, cô bé này rất dễ thương!
"Thêm xíu rượu và bột ngọt, còn có muối, khuấy lên một chút là có thể đổ vào nồi." Hạ Quân Thần đứng nơi đó giống như cô giáo nhỏ.
"Lăng Khiêm Hi mở ra hộp gia vị, có ba lọ, nào là muối nào là bột ngọt? Hạ Quân Thần nhìn ra thắc mắc của Lăng Khiêm Hi, chỉ chỉ nói, "Muối là hạt, bột ngọt dài hơn chút, nhìn ra không?" Xem như nàng phát hiện, đa số con nhà giàu đều không được bình thường.
"Báo cáo cô giáo, nhìn ra!" Lăng Khiêm Hi hiện tại giống học sinh nhỏ, đối Hạ Quân Thần nói gì nghe nấy, sớm biết vậy không mua sách dạy nấu ăn kia, có Hạ Quân Thần như vậy dạy tốt hơn nhiều so với vài chữ trong sách nấu ăn!
Lăng Khiêm Hi đổ dầu vào chảo nóng, kết quả dầu bắn ra, khiến cô đem mặt trốn ra xa, không dám lại gần.
"Chị mua con mực em thích nhất! Đây đây đây ~" Lăng Khiêm Hi lấy từ trong túi ra một con mực to, cầm hai râu mực, lắc lắc trước mặt Hạ Quân Thần, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người. Trong lòng Hạ Quân Thần thầm nói chuyện với con mực, cuối cùng kết luận, chết dưới dao của mỹ nữ, chúng nó cũng có thể mỉm cười nơi suối vàng.
"Vâng, hừ!" Hạ Quân Thần hắng giọng, "Con mực? Vậy? Lật bụng mực lên, lấy dao rạch ở giữa để mở bụng mực ra, tiếp theo dùng tay gỡ phần nội tạng ra cũng gỡ hết phần sống lưng mực, đem đi rửa sạch chất bẩn. Cắt bỏ phần nội tạng, để lại râu mực, sau đó nặn miệng mực ra ngoài, miệng mực là cục tròn cứng lấy dao bắt bỏ, tiếp lấy dao cạo chân mực. Lại dùng cao cắt rời phần vây nhỏ, lột bỏ da mực đen trên vây, lại lột bỏ phần da đen ngoài thân mực, cắt vài đường chéo song song nhau, là được."
Lăng Khiêm Hi trừng Hạ Quân Thần, nàng đang nói gì? Thật phức tạp! Thiên Thư! Chính là Thiên Thư! Rong ruổi trên thương trường Lăng đại tổng tài không gì không làm được lúc này trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi lớn. Cô cảm thấy mình và phòng bếp ngày càng không hợp, đây là ván đã đóng thuyền sự thật rõ ràng a!