Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong căn phòng lạnh lẽo dày đặc khói thuốc lá, những cánh hoa bên cửa sổ tung bay theo làn gió, lác đác rơi xuống mặt đất, Lăng Thiệu Hoằng dựa vào cửa sổ cau mày.
"Chủ tịch, mọi thứ đã sắp xếp xong." Cao Quan Khải đẩy cửa đi vào, nhìn gương mặt mỏi mệt của ba nuôi như già đi vài tuổi, trong lòng anh rất lo lắng. Từ nhỏ anh được Lăng Thiệu Hoằng nhận nuôi, dạy anh đọc sách, học võ, đối với Cao Quan Khải mà nói, ân nghĩa của ba nuôi còn nhiều hơn đấng sinh thành.
"Đi, đưa tiểu thư về đây." Thanh âm Lăng Thiệu Hoằng trầm thấp.
"Vâng." Cao Quan Khải sắp ra cửa thì đứng lại, "Ba nuôi, ngài đừng lo lắng, con nhất định đưa tiểu thư an ổn trở về."
Khe khẽ thở dài, Lăng Thiệu Hoằng không đáp lại, chỉ nhẹ phất tay. Càng nói càng thừa, Cao Quan Khải thấy thế bước ra ngoài.
=====
"Tiểu Quân! Em không sao chứ?" Dư Uyển Nhu và Dương Phàm nghe tin nàng nằm viện, vừa hết giờ làm việc liền mua một túi trái cây chạy tới bệnh viện thăm nàng.
"Em vẫn ổn, còn rất khỏe!" Hạ Quân Thần cong cánh tay, cố gắng gồng lên con chuột* bình thường vẫn nhìn không thấy sờ không được.
*Ý là cơ tay đó, phần bắp tay trước.
Lăng Khiêm Hi dùng lực nhéo nhéo bắp tay nàng, "Quả dưa ngốc, không có gì đâu."
Hạ Quân Thần bĩu môi, xoa cánh tay mình nói, "Đau, nhẹ thôi, người bạo lực như vậy không ai thèm."
"Này." Lăng Khiêm Hi phóng cho nàng ánh mắt gian tà, cầm một chén thuốc bắc vừa sắc xong đưa đến trước mặt nàng, cười cực kỳ quyến rũ, "Tiểu Quân Quân, uống thuốc đi."
Trời ạ! Trong lòng Hạ Quân Thần chấn động, nữ nhân tâm địa ác độc này lại lợi dụng việc công trả thù việc tư? Cười đến nhăn mặt, nói, "Chị Khiêm, Khiêm đại nhân, em có thể không uống thuốc bắc không? Rất đắng!"
"Kết hợp trị liệu Trung Tây sẽ đem lại kết quả rất tốt nha, nếu chỉ uống vài viên thuốc sẽ không lành nhanh thế này. Ngoan... Uống hết đi." Lăng Khiêm Hi cầm chén để qua một bên, lấy ra một bịch kẹo, lắc lư trước mặt Hạ Quân Thần, "Chị mua cho em kẹo thỏ trắng em thích ăn nhất, uống hết em sẽ được ăn tụi nó."
Hừ! Ai lại đi dụ dỗ người khác như vậy? Hạ Quân Thần lấy tay bóp mũi, lập tức cầm chén uống hết, xong hiên ngang lẫm liệt đặt chén lên tủ đầu giường, nổi giận nhìn Lăng Khiêm Hi, bĩu môi.
"Tiểu Quân thật ngoan." Lăng Khiêm Hi mỉm cười, cầm cục kẹo thỏ trắng đã được lột vỏ nhét vào miệng nàng.
"Em muốn cả bịch." Kẹo vừa vào miệng đã bị Hạ Quân Thần nhai hết, sau đó xòe tay, bày ra vẻ mặt chị phải đưa hết toàn bộ cho em.
"Ăn kẹo nhiều sâu răng, một cục được rồi." Lăng Khiêm Hi vô tội nói, sau đó cất toàn bộ kẹo vào túi.
"Lăng Khiêm Hi, chị khi dễ em!" Hạ Quân Thần mặc kệ, trừng cô nói, "Em khinh thường chị!"
Lăng Khiêm Hi quét mắt nhìn Dư Uyển Nhu và Dương Phàm ngồi một bên trợn mắt há hốc, sau đó nhéo nhéo mặt Hạ Quân Thần, bên môi gợi lên một nụ cười, "Dám cùng sếp hô to gọi nhỏ, không muốn làm việc nữa sao?"
Mới phát hiện thì ra còn có người ngoài ở đây, Hạ Quân Thần chỉ còn cách gục đầu ngoan ngoãn.
Dư Uyển Nhu và Dương Phàm vẫn còn sững sờ, quan hệ bọn họ có cần tốt đến vậy không? Chị em? Nhìn kiểu nào cũng giống người yêu hơn?
"Tránh ra!"
Lúc này, chỉ nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng hét to và tiếng đánh nhau, con ngươi Lăng Khiêm Hi tối đi, quả nhiên, cô biết ngay sẽ có chuyện! Đang định đứng lên đi xem, cửa bị đẩy ra, Cao Quan Khải dẫn theo một đám thủ hạ tây trang giày da vào phòng bệnh, tầm mười mấy người.
Anh hướng về phía Lăng Khiêm Hi khom lưng nói, "Tiểu thư, theo tôi về nhà đi, ba nuôi rất lo cho cô."
Lăng Khiêm Hi nghiêng đầu, liếc nhìn phía sau nhóm người, A Ken và Steven đã bị bọn họ chế trụ, hai tay bị giữ bắt chéo sau lưng.
Cô cười lạnh một tiếng, " Quả nhiên thủ đoạn của Lăng chủ tịch rất độc." Cô thiên tính vạn tính cũng không đoán được lần này Lăng Thiệu Hoằng phái vệ sĩ đến ép cô về nhà. Xem ra đối với thủ đoạn của ba, cô vẫn không thể hiểu triệt để, tốc độ này, trục điện truy phong* a. Đám vệ sĩ nhà cô đều được huấn luyện nghiêm khắc, dũng cảm, kiên cường, mặc dù thân thủ A Ken và Steven rất tốt, nhưng hai người không thể đánh lại nhiều người.
*Đại loại là đánh bay kẻ địch.
"Tiểu thư, mời." Cao Quan Khải vươn tay phải, làm động tác mời.
Dư Uyển Nhu và Dương Phàm càng xem càng không hiểu, tình huống hiện tại là thế nào?! Lăng chủ tịch phái một đám người tới đây mời Lăng tổng về nhà?
"Trở về nói với chủ tịch các cậu, tôi sẽ không buông tay Hạ Quân Thần." Trên mặt Lăng Khiêm Hi không cảm xúc, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cao Quan Khải.
Không khí xung quanh lập tức cô đọng! Tôi sẽ không buông tay Hạ Quân Thần! Vài chữ này đáng sợ đến mức tim Dư Uyển Nhu và Dương Phàm đập hụt vài nhịp. Chẳng lẽ... Lăng tổng yêu Tiểu Quân? Sau đó Lăng chủ tịch không cho phép bọn họ yêu nhau, bây giờ phái người tới đây chia rẽ bọn họ? Không thể nào?!
"Anh Khải, chúng ta làm sao đây?" Một người con trai nói nhỏ bên tai Cao Quan Khải.
"Tiểu thư, xin thứ lỗi!" Bàn tay Cao Quan Khải xòe ra, bổ vào sau cổ Lăng Khiêm Hi, cô ngất đi, sau đó ôm lấy thân thể cô đi khỏi phòng bệnh.
"Đừng đưa chị ấy đi!" Hạ Quân Thần hét to nhào tới, lại bị người hung hăng đẩy ngã xuống đất, da trên đầu gối trầy một mảng.
"Tiểu Quân em có sao không?" Dư Uyển Nhu cùng Dương Phàm đang ngây ngốc ở nơi đó lấy lại tinh thần, đi qua nâng nàng dậy. Hạ Quân Thần giãy khỏi tay các cô, nhịn đau chạy ra ngoài. Thấy Cao Quan Khải đã mang Lăng Khiêm Hi lên xe, có thêm vài chiếc xe theo sau.
"Đừng đưa chị ấy đi!!!" Hạ Quân Thần nhanh chóng đuổi theo phía sau xe, nước mắt liền trào ra. Cây xanh bên đường vì tốc độ chạy của nàng mà lùi dần về phía sau. Vô luận nàng có dốc cạn hết sức lực, vẫn không thể đuổi kịp đến xe kia, cuối cùng theo quán tính nàng té nhào xuống đất. Ngẩng đầu nhìn mây trên trời, mây họp, mây trôi, tan tác... Đau đến xé lòng, Khiêm Khiêm bị đưa về nhà sẽ ra sao? Lăng Thiệu Hoằng sẽ dùng thủ đoạn gì để bức cô? Hạ Quân Thần không biết, cũng không dám nghĩ tới.
=====
Vầng trăng ảm đạm nhẹ nhàng vỗ về người nằm trên giường, trong bóng đêm mông lung toát lên vẻ quật cường không chịu khuất phục. Lăng Khiêm Hi hơi hơi mở mắt, bốn phía quen thuộc lại mang cảm giác xa lạ này khiến cô nghẹn đến mức tức giận, xoa xoa cái cổ đau nhức.
"Khiêm Khiêm con tỉnh rồi..." Chương Hiểu Kì vô cùng lo lắng nhìn cô, nâng tay muốn sờ mặt cô lại bị cô quay mặt đi chỗ khác. Lập tức thở dài nói, "Ăn một chút đi, chắc con đói bụng rồi." Sau đó hướng người giúp việc ở phía sau, "Đi làm vài món ngon đem tới đây cho tiểu thư."
"Không cần!" Lăng Khiêm Hi ngồi dậy, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Con gái, con sẽ không nghĩ muốn tuyệt thực chứ?" Chương Hiểu Kì lập tức bắt lấy tay cô.
"Không ăn thì đừng ép."
Lăng Khiêm Hi giương mắt nhìn Lăng Thiệu Hoằng, tính tình ba cô là điển hình của người hai mặt, bình thường đều biểu hiệu nhiệt tình, vui vẻ, hiếu khách, hoàn toàn không ra vẻ gì, hệt như một ông chú dễ tính, hiền hậu. Nhưng một khi đụng chuyện ông không hài lòng, ông nhất định không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Tình yêu của cô trong mắt Lăng Thiệu Hoằng là không thể chấp nhận được, ép Giang Ức Quân bỏ đi, bây giờ lại muốn bức Hạ Quân Thần. Từ khi Lăng Khiêm Hi sinh ra nhất định đã trở thành vật hi sinh cho quan hệ thông gia của cả gia tộc.
"Đi ra ngoài!" Lăng Thiệu Hoằng đột nhiên đứng lên kéo Chương Hiểu Kì ra ngoài, cửa bị đóng lại, âm thanh mạnh mẽ vang dội, "Canh giữ thật kỹ cho tôi! Không được để tiểu thư bước ra cửa này nửa bước."