Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Quân Thần ngẩng đầu, xuất thần nhìn Lăng Khiêm Hi, mặt chị ấy nhìn nghiêng vô cùng hoàn mỹ. Lông mi cong dài, mũi cao thẳng, đôi môi khiêu gợi, cả người như có ánh sáng chiếu rọi, quyến rũ và ấm áp. Lăng Khiêm Hi cảm giác được ánh mắt Hạ Quân Thần đang nhìn chằm chằm mình, khi quay đầu lại thấy Hạ Quân Thần đang cúi đầu, trên mặt đỏ ửng, như một đứa trẻ làm sai bị bắt gặp. Bị ánh mắt Lăng Khiêm Hi nhìn chăm chú, nàng cảm giác không được tự nhiên, lại không biết bây giờ nên làm gì. Đinh đông, tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên cứu Hạ Quân Thần khỏi cảnh xấu hổ.
"Xin chào, cô là Lăng Khiêm Hi? Đây là thức ăn của cô, tổng cộng là 230." Đứng ngoài cửa là một người con trai tuổi còn trẻ.
"Cám ơn." Lăng Khiêm Hi lấy tiền trong bóp ra đưa cho cậu ta, tiếp nhận một túi to sau đó đóng cửa lại.
"Đồ ăn ngon không? Ăn nhiều một chút. Em gầy như vậy không tốt, cần mập lên một chút." Lăng Khiêm Hi ngồi một bên nhìn Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần gật gật đầu, hiện tại bộ dạng nàng ăn không khác gì hổ đói. Nàng đây là mấy trăm năm chưa được ăn qua cơm no a! Một người ăn gần một nửa đồ ăn trên bàn. Lăng Khiêm Hi thật sự sợ đứa nhỏ này sẽ bị nghẹn, đứng dậy rót ly nước.
"Uống nước đi, cẩn thận nghẹn, cứ từ từ ăn, không cần vội."
"Hạ Quân Thần nhận lấy ly nước của Lăng Khiêm Hi, trong ánh mắt lại nổi lên nước mắt."
"Sao vậy?" Lăng Khiêm Hi vỗ vỗ lưng nàng, có phải là do ăn quá nhanh không?
"Cám ơn chị!" Hạ Quân Thần đứng lên trước mặt Lăng Khiêm Hi cúi người, "Từ nhỏ đến lớn trừ mẹ em không ai đối với em tốt như vậy, hôm đó em cho là em sẽ cứ như thế mà chết đi, cám ơn chị đã cứu em. Còn cho em ở lại nhà, chia giường của chị cho em ngủ, cho em ăn nhiều đồ ăn ngon. Ngày mai em sẽ đi tìm việc để trả cho chị tiền thuê nhà, em sẽ không ở không trong nhà chị."
Lăng Khiêm Hi cười cười, cô không tính để Hạ Quân Thần trả mình tiền thuê nhà, thế nhưng phòng của cô dù có tiền cũng không thể thuê được.
"Ăn no rồi nên nghỉ ngơi, trước mắt hãy đi ngủ." Lăng Khiêm Hi nói xong vào phòng tắm, vừa rồi bị đứa nhỏ Hạ Quân Thần này ôm khóc, nước mắt đều chảy vào quần áo cô.
Hạ Quân Thần đang thu nhập chén đũa, nghe chuông cửa lại vang lên đinh đông đinh đông có vẻ rất vội vàng, nhanh chóng đi qua mở cửa.
"Lăng tổng không tốt rồi, Tuấn thiếu gia xảy ra chuyện! Cô là..." Người nọ lòng như lửa đốt, vội báo được một nửa thì phát hiện trước mặt không phải người anh muốn tìm. Bước xa cửa, nhìn kĩ lại, không sai! Đây đúng là nhà của Lăng Khiêm Hi.
Hạ Quân Thần nghi hoặc nhìn người này, mở miệng nói, "Chị Khiêm ở bên trong đang tắm, anh vào ngồi chờ một chút."
A Hàn nào dám đi vào? Nhà của tổng tài làm sao anh có thể đi vào? Anh thấy cô bé trước mặt này rất lạ mắt, hẳn là em họ hàng xa của Lăng tổng. Qua khoảng 5 phút, giọng Lăng Khiêm Hi truyền đến.
"Thánh Tuấn lại làm sao?" Lăng Khiêm Hi mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, cô vừa nghe được tiếng chuông, chậm rì rì bước tới cửa lớn. Lăng Thánh Tuấn là anh họ của Lăng Khiêm Hi, là con trai của chú cô, ngoại hình tuấn tú lịch sự, gia cảnh Lăng gia giàu có vì vậy biến anh thành một đại thiếu gia phong lưu, phụ nữ đổ vì anh vô cùng nhiều. Thường xuyên vì phụ nữ mà đánh nhau với người khác, thu dọn không được liền tìm đến Lăng Khiêm Hi giúp đỡ, bởi vì Lăng Khiêm Hi quan hệ rất nhiều, xã hội đen cũng có quen biết.
"Tuấn thiếu gia đánh Lưu tổng, hiện đang ở đồn cảnh sát, nhưng cảnh sát trưởng chính là ba của Lưu tổng, chúng tôi không còn cách nào khác đành đến cầu cứu Lăng tổng." A Hàn nói chuyện vô cùng gấp, xem ra tình hình thật không ổn.
"Cậu nói ba Lưu tổng là Lưu Khải Thái?" Lăng Khiêm Hi bình tĩnh hỏi, anh họ của cô thật sự nên đi cải tạo, cả ngày đỡ phải gây ra chuyện nhảm nhí cho cô.
"Đúng đúng, chính là Lưu Khải Thái."
"Ở đây chờ tôi một chút." Lăng Khiêm Hi nói xong liền đóng cửa, đi vào phòng ngủ. Hạ Quân Thần đến sô pha xem TV, Tuấn thiếu kia là gì của Lăng Khiêm Hi nha? Buổi tối xảy ra chuyện còn nhờ Lăng Khiêm Hi đi giúp đỡ?
Khoảng 10 phút trôi qua, Lăng Khiêm Hi từ phòng ngủ đi ra. "Chị đi xử lí chút chuyện, em ngoan ngoãn chờ ở nhà."
"Vâng..." Hạ Quân Thần gật gật đầu, cả người cuộn trên sô pha.
Xe A Hàn cùng Bugatti của Lăng Khiêm Hi xuất phát đến đồn công an, cô đậu xe ở cửa, bước lên thềm. Lăng Khiêm Hi thường xuyên xuất hiện trên trang bìa tạp chí tài chính kinh tế, ở thành phố này tiếng tăm không nhỏ, vì vậy mọi người trực ban đều biết cô, cũng không dám lên ngăn cản.
"Cảnh sát trưởng Lưu ở đâu?" Lăng Khiêm Hi lạnh lùng hỏi.
"Ngài ở bên trong." Một người cảnh sát trực ban chỉ chỉ vào văn phòng bên trong.
Lăng Khiêm Hi đẩy cửa bước vào.
"Ồ, Lăng tổng! Ngọn gió nào thổi cô tới đây?" Cảnh sát trưởng Lưu đứng dậy nghênh đón, vội vàng nói "Đến đây, đến đây, mời ngồi."
Lăng Khiêm Hi ngồi vào sô pha, cầm lên ly trà cảnh sát Lưu đặt trên bàn. Lưu Khải Thái cùng con trai trai hắn Lưu Tư Viễn đang ngồi trên sô pha đối diện. Lưu Khải Thái có vẻ vô cùng tức giận, không chừng hận không thể lột da Lăng Thánh Tuấn rồi uống máu của hắn. Nhìn kĩ Lưu Tư Viễn, mũi bị đánh sưng lên, khóe miệng chảy máu, vết thương trên trán cũng không nhẹ, ngồi ủ rũ. Nhìn thấy Lưu Tư Viễn như vậy, Lăng Khiêm Hi cũng hiểu hiện tại Lưu Khải Thái không thể nguôi ngoai cơn giận ngay lập tức.
"Không thể thương lượng, thằng nhóc đó phải bị giam lại!" Lưu Khải Thái tức giận trừng mắt, "Cô nhìn xem A Viễn của chúng tôi, là một đứa trẻ ngoan, bị tên Lăng Thánh Tuấn súc..." Ý thức được lời nói của mình, miệng nhanh chóng ngậm lại, trừng Lăng Khiêm Hi, "Tóm lại việc này sẽ được xử lí nghiêm khắc."
Lăng Khiêm Hi hừ lạnh một tiếng, thiếu gia kia của nhà họ Lưu cũng xứng nói là ngoan sao? Đánh nhau, cờ bạc, đến quán rượu chơi bời. Có chuyện gì mà Lưu Tư Viễn chưa làm đâu?
"Cảnh sát trưởng Lưu, ông không nên tức giận nhiều như vậy. Nói tôi nghe chuyện hôm nay là thư thế nào?" Lăng Khiêm Hi không hài lòng mỉm cười. Hay lắm Lăng Thánh Tuấn, lần nào cô cũng phải đi giải quyết chuyện rắc rối của anh! Lần sau sẽ không bao giờ để ý đến, cũng không muốn tiếp tục giúp đỡ anh ta nữa.
"Chuyện gì? Bảo bối nhà mấy người dám đánh con trai tôi!" Lưu Khải Thái vỗ bàn đứng lên, bộ dạng hung tợn.
"Tư Viễn, anh đau không? Anh trai tôi từ nhỏ tính tình đã không tốt, anh đừng chấp nhặt anh ấy. Như vậy đi, tôi sẽ lo hết chi phí chữa trị của anh, sau này tùy thời anh đều có thể đến quán rượu của tôi vui chơi không cần trả tiền." Lăng Khiêm Hi nhìn về phía Lưu Tư Viễn, đôi mắt ôn nhu, lời này nói ra bên ngoài nghe có vẻ rất có thành ý, trừ công ty của gia đình, cô còn đầu tư mở một vài quán karaoke cùng quán rượu.
"Lăng Khiêm Hi! Cô nghĩ tôi muốn tiền bồi thường của cô sao?" Buồn cười chết được! Chút tiền ấy đối với tôi có là gì." Lưu Khải Thái ngày càng tức giận, bày ra khuông mặt muốn ăn thịt người.
"Được, quyết định như vậy đi! Có dịp cô có thể cùng tôi uống một chút không?" Lưu thiếu gia lập trường không kiên định có vẻ đã muốn ngừng chiến.
"Tất nhiên rồi!" Lăng Khiêm Hi nhìn Lưu Tư Viễn chớp mắt, gật đầu cười.
"Ba, ba thả Lăng Thánh Tuấn ra đi, con không sao." Lưu Khải Thái sắp bị đứa con này làm tức chết rồi, cái loại nhu nhược này, ban đầu tìm đến ông để nổi giận, vậy mà bây giờ chỉ cần một câu của Lăng Khiêm Hi như trúng thuốc mê liền trở nên mơ hồ.
"Này... Được rồi." Thực lực Lăng thị cũng không nên coi thường, muốn tiếp tục nhốt Lăng Thánh Tuấn, kể cả cảnh sát trưởng Lưu như ông cũng không thể. Lần trước có động đất, bọn họ đã quyên góp một khoảng không nhỏ, thị trưởng cũng đã từng khen ngợi tập đoàn Lăng thị. Cảnh sát trưởng Lưu nói với một vị cảnh sát trẻ vừa bước vào, "Tiểu Ngô, thả Lăng Thánh Tuấn ra."
"Cảnh sát trưởng Lưu, đã làm phiền. Vậy tôi đi trước." Lăng Khiêm Hi đứng dậy.
"Em gái yêu! Cám ơn em nhiều! Đã lâu không gặp, càng ngày càng chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành a." Lăng Thánh Tuấn khoa trương khen ngợi Lăng Khiêm Hi.
"Em nói này đại thiếu gia, anh đừng suốt ngày gây chuyện như vậy? Em rất bận!" Lăng Khiêm Hi né ra tay Lăng Thánh Tuấn đang khoát lên vai cô, lạnh lùng nói.
"Sao lại xa cách như vậy?"
"Anh tiếp tục gây chuyện cho em thử xem? Em sẽ nói với chú Thiệu Thành, bảo chú nhanh tìm vợ cho anh để quản lí anh." Lăng Khiêm Hi đi đến bên cạnh xe.
"Sẽ không có nữa đâu!... Đừng nói với ba anh! Lần sau anh không phiền em nữa là được!" Lăng Thánh Tuấn nhìn theo bóng dáng Bugatti của Lăng Khiêm Hi hô to. Lăng Thiệu Thành là ba của Lăng Thánh Tuấn, đối với Lăng Thánh Tuấn chỉ tiếc dạy bảo chưa tới, nếu Lăng Triệu Thành biết Lăng Thánh Tuấn làm rất nhiều chuyện xấu sau lưng ông, thế nào cũng sẽ bị ông đánh chết.