Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ước chừng hai mươi phút trôi qua, Hạ Quân Thần đem một tô canh xương măng để lên bàn, bị nóng nên hai tay nắm nắm vành tai, hài lòng quan sát cả bàn đồ ăn, hướng người ở phòng khách hô, "Ăn cơm thôi!"
"Đồ ăn chị thích, ăn nhiều chút." Hạ Quân Thần gắp miếng thịt bò vào bát Lăng Khiêm Hi, dí dỏm nháy mắt với cô mấy cái. Vừa rồi mình lại hiểu lầm chị ấy, lấy cái bụng dạ hẹp hòi của Khiêm Khiêm, tối nay đi ngủ không chỉnh nàng mới lạ!
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, đưa thịt bò vào miệng, nhưng mà cô thích ăn cái này từ bao giờ?
"Tiểu Nhu, A Phàm, mấy chị cũng ăn nhiều một chút, thích gì tự nhiên gắp." Hạ Quân Thần nồng hậu tiếp đãi.
"Ừ, Tiểu Quân nấu ăn thật ngon a!" Tay Dương Phàm cầm đũa còn không quên dựng lên ngón cái.
Hạ Quân Thần lúng túng cười, trên gương mặt khả ái lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, "Đồ ăn Khiêm Khiêm làm cũng rất ngon! Chỉ là hôm nay hai người không có lộc ăn mà thôi."
"Cái gì?" Dư Uyển Nhu sửng sốt, thiếu chút nữa phun hết canh trong miệng ra, bị cô cố gắng nuốt trở về, "Lăng tổng cũng xuống bếp?"
Hạ Quân Thần che miệng cười trộm, "Tất nhiên, Lăng tổng vĩ đại của hai chị vậy mà lên được văn phòng, xuống được nhà bếp! Khiêm Khiêm, nga?" Mắt nàng nhìn Lăng Khiêm Hi ngồi bên cạnh, thật sự nhịn không được nữa, vô tâm vô phế* cười ha hả.
*Không tim không phổi.
Một con quạ đen bay ngang đầu Lăng Khiêm Hi, có ý gì? Nhìn cô vụng về đến vậy sao? Cô không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Tập trung ăn cơm..." Ngẩng đầu trừng Hạ Quân Thần đang oan ức, được lắm, bạn bè của quả dưa ngốc đã xem thường cô, bằng mọi giá cô phải đòi lại từ trên người nàng.
Hạ Quân Thần giật mình, nụ cười cương ở trên mặt. Không ổn, Khiêm Khiêm tức giận, chết rồi, mình phải nhanh chóng suy nghĩ xem làm sao chuộc tội!
Cơm nước xong cũng hơn 7 giờ, trời đã sụp tối, Dư Uyển Nhu và Dương Phàm cùng đứng dậy tạm biệt
"Lăng tổng, Tiểu Quân, cám ơn hai người, tụi em đi về." Các cô lấy túi của mình, đứng tên hướng hai người gật gật đầu, đã trễ vẫn ở nơi này quấy rầy nhà người ta cũng không tốt.
"Em đưa mấy chị ra cửa." Hạ Quân Thần gác đũa, nhẹ xoa xoa bàn tay.
"Không cần, không cần..." Dư Uyển Nhu cực lực vẫy tay, nói nhỏ bên tai Dương Phàm, "Chạy đi mau." Hiện tại cô bắt đầu lo lắng cho chén cơm của mình, vừa rồi lại dám cười nhạo Lăng tổng một trận! Không khéo mai lại được nghỉ làm dài hạn.
Dọn xong bát đũa, Hạ Quân Thần gục đầu chậm chạp bước vào phòng ngủ. Mắt thấy Lăng Khiêm Hi đã thay váy ngủ gợi cảm của cô tựa vào đầu giường đọc sách, cuốn sách hoàn toàn che mất mặt cô. Hạ Quân Thần chăm chú nhìn, xém chút cười ra tiếng, sao cuốn sách lại bị ngược thế này?
Xem ra Khiêm Khiêm vẫn còn tức giận, tốt nhất không chọc chị ấy. Hạ Quân Thần le lưỡi, đi tới ban công lấy đồ ngủ, chân rón rén bước vào phòng tắm.
Qua tầm hai mươi phút, cửa phòng tấm bị đẩy ra, cái đầu nhỏ đã được sấy khô tóc nhô ra, hai tay Hạ Quân Thần nắm trước bụng, nghiêm chỉnh đi đến trước mặt Lăng Khiêm Hi, cúi lưng, lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, "Đang xem gì vậy?"
Lăng Khiêm Hi không nâng đầu lên, trực tiếp nói, "Mộ cổ, xác ướp, kho báu, nền văn minh cổ đại."
"Wao! Chị thật tài giỏi a! Cầm ngược cũng có thể xem được!"
"Ngược?" Lăng Khiêm Hi mới ý thức được bản thân thất thố, cầm sách ném qua một bên, lấy tay vỗ vỗ giường nói, "Lại đây."
"À..." Hạ Quân Thần không dám thở mạnh, ngồi chồm hỗm trên giường, "Chị làm việc rất mệt đúng không? Để em mát xa cho chị một chút." Nói liền kéo Lăng Khiêm Hi dựa vào người mình, nâng tay bóp bóp bả vai cô.
"Thoải mái không?" Trước kia nàng thường xuyên xoa bóp vai, đấm lưng cho mẹ, kỹ thuật trên tay vẫn còn rất tốt.
"A--- a---- a-----" Tiếng hô đúng nhịp điệu vang lên, đây là tình huống gì? Lăng Khiêm Hi cũng không để tâm rên to lên, hơn nữa còn nói mập mờ, "Quá mạnh... vậy được rồi, đúng đúng đúng, lại nhẹ quá... Nhích xuống một chút đấm lưng đi... ở đó..."
Tuyên bố, cô là đang chơi nàng, cô bé ở phía sau không dám dị nghị, cô nói gì cũng nghe theo. Khóe miệng Lăng Khiêm Hi cong lên mỉm cười, dáng vẻ cam chịu này của Hạ Quân Thần thật khiến người khác yêu thích, để người nhịn không được muốn khi dễ nàng một chút.
"Ân... đúng rồi, tiếp tục..." Lăng Khiêm Hi dựa vào giữa ngực Hạ Quân Thần, cơ thể thật thoải mái a! Bất quá, vừa qua vài giây sau, liền truyền đến tiếng cô cầu xin tha thứ, "Đừng gãi bàn chân, nhột... haha... Năn nỉ em, năn nỉ..."
Hạ Quân Thần mang vẻ mặt tà ác, gãi bàn chân cô không chịu buông tay, khó mà tìm được điểm yếu của Lăng Khiêm Hi, không tranh thủ khi dễ cô một phen thì làm sao đối diện với chính mình? Ngón tay nhỏ tiếp tục ở mặt bàn chân hung ác gãi, "Lăng Khiêm Hi, em hỏi chị! Lần sau còn dám khi dễ em hay không?"
Tiểu quỷ này còn học được nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn uy hiếp cô? Lăng Khiêm Hi lấy sức rút chân trong tay Hạ Quân Thần ra, đột nhiên giận tái mặt liếc nàng, "Quỳ xuống cho tôi."
Hạ Quân Thần vỗ ót, quỳ thẳng tắp trên giường, xem như nàng đã hiểu được như thế nào gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy, lại chồng thêm một tội. Trong lòng Lăng Khiêm Hi cười trộm, sắc mặt bên ngoài không đổi, tay nhẹ vuốt vành tai nàng, "Không để tôi khi dễ? Vậy em muốn cho ai khi dễ? Nói..."
Đôi mắt ủy khuất của Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi, bên trong là gợn sóng lấp lánh, vô hạn phong tình! Ngập ngừng, khe khẽ nói, "Em sai rồi..."
Khóe miệng Lăng Khiêm Hi hiện lên nụ cười nhẹ, ôn nhu dụ dỗ hỏi, "Sai cái gì?"
"Sai... Không nên nghi ngờ ngài bắt nạt đồng nghiệp, không nên thấy người khác hoài nghi ngài không biết nấu ăn lại cười trộm, không nên gãi bàn chân ngài... Tóm lại, em tội ác tày trời!" Hạ Quân Thần cúi đầu nhìn nhìn ngón tay, thành thật khai báo tội lỗi bản thân.
Nàng còn biết dùng kính ngữ?
"Ngài?" Lăng Khiêm Hi nhướng mày, xưng hô kiểu gì thế này?
Hạ Quân Thần cau mày, hoảng sợ khẽ cắn môi dưới, giải thích, "Chính là tôn xưng*"
*Xưng hô kính trọng
"Được rồi quả dưa ngốc, không chọc em nữa." Lăng Khiêm Hi cưng chiều luồn tay ôm chặt Hạ Quân Thần, ôm nàng vào lòng của mình, khiến nàng gần sát mình, cự ly như vậy rất tốt, có được cảm giác sở hữu, "Em là của chị, chỉ có thể để chị khi dễ! Còn nữa, không cho phép ra ngoài câu dẫn người lung tung, cũng không được phóng điện lung tung, nghe không?"
Quả dưa ngốc này chỉ vô tình quan tâm, nhưng người khác đều cho rằng nàng đang phóng điện, có lầm không vậy?
"Vâng." Hạ Quân Thần gật gật đầu thật mạnh, lúc này mới lấy cuốn sách Lăng Khiêm Hi ném qua một bên lật lật, thắc mắc nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, "Cuốn này là tạp chí thời trang, bên trong cũng có văn minh cổ đại sao?"
Lăng Khiêm Hi nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nàng, khẳng định nói, "Chị muốn nó có nó phải có." Cô nắm tay Hạ Quân Thần vào lòng bàn tay, dựa người vào đầu giường, đôi mắt quyến rũ nhắm lại nghỉ ngơi, giọng nói lười nhác, "Bóp chân giúp chị."
=====
Một xấp văn kiện dày đặt trên bàn làm việc, Lăng Khiêm Hi vùi đầu xem xét, thỉnh thoảng lấy tay nhẹ xoa trán. Cửa bị mở ra, thư ký đi đến.
Bút máy chuyển động trên văn kiện, chữ ký khí phách, đẹp đẽ ngay ngắn nằm trên giấy, đầu cô không ngẩng lên nói, "Đem hết đống này đi."
"Lăng tổng, có vị Giang tiểu thư tìm ngài, nói là bạn của ngài."
Chị ta tới tìm cô làm gì? Vốn dĩ Lăng Khiêm Hi không tính sẽ gặp mặt Giang Ức Quân, nhưng ngẫm lại sống chung một thành phố, cúi đầu không thấy ngước đầu thấy, chi bằng nói rõ ràng một lần, cũng đỡ phiền phức. Con người đối với một cuộc tình nhớ mãi không quên, hơn phân nửa là do kỷ niệm trong ký ức quấy phá, còn một nguyên nhân là chưa gặp người thích hợp. Mà hiện tại cô cũng không có hai cái này.
"Mời cô ấy vào."
"Vâng."
Lăng Khiêm Hi ngẩng đầu quan sát Giang Ức Quân, bề ngoài người đứng trước mặt cô so với vài năm trước hoàn toàn thay đổi, mất đi sự ngây ngô, càng thêm vẻ thành thục gợi cảm, nhưng việc này không liên quan tới cô.
"Lần này chị trở về là vì em." Giang Ức Quân ngồi xuống đối diện Lăng Khiêm Hi, trong mắt lóe lên tia bất lực, Lăng Khiêm Hi hơi hơi nghiêng đầu lạnh lùng hỏi, "Lương Lữ không nói với chị sao?"
Thái độ Lăng Khiêm Hi như vậy khiến trong lòng Giang Ức Quân kinh ngạc, trước kia cô dịu ngoan, đơn thuần, không có lập trường, không giống hiện tại, trên người phát ra sự lạnh lùng khiến người khác chùn bước.
"Chị không tin, em còn giận chị đúng không?" Không tự mình đi gặp mặt, Giang Ức Quân không bỏ ý định, nhất định là Lăng Khiêm Hi đang khảo nghiệm cô! Lúc trước là do cô tin vào lời ba mẹ nên nhất thời xúc động, cũng không muốn mang danh les trên lưng, nhưng lúc này hôn nhân của cô không viên mãn, ba mẹ đã già đi, không còn ép buộc cuộc sống của cô. Sau khi cô rời đi mới hiểu được trong lòng yêu Lăng Khiêm Hi đến mức nào. Vài năm bất hạnh này bị hôn nhân trói buộc mà không thể về nước.
Lăng Khiêm Hi khinh bỉ phì một tiếng, "Tôi không rảnh để tức giận chị, thầm nghĩ nên nói với chị, chuyện cũ đã qua cứ để nó qua."
Thật nhiều năm về trước, chị ta nói muốn cùng cô tay trong tay đi đến cuối đời, muốn cùng nhau tạo nên một chuyện tình lâu dài hoàn mỹ, chị ta từng vì cô chống đỡ nửa bầu trời, vì cô che gió che mưa. Nhưng chất lượng lời hứa của chị ta quá kém, chính người trước mắt này tự tay hủy hoại toàn bộ tin tưởng của mình dành cho chị ta.
Ánh mắt Giang Ức Quân dừng tại tấm ảnh đặt bên trái bàn, "Cô ta là ai? Em thay lòng đổi dạ ư? Cô ta có gì tốt hơn chị? Em nói đi, chị sẽ sửa đổi được không?" Người kia trong chuyện tình cảm luôn nắm quyền điều khiển, người đã từng quyết tuyệt nói chia tay, từ bao giờ trở nên bối rối mất lý trí như vậy? Lời nói này không giống Giang Ức Quân nhẫn tâm tuyệt tình kia đang diễn kịch. Xem ra mấy năm nay chị ta thay đổi không ít, không tùy hứng giống như lúc trước.
"Giữa tôi với chị không có gì gọi là thay lòng đổi dạ, hiểu không, là chị buông tay tôi. Nếu ngày nào chị và chồng trước chưa ly hôn, là thêm một ngày chị chưa trở về, chẳng lẽ muốn tôi giữ đoạn tình cảm đó một mình sống qua cả đời?" Tầm mắt Lăng Khiêm Hi chuyển sang ảnh chụp, bên trong xuất hiện một tia dịu dàng, "Tiểu Quân đã chữa lành vết thương trong lòng tôi, thật mãn nguyện, mãn nguyện đến mức không ai còn cơ hội tiến vào nữa. Hơn nữa mời chị đừng lấy bản thân so sánh với em ấy, em ấy hơn chị đâu chỉ ngàn lần vạn lần?"