Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vật Cưng Của Cửu Gia - Chương 28: Hắn là cố tình (1)
Lâm Nhã Tịnh có chút giật mình cả kinh, theo bản năng muốn đẩy hằn ra khỏi người mình, nhưng cho không biết rằng tại vì sức lực có yếu ớt hay sức thân thể của hắn nặng mà cô lại không tài nào làm cho hắn nhúc nhích được. Cảm nhận nỗi đau ở cổ truyền tới, cô không hiểu được tại sao hàn lại thích cần người đến thế, lần trước cũng đã căn ngay cổ cô một cái, chính là cái ngày mà hẳn mang cô về ngôi biệt thự kia.
Cô cảm nhận được máu của bản thân đang được hút ra, một dòng máu chảy ra, lan xuống trên da cô, cô cảm nhận được sức nóng của hắn. Lưỡi hần nhẹ nhàng liếm, hơi thở hắn phải lên cổ cô, khiến cho cô vừa ngứa lại vừa đau. Cô có thực sự cũng khâm phục hằn, da cô đã nổi mẩn đến như vậy rồi mà hắn còn có thể yên tâm mà "thưởng thức", cái này không biết là có nên khen tặng hằn hay không? hay vẫn nên là chửi hẳn một tiếng biển thái
Một lúc lâu sau Âu Dương Dạ Trạch mới chịu rời khỏi cái cần cổ trắng nõn của cô, vừa buông ra, cô liền lấy tay sở lên vết thương ấy. Kỳ lạ là nơi vết thương ấy không có một vết máu nào, vô cùng khô ráo. Có lẽ là do hắn đã hút hết sạch rồi?
Lâm Nhã Tịnh vô tình nhìn lướt qua xung quanh phát hiện ra không biết từ lúc nào ở bên ngoài đường đã có nhiều người đưa mắt nhìn đến cô, có lẽ bọn họ đã thấy cảnh tượng lúc nãy. Cô nhạy cảm đọc được suy nghĩ của bọn họ, có người hâm mộ, có người chán ghét lại có người khinh bỉ.
Nét mặt cô có chút méo. Cô cúi đầu, cần cắn môi không lên tiếng.
Cô còn có thể nói cái gì đây? Hiện tại cô không có quyền lên tiếng, không có quyền trách móc càng không có quyền kêu hắn không được làm những việc này, chung quy vẫn là một câu đó: cô không phải là người của hẳn sao? là vật mà hắn đường đường chính chính mua về l
Âu Dương Dạ Trạch lại mang vẻ mặt thản nhiên như không. Ở nơi cô không nhìn thấy, hận đã quét qua một vòng những con người xa lạ đang tò mò nhìn bọn họ. Âm thầm nhớ kỹ gương mặt từng người. Khỏe môi khẽ cong, đôi mắt hẹp dài của hắn không còn thấy âm u như lúc đầu, hắn rũ mắt nhìn đến cái đầu nhỏ đang yên tĩnh an phận đứng cạnh hắn. Hắn dùng một ngón tay từ từ đẩy gương mặt cô ngẩng cao nhìn mình, môi mỏng mấp máy, âm thanh trầm thấp vang lên đủ cho hai người nghe: "Máu của em rất ngọt, là vị máu ngon nhất tôi từng nem"
Lâm Nhã Tĩnh mở to mắt, có chút không dám tin những gì mà tại mình nghe thấy. Hắn nói như thế là đã từng uống qua rất nhiều máu ? Khi nào thì con người ta có thể uống máu ? Cô không tin là có người lại yên lặng giống như cô vậy chịu đựng hằn liếm máu trên cổ mình, cô càng không tin hãn lương thiện đến mức cho bọn họ sống, nếu như không phải cô là một món đồ chơi mới mà hắn chưa chơi chán, làm sao hãn chịu buông tha cho cô dễ dàng đến như thế. Cô không biết bạn thân có đang tự dọa mình hay không nhưng mà với cái suy nghĩ ấy cô lại ngày càng phóng đại trong đầu cô, rất có khả năng rằng hắn đã từng giết chết rất nhiều người thậm chỉ còn biến thái có thể băm vảm họ ra thành một món ăn tươi sống ngon miệng nghĩ đến đây sống lưng lại có chút lạnh, cô không biết bản thân đang giao du với một loại người như thế nào! "Sợ rồi?" - Âu Dương Dạ Trạch nhìn đến sắc mặt khẽ biến của cô, mim cười nói:
Lâm Nhã Tĩnh không biết là bản thân có nên nói thật hay không. Cô thực sự sợ hân đến chết đi được
Ngay lúc này có một chiếc xe đậu đến trước mặt bọn họ một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Này, không phải chủ đang dở trò đùa giỡn Con Gái Nhà Lành ở giữa đường đầy chứ?"
Giọng nói đùa cợt này thành công khiến cho Âu Dương Dạ Trạch buông tha cho cô. Lâm ngã Tịnh vui mừng cảm kích, khi thấy hắn vừa buông cô ra cô liên âm thầm nhích sang một bước cách xa hắn xa hơn một chút, như vậy lòng cô mới yên tâm được. Hành động này của cô tưởng chừng như êm xuôi lặng lẽ mà làm nhưng lại khiến cho hai người đàn ông đều có thể nhìn thấy được, một chính là Âu Dương Dạ Trạch, hai đương nhiên chính là người đàn ông đang ngồi trên xe kia- Triệu Tử Mặc.
Âu Dương Dạ Trạch nhàn nhạt nhìn đến thân ảnh người đàn ông như kẻ thủ truyền kiếp của mình, dĩ nhiên biểu cảm trên khuôn mặt không khác gì lúc trước chỉ là một màu lạnh lùng, nhưng đôi mắt kia đã chứng tỏ rằng chủ nhân của nó không được vui. Điều này ngược lại làm cho Triệu Tử Mặc vô cùng vui vẻ, hạn không những không dừng lại cái nét mặt ngả ngớn kia, mà mặt mũi còn cười tươi như hoa biểu tình chói lóa đến mù mắt nói: “Nói trúng tìm đen rồi sao ? Thật sự không ngờ rằng Âu Dương Dạ Trạch - Cửu gia khét tiếng là giết người không chớp mất, thủ đoạn vô biên vậy mà cũng có ngày xuống cấp đến mức đùa giỡn con gái nhà lành đấy, lại còn chơi trò diễn thân mật trước chốn đông người nữa, thật làm cho mắt tôi muốn nổi hột leo rồi!"
Âu Dương Dạ Trạch lại làm như không nghe đến những câu nói ấy, mở miệng "Tại sao chú lại đến đây?"
Triệu Tử Mặc nhanh chóng đáp: "chủ ở đây thì tới thôi"
Âu Dương Dạ Trạch hơi nhíu mi một cái: "Nói đến cũng đúng lúc lắm vừa vặn lại có việc cho người rảnh rỗi như chú đây, hộ tống con gái nhà lành của chú về đi
Triệu Tử Mặc liếc qua Lâm Nhã Tĩnh một cả, lại làm ra vẻ đào hoa phong nhã nói: "Tin tưởng tôi đến như vậy sao Lỡ như kiềm lòng không được cướp cô gái nhà lành này của cậu luôn thì làm sao đây?"
Lời nói của Triệu Tử Mặc lại hình như đến tại Âu dương Dạ Trạch có chọn lọc, một lần nữa như không nghe thấy gì, sải một bước dài đến chỗ Lâm Nhã Tĩnh, cũng không hỏi cô một tiếng, bàn tay to lớn của hắn đã năm chặt cổ tay của cô, mở cửa xe, nhét cả người cô vào trong xe, đóng cửa lại, một loạt hành động lưu loát mà trôi chảy chỉ trong vài giây cô đã ngồi trên xe của người đàn ông khác. Lâm Nhã Tĩnh cảm giác bản thân như đang bị bắn đi, cũng may bọn họ không đưa tiền giao dịch nếu không cô cũng thật sự nghĩ là mình lại bị bán trao tay một lần nữa!
Triệu Tử Mặc không ngừng lên tiếng phản bác lấy công đạo cho mình như là "chủ cho chủ là ai mà dám làm như: vậy", "đã được tôi cho phép chưa "đến lúc đó hàng của cậu có xước mẻ gì thì đừng đến tìm tôi nhé". Sau đó chiếc xe khởi động, hình ảnh xung quanh bắt đầu cũng di động theo, cô biết là chiếc xe bắt đầu chạy rồi.
Toàn bộ quá trình đều xảy ra nhanh chóng. Không hiểu sao sao lúc cô đi ra khỏi Âu Dương Dạ Trạch không có cảm giác được thả lỏng và ngược lại càng thêm căng thẳng.
Triệu Tử Mặc khác hẳn Âu Dương Da Trạch, bầu không khí trên xe mà yên tĩnh hình như là hắn sẽ không tài nào chịu được, luôn miệng nói chuyện với cô, cô lúc mới đầu lần đầu còn đề phòng thấp thỏm trả lời hắn . Nhưng là không biết tại sao ở chung một chỗ với hẳn cô lại không tự chủ được buông lỏng sự cảnh giác, đối đáp với hạn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Triệu Tử Mặc vừa cầm tay lái vừa mở miệng nói chuyện với cô giọng điệu tự nhiên mà thẳng thần: Xin chào tiểu thư Lâm, cô tên là Lâm Nhã Tịnh phải không? Hôm bữa gặp mặt lại chưa chính thức chào hỏi cô