Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy là nói như vậy, nhưng Lục Phỉ hoàn toàn không muốn đến ở khách sạn giá cao ngất ngưỡng ở gần sân bay.
Ngày đó Thư Nguyên đi theo anh đến một homestay, Lục Phỉ thanh toán tiền thế chân và tiền phòng, rồi dẫn cậu lên lầu.
Trên đường đi, Lục Phỉ đều nắm tay cậu.
Có không ít người nhìn bọn họ, bà chủ homestay cũng nhìn họ, cảm thấy tò mò với hai chàng trai ở bên nhau, Lục Phỉ để mặc cho họ nhìn mà không hề buông tay.
Hai tay nắm chặt, mười ngón đan xen vào nhau.
Thư Nguyên đã chơi thì cũng buông thả đến cùng, nhưng bị người ta nhìn thì vẫn rất ngại ngùng.
Cậu chỉ là hổ giấy mạnh miệng thôi, tuổi của cậu còn chưa đủ để da mặt dày lên.
Nhưng mà, mỗi khi nhận thấy cậu có ý định rút tay ra, bàn tay lớn của Lục Phỉ liền nắm chặt tay cậu, không cho cậu trốn khỏi lòng bàn tay anh.
Dù cho sườn mặt và góc cằm của Lục Phỉ vẫn lạnh lùng bình tĩnh như ban đầu, Thư Nguyên cũng có thể cảm giác được dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Lục Phỉ. Từ khi quen biết Lục Phỉ, Thư Nguyên cho rằng anh là một người vô dục vô cầu, ngoại trừ lý tưởng tương lai thì chỉ có học tập máy móc.
Buổi tối đó bọn họ không làm gì cả.
Homestay rất sạch sẽ.
Nhưng Lục Phỉ từ ngàn dặm xa xôi trở về gấp gáp, cũng không định cứ như vậy mà phí đi lần đầu tiên của họ.
Lục Phỉ đè cậu nằm trên giường đệm mềm mại.
Từ thô bạo đến dịu dàng.
Chiến tranh lạnh kết thúc sau lần đầu tiên yêu đương, họ hôn rất nhiều rất nhiều lần.
Lần đầu tiên Lục Phỉ bộc bạch nỗi lòng của mình.
"Nguyên Nguyên, anh yêu em."
...
Lần bệnh nặng này lại khiến Thư Nguyên bị viêm amidan, cậu không muốn nói gì, tỉnh dậy thì cứ ngây người, thi thoảng chuyển động mí mắt nhìn tivi trong phòng bệnh.
Đêm trước Thư Nguyên vô ý rơi xuống hồ bơi, Lục Phỉ nhảy xuống theo, sau khi hai người ướt như chuột lột thì rời khỏi câu lạc bộ, Thư Nguyên hoàn toàn quên mất điện thoại của mình, chờ cậu chậm chạp nhớ lại chuyện này, mới biết hẳn là nên liên lạc với Tạ Hiểu Mang.
Thư Nguyên mượn điện thoại của Ôn Nghi gọi vào số của mình, phát hiện điện thoại đã bị tắt nguồn.
Cậu nghĩ có phải điện thoại của mình bị mất rồi hay không.
Ở mấy chỗ như câu lạc bộ, tuy là bọn họ bao phòng, nhưng có quá nhiều người, có lẽ bị cầm nhầm, xem như rác mà lấy đi, nói không chừng bị người ta nhặt rồi.
Nhưng chuyện này không quan trọng, chiếc điện thoại kia ngoại trừ là điện thoại cặp với Lục Phỉ thì cũng không có gì đặc biệt. Tư liệu, ảnh chụp, thông tin ghi chép trong điện thoại đều có sao lưu đám mây, Thư Nguyên chỉ cần mua một cái điện thoại mới rồi đăng nhập vào tài khoản thì cái gì cũng tìm được.
Đến tối, sau khi mẹ Thư và Ôn Nghi đều rời khỏi phòng bệnh.
Thư Nguyên nằm trên giường trằn trọc, ngẩn người nhìn cửa sổ nhỏ trong phòng bệnh.
Cậu không truyền dịch nữa, chỉ là người còn hơi yếu, đứng lên thì đầu nặng chân nhẹ.
Nhưng khả năng khôi phục của người trẻ tuổi rất tốt, bác sĩ nói Thư Nguyên theo dõi một ngày là có thể xuất viện.
Thư Nguyên tự đến trạm điều dưỡng, nói với điều dưỡng trực: "Chào chị, tôi có thể mượn điện thoại của chị một chút không?"
Diện mạo của Thư Nguyên thật sự có thể hù người.
Dùng lời của Ôn Nghi thì là có thể kích thích sự đồng tình của người khác.
Cậu mượn điện thoại của điều dưỡng, quay về phòng bệnh gọi vào số của mình, vậy mà lúc này điện thoại lại được kết nối.
Thư Nguyên nghĩ, nếu như điện thoại của cậu thật sự bị người khác ở câu lạc bộ nhặt được hoặc là lấy nhầm, cậu bằng lòng bỏ ra một số tiền cho đối phương. Cuộc gọi được nghe trong tích tắc, Thư Nguyên lập tức nói: "Tôi là chủ nhân của chiếc điện thoại, cho hỏi có phải bạn nhặt được điện thoại của tôi không?"
Nhưng đầu bên kia điện thoại là Tạ Hiểu Mang: "Thư Nguyên! Là mình!"
Thư Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Hiểu Mang hỏi cậu ở đâu, Thư Nguyên nói mình bị bệnh rồi, đang ở bệnh viện.
Tạ Hiểu Mang nói: "Sao lại vậy chứ! Cậu ở bệnh viện nào mình đưa tới cho cậu, sẵn tiện thăm cậu luôn."
Thư Nguyên nói địa chỉ, lại nhớ tới điều gì: "Thôi đi, ngày mai mình xuất viện rồi, mình tự tới chỗ cậu lấy."
Tạ Hiểu Mang nói vậy cũng được.
Hai người trò chuyện vài câu, Tạ Hiểu Mang nói: "May mà mình nhanh trí, sạc pin điện thoại. Vừa mới sạc thì cậu gọi tới, nếu không nhờ Lục Phỉ, sợ là phải tìm cậu khắp nơi!"
Thư Nguyên thắc mắc: "Lục Phỉ?"
Vừa nhắc tới chuyện này thì Tạ Hiểu Mang tức tối bất bình: "Đúng vậy, mình gọi cho Lục Phỉ. Tối hôm qua Cận Thâm nói cậu ta thấy cậu và Lục Phỉ ở cạnh nhau, hai người lại không nói tiếng nào mà rời đi, mình còn tưởng các cậu hòa rồi. Lúc tàn cuộc phát hiện điện thoại của cậu trong trong phòng, mình bèn gọi điện cho Lục Phỉ, cậu đoán xem anh ta nói gì?"
Lục Phỉ sẽ nói gì?
Thư Nguyên có thể đoán được, nhưng vẫn hỏi một cậu: "Nói gì?"
"Anh ta nói: "Anh và Thư Nguyên đã chia tay rồi, em hay trả trực tiếp cho Thư Nguyên"." Tạ Hiểu Mang nhại lại giọng của Lục Phỉ, rồi vô cùng khinh bỉ: "Mẹ nó, cậu không biết giọng điệu người kia xa cách thế nào đâu, giống như các cậu chia tay xong thì không còn là gì cả. Mình nhớ trước đây lúc hai người ở bên nhau, anh ta không hề như vậy, hồi đó cậu muốn vứt anh ta không phải anh ta bám víu dỗ cậu về sao. Có một lần, cậu còn nhớ đêm chúng ta ở núi tuyết không, các cậu cãi nhau lúc nửa đêm, khuya khoắt mà anh ta còn đi đường núi xuống mua đồ nướng cho cậu. Bây giờ khí phách gớm, giở giọng cao cao tại thượng..."
Quả nhiên.
Câu trả lời của Lục Phỉ cũng không khiếm Thư Nguyên cảm thấy có gì bất ngờ.
Cậu im lặng nghe Tạ Hiểu Mang mỉa mai, không phát biểu ý kiến gì, cuối cùng cậu nói: "Cảm ơn cậu, ngày mai mình tự đến lấy."
Cúp điện thoại, Thư Nguyên ngồi trên giường một hồi rồi ra ngoài tìm điều dưỡng trả lại điện thoại.
Ngày hôm sau lúc xuất viện vị điều dưỡng kia còn chưa về, thấy cậu thì ngạc nhiên nói: "Cậu chắc chắn là mình khỏe rồi chứ? Có phải tối hôm qua không ngủ được chút nào không, tôi thấy sắc mặt của cậu còn tệ hơn tối qua nữa."
Thư Nguyên nói mình không sao.
Sau khi xuất viện, hai ngày sau Thư Nguyên mới đến chỗ của Tạ Hiểu Mang lấy điện thoại về. Vì thường xuyên dùng face ID nên cậu rất lâu không dùng mật khẩu để mở khóa điện thoại, sau khi sạc pin khởi động máy, cậu nghĩ rất lâu mới nhớ ra mật khẩu bốn con số.
5379.
Nó đại diện cho vị trí tên của Lục Phỉ và cậu trên bộ gõ chín phím, đúng là nhàm chán.
Lúc mở được khóa, màn hình hiện ra.
Có thể là đã quen nhìn điện thoại của mình, quen đến mức làm ngơ với màn hình giao diện, qua mấy ngày mới cầm lại điện thoại, mọi thứ bình thường trong điện thoại nhưng vẫn luôn không chú ý tới đều trở nên rõ nét mới mẻ.
Đây là một bức ảnh chụp sa mạc.
Lục Phỉ chụp.
Nhìn kỹ có thể thấy một vật màu xanh biếc trong ống kính, xuất hiện ở sát rìa bức ảnh, là bình nước của Lục Phỉ.
Có một năm Lục Phỉ nghỉ đông, cùng đi Tân Cương với cậu.
Bọn họ mời hướng dẫn viên, thử ghé qua một khu không người. Sau khi ra khỏi sa mạc Thư Nguyên chỉ bị mất nước nhẹ, còn Lục Phỉ thì môi khô nứt đết rỉ máu, trên đường đi anh không dám uống nước mà đưa hết cho Thư Nguyên, hướng dẫn viên luôn khen Lục Phỉ rất đàn ông.
Nhưng trên đường về họ lại cãi nhau, Thư Nguyên tới sân bay mới phát hiện để quên đồ kỷ niệm ở khách sạn, cậu cho rằng dù cậu có quên thì Lục Phỉ cũng không thể quên được, cho nên Lục Phỉ có trách nhiệm.
Loại chuyện nhỏ này hoàn toàn không đáng để cãi nhau, Lục Phỉ dỗ cậu, nói bây giờ có thể liên lạc với khách sạn để bên đó gửi đến giúp.
Nhưng Thư Nguyên không muốn chờ.
Lần đó rõ ràng là cùng đi, nhưng khi về hai người lại tách ra.
Thư Nguyên về thẳng nhà, Lục Phỉ phải vòng về khách sạn lấy đồ, đi chuyến bay cùng ngày nhưng muộn hơn.
Mùi vị về nhà một mình thật không dễ chịu.
Đi nửa đường Thư Nguyên đã hối hận, dù thế nào đi nữa cậu cũng không nên cho đó là trách nhiệm của Lục Phỉ.
Chờ đến khi Lục Phỉ về, cậu cũng nghiêm túc nhận lỗi, nhân lúc người ta vừa vào cửa đã đè vào cửa.
Lục Phỉ ném vali đồ và lỉnh kỉnh túi trên sàn nhà, cúi đầu hỏi: "Em sao vậy?"
Lục Phỉ nắm vạt áo của cậu, sấn tới nói: "Đau lòng quá."
Lục Phỉ ra vẻ không hiểu: "Đau lòng gì? Đau lòng anh à?"
Mặt Thư Nguyên nóng rần, ôm cổ Lục Phỉ nhảy lên người anh, uốn tới ẹo lui nói: "Hứ, đương nhiên là đau lòng phí đi đường rồi!"
Lục Phỉ bị đụng phải lùi về phía sau, nhưng vẫn nâng chắc cậu, sau khi cười khẩy một tiếng thì bế cậu đi vào phòng: "Tìm người mà õng ẽo."
Thư Nguyên chơi xấu: "Làm với anh thôi ~ Thích anh mới làm với anh đó."
...
Nhớ đến đây, Thư Nguyên lại có chút khó chịu.
Mấy ngày nay trời đầy mây, dù có mặt trời thì cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi rồi vào mây.
Cơn mưa tầm tã tan đi, bầu trời mới thật sự sáng lại.
Cậu vẫn luôn nghĩ tới, câu "anh còn yêu em không" mà cậu hỏi, và câu "Xin lỗi" mà Lục Phỉ trả lời kia.
Đầu óc trì trệ của Thư Nguyên như nắm bắt được gì đó.
Nhưng điện thoại của cậu run lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Cậu đoán liệu có phải là tin nhắn Lục Phỉ gửi hay không, nói về chuyện nhà cửa.
Nhưng cậu nhận ra nó là một số tin nhắn riêng từ một app du lịch.
Thì ra mấy ngày trước chuyên đề cậu làm xong đã gửi cho biên tập xét duyệt, sau khi đối phương đi làm đã trả lời lại, có một chi tiết cần cậu phải gắn tên nhãn hàng tài trợ, nhưng vì Thư Nguyên mất liên lạc nên không thể nào bổ sung. Không còn cách khác, bản cập nhật của trang web không thể dựa theo lịch trình của Thư Nguyên được, vị biên tập kia đành phải dùng giọng văn của Thư Nguyên để thêm nhà tài trợ kia vào.
Vốn cho rằng chỉ là dùng từ đặt câu đơn giản, cộng thêm quảng cáo cũng không có vấn đề gì, lại bị fans ruột của Thư Nguyên lập tức nhận ra là viết giùm.
Thư Nguyên đã từng chê bai nhãn hàng tài trợ này, cũng từng nói thẳng mình sẽ không dùng đồ của nhãn hiệu này.
Cho nên bây giờ tin nhắn cậu nhận được đều là hỏi có phải cậu đã thay đổi rồi không, có người còn hỏi có phải cậu thấy tiền đã quên mất sơ tâm ban đầu của mình.
Thư Nguyên đành phải đăng Weibo, đưa ra bệnh án nói mình bị bệnh, nhân tiện giải thích mình đã làm xong chuyên đề từ lâu, trong lúc nằm viện cũng không biết chuyện quảng cáo.
Giữa đêm, Thư Nguyên nhận được một thông báo tin nhắn từ người theo dõi trên Weibo.
Người gửi tin nhắn là f56333.