Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Y nữ Liễu Nhứ là nô tỳ được nuôi dưỡng trong phủ Hữu Tướng, nhưng cũng là Nhị tỷ của ta.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng nàng ấy là Nhị tỷ của ta.
Liễu Nhứ đau lòng nhìn ta: "Muội có cần phải làm đến mức này không?"
Ta cười khổ: "Rơi vào tình cảnh này đâu phải chuyện ta có thể kiểm soát được, từ nhỏ ta đã rất sợ đau, tỷ cũng biết mà." Ta giúp nàng ấy trải ngân châm và xạ hương đỏ ra: “Tỷ mau lên, không phải càng để lâu thì càng khó vẽ sao?"
Liễu Nhứ nhìn ta, do dự: "Thật sự không cần thuốc sao?"
Ta lập tức cảnh giác: "Tỷ đừng hại ta, nếu không phải tỷ nói rằng khuôn mặt của ta chỉ cần điểm xuyết hoa Bỉ Ngạn sẽ chắc chắn hơn hẳn Tiết Thường Khiết, ta cũng không đi nước cờ này. Nếu tỷ không muốn ta công cốc một phen, vậy hãy cố gắng hết sức biến ta thành một yêu phi họa quốc đi."
Mắt Liễu Nhứ càng đỏ hơn: "Mắt trái của muội..."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta chớp chớp hàng mi trái đầy thất bộ liên và m.á.u đen: "Cứ làm theo lời Hoàng hậu."
Liễu Nhứ cắn răng, nhét một cuộn khăn gấm vào miệng ta: "Chịu đựng."
Nửa canh giờ sau, ta mở một mắt nhìn Liễu Nhứ: "Xong chưa?"
Đôi mắt Liễu Nhứ vẫn hơi đỏ: "Xong rồi, muội cẩn thận đừng để mồ hôi thấm vào băng gạc ở mắt trái là được."
Ta hơi gấp: "Nhưng ta làm sao kiểm soát được mình có đổ mồ hôi hay không."
Liễu Nhứ nhìn ta: "Muội đau chỗ nào?"
"Vừa nãy là trán, bây giờ... không biết nữa, ta còn bị đánh roi, toàn thân đều đau, nếu đổ mồ hôi thì làm sao?"
Liễu Nhứ nhét một viên thuốc vào miệng ta, ta không muốn nuốt: "Nó có ảnh hưởng đến màu sắc của hoa Bỉ Ngạn không?"
Liễu Nhứ nói: "Không đâu, ta đã vẽ xong rồi, vốn có thể uống thuốc giảm đau. Thái y sẽ không giúp muội điều trị sau khi sẩy thai, ta sẽ nói với Hoàng hậu rằng hoa Bỉ Ngạn cần thuốc bổ, muội cứ uống thuốc của ta đúng giờ, sau này chưa chắc đã không thể có thai."
Ta cười: "Được."
Liễu Nhứ thu dọn hòm thuốc nhưng do dự nhìn ta: "Tiểu muội, muội định làm gì? Muội đã là Quý phi rồi, dù thất sủng, tiền bạc cũng đủ sống qua ngày, cứ dựa vào Hoàng hậu mà sống tốt, không phải là được sao?"
Ta mỉm cười: "Tỷ có biết ta trở thành Quý phi như thế nào không?"
"Không phải là Hoàng thượng say rượu nhầm muội với Tiết Thường Khiết, lại giận dỗi với Hoàng hậu, nên mới..."
Ta cười nói: "Chức Quý phi của ta, đúng là do Hoàng thượng cố ý lôi ra để che chắn cho Tiết Thường Khiết. Trong triều, Hữu Tướng liên kết với Vũ Uy Hầu gây áp lực cho Hoàng thượng, nhưng hắn ta vẫn muốn nạp Tiết Thường Khiết vào hậu cung, nên cần tìm một mục tiêu sống mê hoặc quân vương, vượt quá lễ giáo để cho đám Ngự sử ăn không ngồi rồi chỉ trích, từ đó giảm bớt ánh mắt và áp lực đổ dồn về phía Tiết Thường Khiết. Kế này của Hoàng thượng rất tuyệt, hiện giờ triều đình đều đang tố cáo ta làm loạn triều cương, vượt quá tổ chế, hầu như chẳng ai nhắc đến Tiết Thường Khiết chỉ được phong làm Tần kia, Hoàng thượng thắng hoàn toàn."
"Nhưng Tiết Thường Khiết không thắng, nàng ta là con gái Tả Tướng, trong cung có hàng chục phi tần, làm sao nàng ta chịu ở dưới người khác mãi được?"
"Tiết Thường Khiết được nuông chiều từ nhỏ, nếu đã không nhịn được cục tức ở chỗ ta, tất nhiên cũng không nhịn nổi người khác, nhưng hiện giờ chưa ai dám gây sự với nàng ta, nàng ta còn có thể sống yên ổn thêm một thời gian nữa."
"Một thời gian?"
Ta cười nhẹ: "Hoàng hậu nương nương là con gái Hữu Tướng, cũng là người có thân phận tôn quý không chịu được uất ức, hiện giờ ngay cả ta cũng bị nàng ta chiêu mộ, có thể thấy chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho Tiết Thường Khiết, hai hổ tranh đấu, ắt sẽ có một con bị thương."
Liễu Nhứ gấp giọng: "Còn muội thì sao? Bọn họ tranh đấu liệu có làm tổn thương người vô tội không? Hoàng hậu nương nương định lợi dụng muội để đối phó với Tiết Thường Khiết, muội có cách nào thoát thân không?"
Ta nhướng mày: "Tại sao ta phải thoát thân? Ta đã tốn biết bao tâm sức mới nhập cuộc được, có lý nào lại rút lui?"
Hết chương 2