Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nghe mình thật sự có một biểu ca, ngày mốt sẽ đến gặp mình, Cố Mang không khỏi vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
Sau khi thần trí bị tổn thương, y hiếm khi biểu lộ cảm xúc vui vẻ rõ ràng như thế, nhờ vậy tinh thần thoạt nhìn hăng hái hơn nhiều.
Cả ngày hôm nay, thỉnh thoảng y lại dò hỏi Mặc Tức: “Mặc Tức, biểu ca là người thế nào nha?”
Mặc Tức một là định cho y thêm chút chờ mong, hai là không muốn nói quá chi tiết, vì vậy chỉ đáp: “Huynh gặp là biết ngay.”
“Ồ…”
Ngồi trong phòng quán trọ chơi chong chóng tre chốc lát, Cố Mang lại quay đầu hỏi: “Vậy ta gặp huynh ấy, phải nói gì với huynh ấy nha?”
“Huynh muốn nói gì cũng được, không có quy củ nào cả.”
“Vậy các ngươi gặp mặt biểu ca sẽ nói gì nha?”
“… Ta không có biểu ca.” Mặc Tức đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn Cố Mang mở to cặp mắt xanh tròn xoe, an ủi: “Huynh đừng căng thẳng, hắn là ca ca của huynh, không phải kẻ thù của huynh.”
Cố Mang thoạt nhìn yên bụng hơn nhiều. Thế nhưng không lâu sau, Cố Mang quan sát quần áo của mình, sau đó chạy đến trước gương đồng ngắm nghía điệu bộ của mình, cuối cùng lại chạy về bên người Mặc Tức, níu ống tay áo của Mặc Tức: “Quần áo.”
“Hả?”
“Phải thay quần áo mới. Như vậy biểu ca nhìn thấy mới vui.”
Mặc Tức suýt bật cười: “Bộ huynh đi cầu thân hả?”
“Cầu thân là cái gì?”
“… Ta đùa thôi.” Mặc Tức đứng dậy, nói với Cố Mang: “Huynh ở quán trọ nghỉ ngơi cho tốt đi, trong quán trọ có giăng kết giới phòng ngự của ta, an toàn lắm. Ta đi mua bộ đồ mới cho huynh.”
Cố Mang gật đầu lia lịa.
Chọn quần áo cho Cố Mang cũng không khó, Mặc Tức biết rõ số đo của Cố Mang, chẳng mấy chốc đã xách một bọc giấy rời khỏi hiệu may tốt nhất Lâm An.
Trở lại quán trọ, hắn đưa bọc giấy cho Cố Mang, nói: “Đi thay thử xem có thích không?”
Áo bào thuần trắng, dùng lụa tằm tuyết thêu hoa văn hình mây trôi lờ mờ, kiểu dáng đơn giản, phóng khoáng xuất trần. Xưa nay Cố Mang giỏi vật lộn tay đôi, lúc trước thích mặc áo quần tay hẹp, sau này trở thành tù binh, cả ngày chẳng có bộ đồ nào nên hồn, y chưa bao giờ mặc áo bào thuật sĩ ống rộng thướt tha lấp lánh ánh bạc thế này lần nào cả.
Cố Mang dè dặt bước ra từ sau tấm bình phong, sợ rằng mình đi quá nhanh sẽ giẫm phải tà áo. Sau cùng y đứng trước mặt Mặc Tức, đôi mắt xanh chan chứa nỗi bất an.
“Cảm giác… hơi là lạ.”
Cố Mang vẫn thắt búi tóc rời rạc, tóc đen mượt mà rũ xuống bên gò má, làm nổi bật làn da trắng ngần và đôi mắt trong trẻo. Sau khi thay bộ đồ này, đích thực có thể nhìn ra vài nét tương tự giữa y và Mộ Dung Sở Y.
Mặc Tức dịu dàng nói: “Nhìn đẹp lắm, chỉ tại huynh chưa quen thôi.”
Cố Mang hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Đẹp hả?”
“Ừ.” Mặc Tức cười nói: “Huynh cứ mặc cho quen đi.”
Cố Mang hớn hở gật đầu, nhưng rồi không lâu sau, y như sực nhớ đến điều gì, bèn chạy ra sau tấm bình phong cởi bộ đồ lụa tuyết, ôm bằng hai tay bước trở ra.
“Sao thế?” Mặc Tức không khỏi kinh ngạc: “Không thích hả?”
Cố Mang nói: “Sẽ làm bẩn.” Nói đoạn, y cẩn thận gấp quần áo lại, cầm giấy dầu màu nâu cọ trên bàn, chớp hàng mi thổi thổi, sau đó gói kỹ quần áo lại, trịnh trọng vỗ mấy cái: “Ngày mốt ta lại mặc.”
Cho dù ma khí đã quấy loạn đầu óc của y, nhưng khát vọng với tình thân như đã khắc sâu vào xương tủy của y, lúc nào cũng tồn tại hiện hữu.
Mặc Tức nhìn Cố Mang đặt bọc giấy dầu đựng quần áo ở đầu giường, qua giây lát lại dứt khoát cất dưới gối đầu. Qua một hồi nữa, y lại lấy ra nhìn trộm, dè dặt chìa tay sờ chất vải, để lộ vài biểu cảm do dự mà dạt dào chờ mong.
Loay hoay quanh bọc giấy dầu này suốt cả buổi tối, đống đồ chơi nhỏ như chong chóng tre mà trước đó mua về đều bị thất sủng. Cho dù đã đến lúc ngủ, Cố Mang vẫn không yên lòng, cách một hồi lại líu ríu hỏi:
“Mặc Tức, biểu ca cũng mặc quần áo giống vậy hả?”
“Ừm. Hắn thích kiểu này nhất.”
“Mặc Tức, biểu ca có đẹp không?”
“Đã là biểu ca của huynh thì làm sao xấu được?”
“Mặc Tức, ngày mai của ngày mai mới là ngày mốt, ta còn phải chờ thêm một ngày nữa lận. Ta không thể gặp huynh ấy vào ngày mai sao?”
“Ngày mai hắn có một ít chuyện riêng phải xử lý, chờ hắn xử lý xong, hắn mới an tâm đến đây được.”
“Vậy được, vậy ngươi bảo huynh ấy cứ xử lý cho tốt đi, không cần gấp.”
“Ừm.”
“Mặc Tức…”
Hỏi tới hỏi lui chốc lát, giọng nói từ từ nhỏ dần, dường như Cố Mang còn muốn hỏi thêm nhiều chuyện liên quan đến ca ca của mình, nhưng y thật sự đã hơi buồn ngủ rồi, y ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng lầm bầm kêu Mặc Tức một tiếng rồi không kịp nói tiếp, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau Cố Mang vẫn còn cuộn mình trong chăn, Mặc Tức đã thức dậy từ sớm. Thời điểm náo nhiệt nhất của một thành trì chính là chợ sáng và chợ đêm, Mặc Tức định đi dò la về truyền thuyết thuật Trùng Sinh, thế nhưng hỏi quanh một vòng, dân chúng trong thành không mấy hứng thú với tu chân, bọn họ biết rõ rau cải đậu hũ tiệm nào tươi ngon rẻ nhất, nhưng lại không biết đại tu ẩn sĩ nào ở gần thành Lâm An.
Đối với kết quả này, Mặc Tức cũng không bất ngờ, nếu như đại tu ẩn sĩ dễ dò la như thế thì không còn gọi là ẩn sĩ nữa rồi.
Không tra được thuật Trùng Sinh, lại được cụ bà nhiệt tình mách cho điểm tâm quán nào ăn ngon nhất, Mặc Tức bèn tìm đến đó, quả nhiên ba tầng trong và ba tầng ngoài của quán nọ đều vây kín người.
Hắn chọn một góc ngồi xuống, nói với tiểu nhị vai vắt khăn trắng: “Điểm tâm đặc biệt của quán các ngươi, lấy mỗi món một phần.”
Tiểu nhị hăm hở đáp: “Vâng!”
Nghe cách gọi món của Mặc Tức có vẻ rất lãng phí, thật ra không hẳn thế. Điểm tâm của các quán chỉ có vài món như vậy thôi, bưng lên hết cũng không quá no với một người đàn ông trưởng thành. Đầu bếp làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đồ ăn đã lục tục bưng lên —— Hoành thánh thịt bằm nước ngọt nhân mịn, xíu mại thịt tôm giòn sựt căng đầy, bánh trôi hoa quế trơn mịn thơm ngọt, mì lươn xào tôm nhẵn mềm đậm đà, còn có cá chiên vàng ươm giòn rụm, chấm với giấm gạo, vị chua át bớt dầu mỡ, khiến cho thịt cá càng thêm vừa miệng. Cùng với dầu cháo quẩy chỉ thành Lâm An mới làm được, vỏ bột trắng muốt mỏng như cánh ve bọc quanh hai cây quẩy rán, cán mịn trên lò nướng nhỏ, kẹp thêm hành non, phết đầy tương đậu, cắn thử một miếng chỉ thấy quẩy giòn rùm rụm, tương đậu ngọt thanh.
Bánh trôi hoa quế
Mì lươn xào tôm
Mặc Tức nếm từng món một, sau đó chọn thêm vài phần hợp với khẩu vị của Cố Mang, bảo chủ quán cho vào bát mang về.
Đang húp mì chờ đợi, chợt nghe dân chúng ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa bàn tán chuyện nhà họ Nhạc.
Một phụ nhân nói: “Sáng sớm hôm nay, Nhạc Quân Thiên dẫn cả đám người nhà họ Nhạc đến động Hồn Thiên ở ngoài thành rồi. Ôi, lúc đó ta vừa hái rau dại tươi ở ngoài thành về, đụng phải đội nghi trượng của nhà lão ngay cổng thành, làm ta sợ hết cả hồn.”
Ông chú chân đất bên cạnh bà ta chế nhạo: “Bà sợ cái gì, bà sợ Nhạc lão gia bắt bà về làm vợ nhỏ à? Nhạc lão gia nhìn mặt đấy, loại bà thím trung niên như bà, người ta không nhìn trúng đâu, đừng sợ đừng sợ.”
Phụ nhân nổi nóng: “Bà đây thế nào? Bà đây đến tuổi trung niên mà vẫn còn duyên dáng ngất ngây nhé! Ăn mì của ông đi! Đừng có ở đây nói linh tinh!”
Một người đàn ông khác ngồi cùng bàn cười bảo: “Có điều ta nghe nói mấy năm nay sức khỏe của Nhạc Quân Thiên năm sau kém hơn năm trước, thời trẻ phong hoa tuyết nguyệt, bây giờ lại chẳng còn chút sức sống nào.”
“Đúng rồi.” Phụ nhân nói: “Tại các ông không thấy lão thôi, mặt mũi vàng vọt như nến ấy, chẳng khác nào người mở nắp quan tài chui ra cả. Ôi dào, có điều hai thằng con của lão khôi ngô lắm, đáng tiếc có một đứa bị què.”
“Bà nói Giang Dạ Tuyết hả? Hắn cũng tới à?”
“Chứ sao nữa, từ khi bị trục xuất khỏi nhà, chỉ vào lúc này hắn mới có thể đi chung với nhà họ Nhạc thôi, dù sao cũng là tế tự động Hồn Thiên mà.”
Bàn của bọn họ còn có một người xứ khác ngồi ké, không rõ chuyện của Lâm An và Nhạc phủ cho lắm, khi nãy mấy người kia tán dóc, đối phương vẫn không nói tiếng nào, bây giờ không sao dằn nổi lòng hiếu kỳ, bèn nuốt mì hỏi: “Đại ca đại tỷ, động Hồn Thiên đó… là nơi nào thế?”
Phụ nhân nhiệt tình giải thích: “Đó là một nơi trữ xác.”
Ông chú chân đất bổ sung: “Nên nói là nơi phong ấn oán linh.”
Người xứ khác trợn tròn mắt, rất đỗi kinh ngạc: “Hả… oán linh?”
“Đúng thế. Chuyện này là truyền thuyết cũ của thành Lâm An chúng ta đấy. Lúc Trọng Hoa vừa lập quốc, thật ra Lâm An không có nằm trong bản đồ lãnh thổ, mà bị Man tộc nắm giữ cơ. Năm đó Man tộc kia tu luyện tà pháp, bắt giam phần lớn dân chúng thành Lâm An vào một hang động, định giết chết bọn họ rồi luyện thành oán quỷ âm binh.”
“Ngặt nỗi Man tộc kia có dã tâm đó nhưng không có năng lực đó. Bọn chúng sát hại hàng ngàn vạn người, thi thể trong động chất chồng thành núi, máu chảy thành sông, những người chết oan ức kia quả thật oán lệ ngút trời, nhưng lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của Man tộc, trái lại còn cắn nuốt bọn chúng, sau đó ra ngoài du đãng bốn phía, giết người khắp nơi.”
Người xứ khác sửng sốt: “Vậy sau này thì sao?”
“Sau này hả, Trọng Hoa phái ra một vị tông sư luyện khí đương thời, cũng chính là tổ tiên của Nhạc Quân Thiên, bảo ông ta đến Lâm An trấn áp âm binh náo loạn.”
“Vị Nhạc tiền bối này cực kỳ thông minh, luyện chế được pháp khí đuổi hồn, cuối cùng thành công phong ấn đám lệ quỷ âm binh kia vào hồ máu trong động, hơn nữa ông ta còn lập huyết khế với chúng nó, khiến cho đám oán linh đó bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của các đời con cháu nhà họ Nhạc. Mà hang động phong ấn chúng nó, được gọi là động Hồn Thiên.” (Hồn thiên: Trời đục)
Người xứ khác cũng không ngốc, lập tức hỏi: “Nhất định phải trả cái giá không nhỏ nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa.” Phụ nhân ra chiều thần bí: “Ta nói cậu hay, nghe bảo đương gia nhà họ Nhạc, cách mỗi ba năm đều phải cung phụng một lượng linh lực khổng lồ của chính mình cho đám âm binh đó, đến tận khi bọn họ thoái vị mới thôi.”
Người xứ khác “ồ” một tiếng, lo lắng hỏi: “Tỷ à, vừa rồi nghe tỷ nói Nhạc Quân Thiên bị bệnh, thế lão còn linh lực đút cho đám âm binh đó không?”
“Chắc chắn là không rồi.” Phụ nhân nói: “Có điều ta nghe nói, dưới tình huống bất đắc dĩ, đương gia nhà họ Nhạc cũng có thể chọn cách tế máu, tức là trút máu tươi xuống hồ, người thân cùng ở bên quỳ lạy, làm vậy cũng có thể tạm thời xoa dịu sự náo động của âm binh.”
Người xứ khác nghe mà khó chịu trong người: “Vậy phải cần bao nhiêu máu đây…”
“Thế thì nhiều lắm.” Phụ nhân làm động tác nhấn mạnh: “Bởi vậy á, loại tế tự này nhất định phải có người nhà đi theo, vì rằng sau khi Nhạc Quân Thiên tế máu, toàn thân sẽ suy nhược nghiêm trọng, phải có người thân ruột thịt tụ khí thi pháp này nọ kia cho lão, nói chung là mấy kiểu hầm bà lằng đó đó. Không thì cậu cho rằng Giang Dạ Tuyết chống đối lão như thế, lão sẽ cho phép Giang Dạ Tuyết theo bọn họ đến động Hồn Thiên tế tự sao? Có tính toán cả đấy!”
Người xứ khác tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng gật đầu: “Thụ giáo, thụ giáo. Không ngờ nhà họ Nhạc ở Lâm An còn có truyền thuyết như vậy, nếu không đích thân đến đây, ta cũng không hay biết gì.”
Ông chú chân đất phất tay: “Mỗi phong vương đều có lời đồn riêng ở đất phong của mình, mặc dù không tính là bí mật, nhưng mà không ai rõ hơn dân bản xứ cả. Chẳng hạn như dân Lâm An bọn ta, nắm rõ nhất chính là mấy chuyện vặt vãnh nhà họ Nhạc, cũng vì phong vương là Nhạc Quân Thiên thôi.”
Người xứ khác tỏ vẻ hứng thú: “Vậy còn lời đồn nào nghe được không? Ta mời các vị ăn điểm tâm, phiền đại ca đại tỷ kể tiếp cho ta nghe nhé?”
Những người này vốn đã thích bàn tán về mấy lời đồn thần bí đó rồi, cho dù không được lợi gì cũng thích túm lấy người ta mà kể. Hôm nay đụng phải một người cảm thấy hứng thú mà còn sẵn lòng đãi mình ăn nên càng hưng phấn hơn, thế là cả bàn người kia tiếp tục bàn luận xôn xao. Chỉ có Mặc Tức ngồi ở chỗ cũ, cân nhắc tới lui về việc tế tự ở động Hồn Thiên mà bọn họ đã nói, trong lòng chợt thấy bất an.
Cả nhà họ Nhạc đều tập trung trong hang động ấy. Hơn nữa sau khi Nhạc Quân Thiên tế máu, linh lực sẽ suy yếu nghiêm trọng, lại nghĩ đến Mộ Dung Sở Y hôm qua vừa biết được chân tướng của hơn ba mươi năm trước…
Gương mặt lạnh lùng tựa băng tuyết của Mộ Dung Sở Y trong nghĩa trang như lại hiện lên trước mắt.
—— “Chờ ta tế tự ở động Hồn Thiên xong, ta sẽ đến gặp Cố Mang. Trước lúc đó, ta sẽ không ra tay với Nhạc Quân Thiên.”
Mặc Tức chợt cảm thấy lúc Mộ Dung Sở Y nói câu này, có lẽ không hoàn toàn là thật lòng.
Đúng lúc này, chợt nghe đầu phố có tiếng la hét ầm ĩ, những người buôn bán chợ sáng tự động tách ra hai bên, một thị vệ nhà họ Nhạc máu me be bét lảo đảo chạy vào từ cổng thành phía Đông. Nửa bên mặt của hắn ta đã bị rạch nát, máu me nhầy nhụa da tróc thịt bong, dọa cho phụ nữ và trẻ em xung quanh sợ đến chạy tán loạn.
Thị vệ kia lê bước chạy về phía Nhạc phủ, nhưng hiển nhiên đã biết mình sắp không xong rồi, thế nên khi ngã phịch xuống đất, hắn ta không lập tức nhổm dậy, mà lại lết về trước một chút, túm lấy người qua đường gần mình nhất, ngẩng đầu nói một cách bất chấp: “Phản… phản…”
Người qua đường kia sợ đến run lẩy bẩy, thị vệ nói năng lắp bắp, người nọ cũng lắp bắp theo: “Cái… cái gì?”
“Phản rồi… Nhạc, nhà họ Nhạc… động Hồn Thiên… mưu phản rồi…!!” Lời vừa dứt, thị vệ phun một búng máu, lăn ra đất chết tươi.
Mặc Tức đứng phắt dậy, sắc mặt thoáng chốc trở nên u ám đáng sợ.
Hết chương 166
Stormi: Nỗi buồn không tên mang tên “dời lại ngày mốt”…
Đăng tấm hình Mang Mang mặc đồ trắng giống Sở Y háo hức chờ gặp biểu ca nè…
Artist: [email protected]