Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor + Beta-er: ToruD
Khi Trác Ảnh nghĩ tới điều này thì tất nhiên Hình Thần Tu cũng sẽ nghĩ tới, con ngươi tối dần: “Toàn bộ kế hoạch phải cam đoan lấy an toàn của Thánh thượng làm điều kiện tiên quyết.”
“Chỉ là tính tới đường xấu nhất thôi, tất nhiên sẽ không thực sự làm tới bước đó.” Hình Thần Mục thấy hai người đều nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc, chính mình thì lại phá lên cười, “Sao lại nhìn ta làm gì chứ, ta còn chưa muốn chết đâu.”
Từ xưa tới nay trước mặt Hình Thần Tu thì Hình Thần Mục đều không xưng trẫm, trong lời nói ít nhiều cũng để lộ vẻ thân mật. Tất nhiên hắn không có ý định tán gẫu thêm về đề tài này, cũng không muốn bọn họ phải lo lắng nên lập tức chuyển đề tài, bắt đầu quan tâm tới thân thể của huynh trưởng.
Trước mặt người ngoài thì Hình Thần Tu đều bày ra dáng vẻ suy yếu do uống thuốc quá nhiều. Mặc dù y đã mấy lần cường điệu việc chờ mọi việc chấm dứt, chỉ cần dùng giải dược thì có thể khôi phục lại nhưng Hình Thần Mục vẫn như cũ lo lắng việc uống thuốc lâu ngày sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với thân thể y, một lòng muốn mau chóng mang tất cả mọi chuyện giải quyết hết, để cho y có thể bình phục lại.
“Ta có thể có chuyện gì chứ? Đã nhiều năm rồi không phải vẫn tốt đó sao, không cần lo lắng càn rỡ.” Hình Thần Tu có chút bất đắc dĩ, lại nhớ tới tin tức nhận được tối qua, nâng mắt hỏi, “Nghe nói cữu phụ của ta tặng cho ngươi hai vị nữ quan?”
“Đúng thế, dù là sư tướng (tôn xưng của tể tướng) hay Ninh Viễn, có là nhà ai đi nữa thì hiện tại ta cũng vô pháp đắc tội.” Hình Thần Mục cười khẽ một tiếng, lộ vài phần bất đắc dĩ.
“Tạm thời nhịn một chút, nếu bọn họ đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi thì cách việc giăng lưới bắt hết một mẻ lớn cũng không còn xa nữa.” Hình Thần Tu dừng lại một chút, lại nói: “Chỉ là ta không ngờ rằng, sư tướng cũng sẽ vươn một tay sang đây đấy…”
Tể tướng Công Tôn Thượng Đức đương triều chính là sư phụ dạy dỗ Hình Thần Mục cùng Hình Thần Tu, là cựu thần của triều trước, cũng là bạn tốt của ngoại tổ Hình Thần Tu. Trong lòng Hình Thần Tu luôn coi ông như là một bậc trưởng lão đáng kính. Từ trước tới nay Công Tôn Thượng Đức cũng không hề tham dự vào những việc vặt vãnh giữa các phe phái, chỉ trung thành với triều đình. Lần này lại nhúng tay vào, quả thực khiến người ta phải bất ngờ.
“Mới đầu ta cũng thấy kinh ngạc, sau nghĩ lại lại có thể hiểu được. Thầy cũng đã tới tuổi sắp về trời rồi, đứa con trai duy nhất lại chỉ biết mơ tưởng viển vông, được làm Lại Bộ Thị Lang đã là cho Tể tướng mặt mũi rồi, e rằng không thể thăng chức được nữa. Đợi tới lúc thầy cáo lão (về hưu), Công Tôn gia coi như hoàn toàn tụt dốc. Tặng chất nữ nhập cung cùng lắm chỉ là hi vọng trong nhà có thể nhờ cậy được.” Mỗi người đều có tư tâm, Tể tướng như thế tuy có khiến Hình Thần Mục có hơi bất ngờ nhưng không phải tới mức không thể lý giải được.
Người đời thường nói vua nào triều thần nấy. Không phải là thiên tử không khoan dung triều thần mà là ngay lúc thay đổi người nắm quyền, khó tránh lòng người sẽ phát sinh biến hóa, có người rục rịch, cũng có người bàng quan. Nhưng những người tự xưng là cựu thần đó thực sự cũng chỉ vì tâm huyết cả đời mình hiến dâng cho triều đình, chỉ cần tùy tiện xảy ra khó khăn sẽ khó tránh khỏi lòng người lạnh lẽo.
Hình Thần Mục chỉ có thể từng bước bồi dưỡng tâm phúc cho mình, chậm rãi thay đổi cơ cấu trong triều, mà quá trình này vừa phiền phức lại dài dòng.
“Ngươi thật sự không suy xét tới việc nạp phi sao? Vì một người lại đắc tội cả quan văn quan võ sao?” Hình Thần Tu nói xong dư quang nơi khóe mắt liếc về phía Trác Ảnh. Rất nhiều chuyện, Hình Thần Mục đều không hề kiêng dè mà để đại ca biết. Trong lòng hắn hiểu rõ điều đó cho nên từ khi minh bạch tâm ý của chính mình thì đã báo cho Hình Thần Tu biết.
“Cũng không phải chỉ vì y. Sống một đời người chung quy vẫn có một số chuyện vẫn cần phải kiên trì, ta cũng là vì chính ta.”
Hình Thần Tu cười cười, từ chối cho ý kiến.
Xưa nay sinh hoạt của Hình Thần Tu rất tùy ý, dân gian thịnh hành các loại nam sủng y cũng không hề bài xích. Chỉ là đối với loại tình cảm cố chấp chỉ muốn một người như Hình Thần Mục, y thật sự không thể lý giải nổi, cũng may ít nhất y vẫn hiểu và có sự tôn trọng đối với lựa chọn của Hình Thần Mục.
Y của lúc này làm sao cũng không ngờ rằng, chính quyết định của Hình Thần Mục để y phải tới Bắc cảnh lại khiến y gặp được tình yêu của đời mình, chung quy lại y rồi cũng sẽ phải lĩnh hội được tình yêu cũng quan trọng không kém danh vọng.
—
Tán gẫu không ít quốc sự cùng gia sự, Hình Thần Tu không cần ở trong cung lâu thêm nữa. Dù sao vẫn còn cái danh “bệnh nhược”, sau khi đi thỉnh an Thái hậu xong thì lập tức trở về phủ Vĩnh An vương.
Mà dường như Hình Thần Tu vừa mới bước ra khỏi Hiên Minh điện, Hình Thần Mục xoay người lại hỏi: “Giận rồi à?”
Trong điện lúc này chỉ có hắn cùng Trác Ảnh, lời này tất nhiên là hỏi Trác Ảnh. Hắn vẫn còn đang cầm mặt nạ bạc trong tay, cũng không định trả lại cho đối phương, xoa xoa trong tay thưởng thức.
“Thuộc hạ không dám.” Trác Ảnh cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt nạ.
“Là không tức giận hay là không dám giận?” Hiển nhiên Hình Thần Mục không định buông tha cho y, “Ngẩng đầu lên nhìn trẫm.”
“Thuộc hạ không giận Thánh thượng.” Dù là nói thế nhưng sắc mặt Trác Ảnh không quá tốt. Có lẽ y cũng ý thức được điểm ấy, nói xong lại bổ sung thêm: “Chỉ là cảm thấy ngài vẫn nên chú ý tới an nguy của bản thân nhiều hơn.”
“Vương huynh và ngươi đều là người mà trẫm tín nhiệm, trẫm cũng biết làm vậy không hợp quy củ, lại ủy khuất ngươi. Không bằng trẫm sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi muốn cái gì hay thứ gì có thể đề xuất.” Từ lúc hai người quen biết cho tới nay, Trác Ảnh đều không hề để lộ ra chút cảm xúc hỉ nộ nào trước mặt Hình Thần Mục. Bảo hắn làm cho Trác Ảnh vui vẻ, nhất thời hắn thật sự không nghĩ ra nên làm như thế nào.
Thật ra bình thường Hình Thần Mục đều hỏi Trác Ảnh muốn được ban thưởng cái gì nhưng gần như chưa bao giờ được đối phương đáp lại. Vốn tưởng lần này cũng sẽ như thế, không ngờ Trác Ảnh lại dứt khoát lần nữa quỳ xuống sàn: “Quả thực thuộc hạ có một thỉnh cầu.”
“Hửm?” Hình Thần Mục vô cùng kinh ngạc, “Thử nói xem, chỉ cần trẫm có thể làm thì nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”
“Thế cục căng thẳng, thuộc hạ muốn sắp xếp tăng gấp đôi ảnh vệ trông coi trong sân, hộ vệ bên người ngài cũng tăng thêm một chút được không ạ?” Đối với chuyện có hộ vệ bên người, Hình Thần Mục vẫn có chút kháng cự cho nên trước khi hắn đồng ý, Trác Ảnh cũng không dám tùy ý an bài.
Sau khi Hình Thần Mục trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Đây chính là thỉnh cầu của ngươi?”
“Vâng, mong Thánh thượng ân chuẩn.”
Từ xưa tới giờ trong lòng Trác Ảnh, Hình Thần Mục luôn là người chiếm giữ vị trí quan trọng nhất, mấy năm qua chưa từng quá phận cầu xin cho mình thứ gì. Hình Thần Mục nhìn về phía Trác Ảnh, Trác Ảnh lúc này cũng đang ngửa đầu nhìn hắn.
Có lẽ vì không còn mặt nạ ngăn cản, tất cả cảm xúc đều khó có thể che giấu được. Lúc bốn mắt chạm nhau, Hình Thần Mục thấy rất rõ tình ý không thể nào che giấu được trong mắt đối phương.
Lời nói của Trác Ảnh không phải lời gì quá tâm tình, hay có thể nói, những lời này đối với Trác Ảnh mà nói cũng chỉ là lời rất bình thường. Nhưng trong chớp mắt, đầu óc Hình Thần Mục tựa như trống rỗng, thậm chí quên luôn cả việc phải hô hấp.
Hắn lần nữa xác nhận lại có phải vì chấp niệm của mình quá sâu mà sinh ra ảo giác hay không. Ngay lúc ý niệm kia xuất hiện trong đầu, hồi tưởng lại mọi chuyện, lại cảm thấy tình cảm của Trác Ảnh không phải không hề có dấu hiệu.
Rất nhiều chuyện, Hình Thần Mục đã từng thử cẩn thận thăm dò, thử xem rốt cuộc mình có vị trí như thế nào trong lòng Trác Ảnh, cũng từng hoài nghi nhưng thủy chung vẫn không dám tin.
Cho tới thời khắc này, hắn cảm thấy chính mình không nên tiếp tục hoài nghi thêm nữa. Trác Ảnh cùng hắn, xác thực là lưỡng tình tương duyệt (đôi lứa yêu nhau).
Trác Ảnh không rõ suy nghĩ của Hình Thần Mục, chỉ thấy sắc mặt hắn mấy lần thay đổi, không khỏi khẩn trương đứng dậy: “Thánh thượng?”
Hình Thần Mục nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc kích động đang tràn ngập cùng với xúc động muốn liều lĩnh đem người ôm vào lồ ng ngực lại.
Chưa phải là thời điểm tốt. Hắn không ngừng tự nói với chính mình, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới mở mắt nói: “Chuyện này có lẽ trẫm phải ngẫm lại đã, đến tối ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.”
“Vâng.”
Hình Thần Mục trả mặt nạ lại cho Trác Ảnh, gọi người vào điện hầu hạ. Lúc này nếu vẫn chỉ có hai người bọn họ, hắn thật sự không dám cam đoan chính mình có thể tiếp tục khống chế bản thân không làm ra chuyện gì hay không.
Trở về trước án tiếp tục phê duyệt số tấu chương còn lại, mặt ngoài Hình Thần Mục vẫn duy trì sự bình tĩnh nhưng trong lòng lại mừng rỡ như điên. Tới mức dù một chữ cũng không thể đọc nổi, tấu chương cầm trong tay cũng sắp qua một chén trà nhỏ (15 phút), bút son vẫn nâng chưa hạ, Nghiêm Thanh hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh, sợ là hắn đang nghĩ tới chuyện lớn gì đó.
Một lúc sau, Hình Thần Mục tựa hồ cũng ý thức được có gì đó không ổn, rốt cuộc cũng miễn cưỡng tập trung nhìn mặc tự (chữ chiết bằng mực tàu), vừa đọc vừa nhíu mày lại.
Chiết tử là do Lễ bộ Thượng thư dâng lên, bẩm chuyện lễ vạn thọ.
Mười lăm tháng chạp hằng năm là lễ Vạn thọ, trong cung sẽ bố trí yến tịch (tiệc rượu), Hình Thần Mục sẽ ở ngự điện nhận các loại lễ vật do các vương công quan lại dâng tặng, các nơi cũng sẽ tiến cống các loại đồ vật đặc sắc làm lễ vật mừng thọ.
Đa phần các lễ Vạn thọ của những năm trước đều đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn một tháng trước, năm nay lại là lễ mừng Hình Thần Mục hai mươi tuổi nên càng được coi trọng. Trong chiết tử này viết mấy trang liền chỉ toàn lợi ích, theo như lời Lễ bộ, đây chỉ là ý tưởng sơ khởi, đợi tới khi bút son ngự phê thì sẽ lại làm một bản trình bày tỉ mỉ hơn.
Đối với chuyện này Hình Thần Mục có cách nhìn bất đồng.
Chiến sự nơi biên quan vẫn đang căng thẳng, lương thảo, đề phòng có chiến tranh, toàn bộ quân lương đều do quốc khố chi. Huống hồ một khi khai chiến, ngoại trừ chiến sĩ biên quan, bá tánh chính là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Nếu bây giờ còn chinh lễ tăng thuế, đối với bá tánh mà nói chính là gánh nặng đang chờ.
Trác Ảnh đứng sau Hình Thần Mục, vốn chỉ thấy hắn mãi chưa có thêm động tác nào nên có chút lo lắng, cho tới khi xem qua lại trùng hợp có cách nhìn tương tự với hắn đối với việc này, trong lòng không khỏi đau đớn.
Đừng nói là thiên hoàng hậu duệ quý tộc, chỉ sợ ngay cả những gia đình bình thường, nam tử tới tuổi cập quan là chuyện lớn nhưng đối với đương kim thiên tử Hình Thần Mục, có quá nhiều chuyện hắn phải lo lắng, phải so so sánh sánh, trái lại sinh nhật của chính mình không được xem trọng nhất.
Trác Ảnh biết với lập trường của mình thì không thể làm gì được cho Hình Thần Mục, y rũ mắt, trong lòng đang vô cùng ưu tư lại vì ảnh vệ đi vào mà bị gián đoạn.
Thấy người tới Trác Ảnh sửng sốt, trao đổi ánh mắt với Hình Thần Mục. Hình Thần Mục lập tức hiểu ra, cho những người không liên quan lui ra ngoài.
Ảnh vệ bên dưới có tới ngàn người, Hình Thần Mục không thể nhớ hết từng người nhưng Trác Ảnh lại có thể nhớ rõ từng thuộc hạ. Lúc này y cúi đầu kề sát bên tai Hình Thần Mục thấp giọng giải thích: “Người được phái đi gặp Chu Kì Hữu đã về.”
Hình Thần Mục chỉ cảm nhận được hơi thở đối phương đang phả vào tai hắn, khiến hắn tâm viên ý mã*. Hắn cơ hồ phải dùng toàn bộ sức lực khắc chế mới miễn cưỡng ra lệnh cho chính mình phải chú ý tới lời nói của Trác Ảnh thay vì chú ý tới động tác thân mật này.
* Tâm viên ý mã – 心猿意马: trong lòng như có khỉ con nhảy nhót, suy nghĩ lộn xộn như ngựa chạy.
Hoàn chương 7.