Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn giải trí KC...
Vu Nhuận Đông đang chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính cùng với số hồ sơ ở trên bàn. Một lúc sau, người từ bên ngoài chậm rãi mở cửa bước vào trong. Trần Hạo quan sát vẻ mặt trầm lặng của người phía trước, anh trầm giọng lên tiếng:
- "Vu tổng, fanclub trước đây của Lạc Chi Dao muốn tổ chức một buổi lễ tưởng niệm sau khi cô ấy qua đời. Tôi đã ngăn cản bọn họ trưng bày những hình ảnh liên quan đến cố diễn viên cũng như chiếu lại các bộ phim trước đây của cô ấy."
Trần Hạo chưa nói hết câu thì người bên cạnh đã lập tức giơ tay lên để cắt ngang lời anh, khàn giọng đáp:
- "Cứ để bọn họ làm lễ tưởng niệm thần tượng của mình. Kể từ sau khi Chi Dao mất, các nhóm FC cũng dần tan rã, duy chỉ có fanclub này vẫn luôn nhớ đến cô ấy. Dù sao bọn họ cũng đã đồng hành ngay từ những ngày đầu Chi Dao đặt chân vào giới giải trí, gia nhập vào KC."
Trần Hạo khẽ thở dài, vẻ mặt không mấy hài lòng mà lên tiếng nói:
- "Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải sự việc khi ấy liên quan đến KC sẽ bị đào bới nữa sao?"
Rầm...
Lúc này, hàng lông mày Vu Nhuận Đông khẽ chau lại, sắc mặt anh hiện rõ sự khó chịu mà đứng bật dậy đập mạnh bàn, lớn tiếng đáp:
- "Đã nói mọi chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi. Và tốt nhất cậu đừng nhắc lại trước mặt tôi dù chỉ một lần nào nữa. Nếu không, cậu đừng có trách tôi nhẫn tâm tống khứ cậu ra khỏi KC cho dù cậu có là trợ lí thân cận đi chăng nữa."
Nghe đến đây, Trần Hạo lập tức im lặng khẽ cúi đầu chào một cái liền xoay người rời đi. Đợi sau khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, lúc này, hai mắt Vu Nhuận Đông đã đỏ ngầu mà vội lấy tấm ảnh Lạc Chi Dao từ bên trong chiếc ví ra mà ngắm nghía. Anh khẽ đưa tay dụi dụi mắt, thi thoảng vẫn nghe đâu đây có tiếng sụt sùi, hiện lên những hình ảnh của ngày xảy ra sự việc đau lòng ngày hôm ấy.
Sau khi nghe tin Lạc Chi Dao xảy ra chuyện, Vu Nhuận Đông vô cùng nóng ruột mà ngay tức khắc từ Úc bay trở về thành phố Thạnh Sương. Vừa đến nơi thì cha anh, tức cựu lãnh đạo trước đây của KC đang ngồi thư thả trên ghế xoay, liền lập tức hướng về phía anh, lạnh giọng nói:
- "Con về đây làm gì. Chẳng phải bên đó vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành sao?"
Các tin tức anh đọc được ở trên mạng khiến anh không thể tin được mà hớt hải quay trở về ngay tức khắc, tra hỏi tình hình hiện tại.
- "Cha nói cho con biết, tình hình của Chi Dao thế nào rồi? Đã tìm được cô ấy chưa? Tại sao Chi Dao lại rơi khỏi du thuyền chứ?"
Vu Nhuận Đông không kiềm được cảm xúc bên trong mà mạnh tay lay không ngừng người trước mặt. Trước thái độ lo lắng của con trai, ngay lập tức, ông khẽ thở dài mà trầm giọng đáp:
- "Cô ta đã c.h.ế.t rồi. Cảnh sát vừa mới tìm thấy xác của cô ta dưới biển."
- "Cái gì chứ?"
Nghe đến đây, toàn thân Vu Nhuận Đông hoàn toàn rã rời. Anh cảm thấy cả cơ thể lúc này không còn chút sức lực nào nữa mà lập tức ngã khụy gối xuống đất, gục đầu khóc nức nở:
- "Tại sao...tại sao chứ? Con vẫn chưa kịp cầu hôn với cô ấy, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này đây."
Sau khi khám nghiệm tử thi đã phát hiện trên người Lạc Chi Dao in hằn nhiều vết bầm trên cơ thể, có cả vết răng ở phía cổ. Hơn thế, phía khám nghiệm còn đưa ra nguyên nhân rằng cô đã bị c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c mà cố vùng vẫy cho nên xảy ra sự xô xát trên du thuyền, không còn cách nào khác mà quyết định liều mình nhảy xuống biển. Tuy nhiên, chẳng hiểu lí do vì sao chỉ trong vòng vài ngày, bên viện pháp y lại chốt rằng những giả thiết đó hoàn toàn sai. Cô chưa từng bị ai đó cưỡng đoạt, các vết thương trên cơ thể chẳng qua bị va phải thứ gì đó sắc nhọn dưới biển và vết thương ở cổ có thể do sinh vật dưới nước gây ra.
Toàn bộ tin tức cuối cùng đã đưa ra kết luận như thế. Tuy nhiên, bản thân Vu Nhuận Đông hoàn toàn nghi ngờ về sự kết quả này mà âm thầm tự mình điều tra. Cuối cùng, anh phát hiện rằng ngày hôm đó Lạc Chi Dao từng bị người khác bắt ép đi uống rượu cùng với người đàn ông lạ mặt. Điều đặc biệt hơn nữa chính là ông ta là một trong những quan chức cấp cao trong bộ máy chính trị và đã cử người lái xe đến đón cô dưới danh nghĩa của anh, công ty chủ quản.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN