Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại phòng làm việc của Chủ tịch hội học sinh…
"Lách cách… lách cách…" Tiếng gõ bàn phím laptop đều đều của Hội phó Phương Uyên đang nhập dữ liệu về kế hoạch lễ khai giảng cho năm học mới, Lâm Ngọc Thư – người hầu của Hội trưởng Gia Bảo thuộc gia tộc họ Lâm, gia tộc họ Lâm phục vụ gia tộc Nguyễn Hoàng đã gần một nghìn sáu trăm năm, anh ta đang xem xét đống đơn nhờ giúp đỡ của các Câu lạc bộ trong Học viện. Lâm Ngọc Thanh – em gái của Lâm Ngọc Thư năm nay mười tám tuổi sắp là sinh viên năm nhất của Học viện, đồng thời cô cũng là người trong mộng của Phan Đỗ Long Duy – bạn thân phòng kế bên Vũ Minh và Trọng Tuấn, đang khệ nệ ôm chồng tài liệu mà ông anh yêu cầu. Còn Hội trưởng đang bận… phá đảo.
Không hài lòng khi thấy ông anh mình chẳng động đến công việc gì cả, Phương Uyên vừa gõ bàn phím vừa nói: "Anh thân là Chủ tịch sao không làm gì cả mà cứ chơi game mãi thế?"
Gia Bảo vừa bấm joystick vừa trả lời: "Đã có cô em gái giỏi giang và những cộng sự tuyệt vời nên anh chẳng cần phải lo gì cả."
Phương Uyên đưa gương mặt cau có ra nhìn ông anh rồi nói: "Chắc em phải nhờ thầy Hiệu trưởng cách chức anh."
Hội trưởng thè lưỡi trêu lại côem gái: "Sợ quá."
Sau đó Hội trưởng cũng dẹp game của mình và lấy bịch bánh Snack ra nhai nhóp nhép, Phương Uyên lắc đầu rồi tiếp tục phần việc của mình. Ngọc Thư khi xem tờ đơn thứ mười hai rồi nói: "Câu lạc bộ nghệ thuật đang gặp khó khăn trong việc tìm cố vấn, câu lạc bộ cưỡi ngựa muốn tăng thêm số ngựa trong chuồng để đáp ứng cho số thành viên tham gia đang tăng: hai câu lạc bộ này muốn ta giúp đỡ, ý cậu thế nào Hội trưởng?"
Hội trưởng lia đôi mắt về Ngọc Thư: "Hửm!"
Anh chàng họ Lâm nhìn hội trưởng nghiêm túc và nói: "Đừng có giả đò."
Hội trưởng mỉm cười chịu thua trước thái độ nghiêm túc trong lúc làm việc của người hầu nên nói: "Tôi nghĩ thầy Đại Vũ thích hợp làm cố vấn cho câu lạc bộ nghệ thuật vì thầy là chuyên gia trong lĩnh vực này mà. Riêng câu lạc bộ ngựa thì có vẻ oái ăm, để tôi bàn bạc lại với họ."
"Mời mọi người dùng trà." Ngọc Thanh bưng khay trà lên và đặt từng tách trà lên bàn làm việc của mọi người.
"Cảm ơn em nhé!" Hội trưởng nói.
"Xong việc rồi em nên ra chỗ mấy con thỏ trong trại sinh vật cho chúng nó ăn đi." Ngọc Thư nói với em gái.
"Dạ, một lát được không anh?" Ngọc Thanh đáp.
"Tùy em." Ngọc Thư trả lời em gái.
"Cảm ơn Ngọc Thanh nhé." Hội phó mỉm cười với Ngọc Thanh.
Ngọc Thư cầm xấp tờ đơn gõ bộp bộp xuống bàn canh cho ngay ngắn rồi nói: "Coi như vấn đề này tạm giải quyết xong." Sau đó nói tiếp: "Còn về việc tuyển thêm thành viên…"
Hội trưởng hướng ánh mắt thờ ơ về chỗ cửa sổ trước lời nói của người hầu: "Để tính sau đi, "kẻ ấy" giờ chắc đang mặc cảm tội lỗi của mình, đợi đến sau lễ khai giảng đã. Tôi những tưởng giúp cậu ta có giây phút thư giãn tuyệt vời ai mà ngờ con bé lại phản ứng dữ dội quá."
Bàn bên kia Hội phó nghe chẳng sót từ nào, linh tính cho biết thì ra việc Trọng Tuấn đi lạc vào khu nhà tắm nữ sinh thì ra là do anh cô sắp đặt. Cơn giận bùng bùng nổi lên, Phương Uyên ráng giữ giọng bình thường liền nói: "Có phải người mà anh muốn nói đến là Phan Trọng Tuấn không? Và những cái biển có chữ viết hướng dẫn lối đi vào khu tắm nữ?"
Gia Bảo vô tư trả lời khi anh chàng quên rằng em gái mình đang hỏi: "Ừa đúng nhưng mà sao…"
Định thần lại khi biết mình nói hớ, hội trưởng quay lại nhìn thấy em gái đang trưng ra bộ mặt của "ác quỷ", liền vội vàng phân bua: "Không... không phải đâu... anh chỉ muốn giúp... hai đứa... tìm hiểu nhau thôi mà."
Hội phó quát lên: "Đâu cần anh giúp kiểu đó."
Phương Uyên tiến lại gần sẵn sàng cho anh trai cô khô máu, còn hội trưởng chống đỡ có vẻ tuyệt vọng: "Binh, bốp, ái, ui, hự…"
Kế bên Ngọc Thư lắc đầu thở dài và tay đang che cặp mắt cô em gái để khỏi chứng kiến cảnh bạo lực...
Ở lại giúp anh trai hoàn thành công việc đến buổi hoàng hôn, Phương Uyên đi dạo một mình quanh thị trấn, lòng thoáng lên nỗi buồn khi đã ngờ oan cho Trọng Tuấn, rẽ vào con đường vắng cô trông thấy một gã đàn ông tóc vàng chóe trong trang phục quái xế khá ngầu tựa hồ chỉ là vô tình đi dạo trên con đường này. Bản năng Vampire của cô tự kích hoạt khi đánh hơi được có mùi nguy hiểm phía trước. Gã kia thấy thế mỉm cười như sắp đang có trò chơi để hắn tiêu khiển, hắn lẩm bẩm: "Hay lắm, đang lúc ta đang chán đây. Gate of Babylon."
Tức thì sau lưng hắn không gian bỗng nhiên nứt ra hiện ra một khoảng không màu kim quang rực rỡ khiến Phương Uyên kinh ngạc, trong nháy mắt hàng loạt bảo khí hiện ra. Một tay hắn đút vào túi quần, tay kia giơ lên làm ám hiệu. Hắn mắt nhắm mắt mở mỉm cười nói: "Vampire các ngươi có năng lực siêu nhiên chắc hẳn cũng sẽ tránh được."
Tay làm ám hiệu hạ xuống hướng về Phương Uyên, lập tức hàng loạt vũ khí từ khoảng không bắn về phía cô gái, Phương Uyên né tránh liên tục với tốc độ không thể nào ngờ khiến Gilgamesh cũng bất ngờ: "Hở."
Một thanh kiếm sượt qua cánh tay cô tóe máu vì ma sát khiến cô loạng choạng ngã phịch xuống đất.
Thấy thế Gilgamesh ngừng bắn các bảo khí của hắn và nói: "Ánh mắt màu đỏ thẫm kia chắc đang vận dụng sức mạnh tối đa trong cô. Nhưng ta chỉ muốn làm quen chút thôi giờ ta có việc phải đi. Ta chỉ muốn nói: cứ việc nghe theo cảm xúc của cô muốn gì."
Nói xong, hắn hóa thành những bụi vàng và tan biến đi kể cả những vũ khí đang nằm vương vãi kia cũng vậy.
Phương Uyên tay kia ôm vết thương, ánh mắt màu đỏ thẫm biến mất trở về bình thường. Ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra khiến cô hoang mang: "Hắn là người hay ma vậy???"
...
Con tàu chở hai chị em nhà Phoenix cuối cùng cũng đã cập bến, Hội trưởng và người hầu đích thân ra đón: "Mừng hai vị đã đến đây. Trên đường có thuận lợi chăng?"
Đại tiểu thư nhà Phoenix trả lời: "Cảm ơn sự thịnh tình của các vị, chúng tôi trên đường tới đây đều an toàn."
Hội trưởng nói: "Vậy thì tốt quá, tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho các vị, còn cuộc họp cứ để tối mai."
Amelia thấy sự sắp xếp chu đáo nên cũng chẳng miễn cưỡng: "Vậy cũng được, làm phiền các vị rồi."
Hội trưởng nói: "Mời theo tôi."
Còn anh chàng Phan Trọng Tuấn thì đang tìm cách xin lỗi hội phó vì lần nào cô cũng tránh mặt anh chàng này.