Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Kinh Xán muốn đáp lời mà không dám, cuối cùng anh đã hiểu vì sao quan hệ của Kinh Xán và Ôn Tương Doanh lại tốt như vậy.
Ôn Tương Doanh càng nói càng hăng, Hạ Bình Ý e rằng nếu mình không hãm cô lại thì cái quần này ướt cũng phí công.
“Bên kia thi đấu gì thế?”.
Anh chỉ về phía đông người nhất, giả bộ quan tâm hỏi.
“Đua xe đường đua cao cấp đó,” Ôn Tương Doanh có vẻ rất hứng thú với cuộc thi này, cô giới thiệu: “Phần thưởng cho hạng nhất hôm nay là thẻ vàng. Ông chủ trường đua không thích làm thẻ thành viên, nhưng có chế độ thẻ vàng, dù người có thẻ vàng đến chơi bất cứ lúc nào cũng sẽ được hưởng ưu đãi ít nhất là giảm nửa giá, hằng tháng còn được tặng thêm rất nhiều giờ chơi miễn phí nữa”.
Hạ Bình Ý nghe vậy, thầm nghĩ ưu đãi này thật sự rất thu hút, chủ nhân trường đua này cũng rất thú vị.
“Vậy chắc có ít thẻ lắm nhỉ?”.
“Đúng rồi, ít lắm, thỉnh thoảng phát hành một thẻ làm phần thưởng cuộc thi thôi”. Ôn Tương Doanh dừng một lát: “Hơn nữa tấm thẻ này có một quy định, không được cấm khách có thẻ vàng vào trường đua với bất kỳ lý do nào”.
“Cấm khách vào sao?”.
Hạ Bình Ý và Kinh Xán không hiểu lắm, thắc mắc nhìn Ôn Tương Doanh.
“Ông chủ trường đua thích block người ta lắm, ai bị liệt vào sổ đen là không được vào trường đua lái xe luôn, cũng vì điều này nên mới có lắm người muốn có thẻ vàng như thế, dù sao chỗ này cũng đâu có trường đua nào khác để chơi đâu”.
Hạ Bình Ý gật đầu.
Mà Kinh Xán đã nhanh chóng xâu chuỗi lại nội dung từ lúc Ôn Tương Doanh bắt đầu nhắc đến trận đấu đến khi cô nói xong, rút ra một kết luận.
“Vậy tức là cậu vào sổ đen rồi à?”.
“Ớ? Sao cậu biết? Đúng rồi, tại tôi sơ ý đâm hỏng một chiếc xe”.
Ôn Tương Doanh nói câu này rất dịu dàng, như thể đang nói: Ừ, tôi mới làm bài điền từ tiếng Anh xong, hình như làm sai mất một chỗ rồi.
Kinh Xán hơi trố mắt: “Vậy cậu… không bị thương à?”.
“Bị thương chứ, cà nhắc mất một chân”, Ôn Tương Doanh nói: “Nhưng cũng may, không lâu sau đã khỏi rồi”.
Hạ Bình Ý cực kỳ hối hận vì đã đưa Kinh Xán qua đây nói chuyện.
Anh lẳng lặng quay sang phía Kinh Xán, đợi nhìn vào mắt cậu rồi, anh mới im lặng cảnh cáo Kinh Xán.
Nhận được ánh mắt của Hạ Bình Ý, Kinh Xán tự giác im lặng, không dám tỏ ra hứng thú với chủ đề này nữa.
“Hạ Bình Ý!”. Một tiếng hét vang lên đằng xa, Vương Tiểu Vĩ tinh mắt để ý hai người Hạ Bình Ý nói chuyện với Ôn Tương Doanh từ lâu rồi. Cậu ta náo nức nhìn cả buổi, cuối cùng vẫn kéo Vương Tiểu Y chạy qua. Hai người ngồi cạnh nhau suốt ngày, Hạ Bình Ý biết tỏng Vương Tiểu Vĩ, anh chỉ liếc cậu ta một phát rồi chủ động với thiệu cho Ôn Tương Doanh.
“Các cậu đang nói chuyện gì thế?”, lúc nói chuyện với Ôn Tương Doanh, Vương Tiểu Vĩ căng thẳng tới mức chà tay vào quần liên tục.
“Về cuộc thi lát nữa”.
“Á,” nói tới lái xe, Vương Tiểu Vĩ thì bình thường nhưng cậu ta biết Hạ Bình Ý rất giỏi. Để mình được gần gũi nữ thần thêm, Vương Tiểu Vĩ lập tức xúi giục: “Hạ Bình Ý, cậu lên đi”.
“Không đi”. Hạ Bình Ý không thích phức tạp hóa vấn đề, với anh, nếu hôm nay anh đưa Kinh Xán đến đây chơi thì đương nhiên sẽ không tham gia cuộc thi gì đó. Hơn nữa bây giờ anh chỉ mải nghĩ chuyện Kinh Xán, nghĩ mình nên tiếp tục tìm hiểu Kinh Xán bằng cách nào, lòng dạ đâu mà đua xe nữa.
“Sao lại không đi chứ? Tôi nghe nói phần thưởng dữ dội lắm đó, ông chủ thấy nhiều người tham gia còn tặng thêm chữ ký của một ngôi sao quần vợt nữa cơ”.
Từ khi anh em Vương Tiểu Vĩ tới đây, Kinh Xán đã lùi ra chếch phía sau Hạ Bình Ý một bước, ra khỏi trung tâm cuộc trò chuyện rồi. Cậu yên tĩnh nghe mọi người nói chuyện, chỉ dán mắt vào chiếc bóng thỉnh thoảng hơi đong đưa của Hạ Bình Ý. Đến khi Vương Tiểu Vĩ nhắc đến phần thưởng mới này, Kinh Xán bỗng ngẩng đầu, nhìn Vương Tiểu Vĩ không chớp mắt.
Hạ Bình Ý vẫn luôn quan sát từng động tác của Kinh Xán, khi thấy cậu lùi lại, trái tim anh vốn chùng xuống thêm một chút. Lúc này thấy cậu có vẻ hứng thú với chuyện Vương Tiểu Vĩ, thậm chí còn hơi mấp máy môi, anh vô cùng ngạc nhiên.
Nhân lúc Vương Tiểu Vĩ và Ôn Tương Doanh nói chuyện, anh dịch sang, đứng cạnh Kinh Xán.
“Cậu muốn nói gì?”. Anh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Kinh Xán.
Ngạc nhiên vì có người chú ý đến suy nghĩ của mình, tim Kinh Xán bắt đầu nhộn nhạo. Cậu nghiêng đầu, nhìn vào mắt Ha Bình Ý, nói: “Ngôi sao quần vợt nào thế?”.
Hạ Bình Ý nghe xong, bật cười: “Cậu hỏi cậu ấy là biết ngay mà”.
Quay sang, nhìn Vương Tiểu Vĩ đang hồ hởi nói chuyện, Kinh Xán bối rối mím môi.
“Này,” Hạ Bình Ý đút tay vào túi quần, hất cằm với Vương Tiểu Vĩ: “Cậu mới bảo ông chủ tặng thêm chữ ký của ngôi sao quần vợt hả?”.
“Đúng rồi”.
Đã dẫn tới chủ đề này rồi, Hạ Bình Ý nhìn Kinh Xán, đợi cậu lên tiếng.
“Ngôi sao quần vợt nào thế?”. Kinh Xán hiểu ý Hạ Bình Ý, cuối cùng cậu cũng tiếp lời.
“Tôi không hay xem quần vợt lắm, không biết tay vợt nào hết, không nhớ được tên luôn”. Vương Tiểu Vĩ nhìn lên trời, cố gắng nhớ lại: “Hình như là Federer?”.
“Thật à?”.
Lần này, không đợi Hạ Bình Ý thôi thúc, Kinh Xán đã tự bước lên.
“Đương nhiên rồi, người ta bảo là bóng tennis có chữ ký đó”.
Hẳn đây là lần đầu tiên Hạ Bình Ý nhìn thấy khát vọng trong mắt Kinh Xán. Đôi mắt ấy như sáng bừng, mà chỉ cần chút ánh sáng đó thôi đã đủ khiến Kinh Xán lúc này khác hẳn với người ngồi xổm dưới cột đèn, như tự tách biệt mình với thế giới kia rồi.
Hạ Bình Ý cúi đầu, một chân chậm rãi cọ lên tảng đá dưới đất, cuối cùng anh đã hiểu vì sao khi thấy Kinh Xán im lặng ngồi xổm lại lo lắng đến vậy. Vì lúc đó, Kinh Xán như không sống trong thế giới này, như thể cậu chẳng liên quan gì đến thế giới này, cũng không muốn bước vào thế giới này.
Ôn Tương Doanh nói với Vương Tiểu Vĩ thêm vài câu, sau đó có một nam sinh chạy tới bảo với Ôn Tương Doanh là Cố Thời gọi cô. Ôn Tương Doanh nghe vậy lập tức nói với nhóm Kinh Xán là mình phải đi rồi, lát nữa Cố Thời sẽ tham gia thi đấu.
Đến khi cô lên cầu thang xách chiếc cặp đen, gặp một cô gái khác trước cổng trường đua, Vương Tiểu Vĩ vẫn dán mắt vào bóng lưng Ôn Tương Doanh.
Nhìn thấy hết biểu cảm của anh trai mình, Vương Tiểu Y đánh Vương Tiểu Vĩ một phát, cười xấu xa: “Một vé concert nhé, chừng nào idol em có concert em sẽ bảo anh”.
“Cái vẹo gì?”. Vương Tiểu Vĩ ù ù cạc cạc nhìn cô: “Vé concert gì cơ? Không có tiền”.
“Thế em mách bố mẹ đấy, anh lên lớp mười hai rồi còn không học hành tử tế, chỉ muốn yêu sớm”. Nói xong, Vương Tiểu Y còn nhướng mày nhìn theo hướng Ôn Tương Doanh đã khuất bóng.
“Anh yêu sớm cái gì? Đừng nói bừa”.
Con nhóc Vương Tiểu Y này vu khống cậu ta không chỉ mới một, hai lần, nhưng lần nào cô mách tội mình cũng không phải nói dối hoàn toàn, mà là dựa trên một sự thật nào đó. Hai người thường xuyên cãi nhau trước mặt bố mẹ, nhưng từ ngày Vương Tiểu Y biết nói, Vương Tiểu Vĩ đã không nói lại cô nữa rồi. Vậy nên cứ tranh cãi được một lúc, Vương Tiểu Vĩ lại quấn cả mình vào trong đó, làm lần nào cậu ta cũng bị bố mẹ chửi to đầu.
Vương Tiểu Y hứ một tiếng, ý là “Em nói vậy thôi đó, anh liệu mà làm”.
“Anh…”, Vương Tiểu Vĩ nhìn sang Hạ Bình Ý và Kinh Xán, thấy hai người họ đang nói chuyện, cậu ta bèn nói nhỏ: “Cùng lắm anh chỉ yêu thầm thôi, người ta còn không thích anh nữa kìa”.
“Sao lại không thích hả?”. Hẳn là câu này giẫm trúng cái đuôi nào của Vương Tiểu Y rồi, cô vừa nghe xong đã không nhắc đến concert nữa, hung dữ trợn mắt với Vương Tiểu Vĩ: “Chẳng được cơm cháo gì, anh thích thì phải theo đuổi chứ, em thấy hai người đứng cạnh nhau hợp lắm đó”.
“Thôi đi cô nương, hợp gì mà hợp,” Vương Tiểu Vĩ nói. Cậu ta mơ mộng, yêu thầm cho đỡ ghiền là được rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện theo đuổi Ôn Tương Doanh.
Vương Tiểu Y bất lực, quyết định không nói chuyện với anh cô nữa.
“Anh Bình Ý,” tốc độ lật mặt của con gái luôn là số một, một giây trước Vương Tiểu Y còn đang trợn mắt với Vương Tiểu Vĩ, giây tiếp theo đã rút vé vào trường đua của mình trong túi Vương Tiểu Vĩ ra, tươi cười gọi Hạ Bình Ý: “Còn hơn hai tiếng nữa cơ, cứ đứng ngoài thì phí tiền lắm, giờ chúng ta quay lại đi”.
“Ừ, đi thôi,” nói xong, Hạ Bình Ý kéo tay Kinh Xán, dắt cậu về phía trước.
Lối vào của đường đua sơ cấp và cao cấp là một. Có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, một phần là đến cổ vũ cho bạn mình tham gia thi đấu, còn một phần khác là đến xem cho vui. Có thể thấy ông chủ thật sự rất thích chơi xe, hắn còn dựng một bức tường cực kỳ ra dáng, bày phần thưởng của từng cuộc đua lên đó, thậm chí còn chiếu tên, số thứ tự của người tham gia thi cùng với quán quân các cuộc đua trước lên màn hình lớn.
Đi qua đám đông, Kinh Xán nhìn thấy ngay quả bóng tennis được đặt trong hộp thủy tinh. Hạ Bình Ý kéo cậu về phía trước, đi qua từng người một, tiếng bàn tán vang lên không ngớt, vô cùng sôi nổi. Nhưng so với tiếng vỗ tay, tiếng hò reo trên khán đài sân vận động, âm thanh này chẳng đáng là bao. Kinh Xán mãi mãi không quên ánh nắng gay gắt hôm đó, cổ cậu đỏ bừng lên vì nắng, ngứa ngáy vô cùng, nhưng nhìn người đứng trên bục nhận giải giữa sân bóng, cậu không còn quan tâm đến cơ thể khó chịu của mình nữa, khóc như thể mình mới là người nhận giải.
“Khi em nghe được tiếng tim mình đập giữa đám đông, thì chuyện em nghĩ tới lúc đó đã đáng để em quay lưng lại với mọi quy tắc của mình rồi”.
Suy nghĩ hỗn loạn, cậu chợt nhớ lại có một giáo sư già từng nói cho họ nghe về tình yêu và nồng nhiệt như vậy.
Kinh Xán bỗng dừng lại, tay bên kia kéo Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý quay người nhìn cậu.
“Hạ Bình Ý”. Xung quanh ồn ào quá, dù đã đứng rất gần Hạ Bình Ý, nhưng Kinh Xán nhận ra mình vẫn phải nói to hơn gấp mấy lần mới được. Nhưng cậu không quen nói to, ghét nhất là gào lên, vậy nên cậu ngẩng đầu, hơi kiễng chân, ghé sát miệng vào tai Hạ Bình Ý.
“Hạ Bình Ý, cậu lái xe giỏi lắm đúng không?”.
Hạ Bình Ý nghe vậy bèn nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào mắt Kinh Xán hồi lâu. Lần này Kinh Xán không né tránh, hệt như chàng kỵ sĩ dũng cảm và gan dạ.
“Cũng tàm tạm”. Thật ra khi Kinh Xán cất tiếng hỏi, anh đã đoán ra cậu muốn nhờ gì rồi. Nhưng lúc này anh vẫn mỉm cười đáp một câu như vậy, rồi đợi Kinh Xán chủ động mở lời.
Anh có thể lại gần Kinh Xán, nhưng khi anh lại gần cậu rồi, Kinh Xán cũng phải thò đầu ra khỏi chiếc mai của mình, dù chỉ một chút thôi.
“Vậy… cậu có muốn tham gia thi không?”. Kinh Xán nói: “Tôi muốn có quả bóng kia, nhưng mà tôi không biết lái xe”.
“À…”, Hạ Bình Ý bãi giọng, giả vờ suy nghĩ, tiện thể quan sát quả bóng khiến Kinh Xán ao ước kia.
Thấy anh không trả lời, Kinh Xán hơi sốt ruột, bèn nói rõ ràng hơn: “Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi”.
“Thắng quả bóng giúp cậu à?”, Hạ Bình Ý hỏi.
Kinh Xán gật đầu.
Hạ Bình Ý nhìn cậu, im lặng vài giây rồi nói: “Vậy tôi được gì nào?”.
Nghe câu hỏi này, Kinh Xán không trả lời được. Cậu thật sự không nghĩ ra mình có thể cho Hạ Bình Ý thứ gì.
Thấy cậu không nói gì, Hạ Bình Ý ra chiều muốn đi.
“Gì cũng được,” Kinh Xán cuống đến nỗi hơi khom người, hai tay ôm lấy cánh tay Hạ Bình Ý, không cho anh đi. “Tùy cậu”.
“Tùy tôi?”. Hạ Bình Ý cười: “Tôi muốn gì cậu cũng đồng ý à?”.
“Miễn là tôi làm được”.
“Được,” đạt được mục tiêu, Hạ Bình Ý thong thả nêu ra điều kiện của mình: “Nếu tôi giành được quả bóng cho cậu, cậu phải trung thực trả lời một câu hỏi của tôi”.
Vậy nên, người vốn bảo mình không tham gia như Hạ Bình Ý đã dẫn người ủy quyền của mình vào trong đăng ký, khiến hai anh em họ Vương theo sau phải hô hào kinh ngạc.
Số thứ tự của Hạ Bình Ý là số bảy, là con số Kinh Xán thích nhất. Kinh Xán nắm chặt biển số trong tay, trước khi ra khỏi sảnh đăng ký, cậu còn quay lại nhìn quả bóng trên tường kia. Hạ Bình Ý tiện tay nhéo gáy cậu, gần như dán miệng vào vành tai Kinh Xán, nói nhỏ: “Đừng nhìn nữa, sẽ giành được mà”.
Cuộc thi sẽ bắt đầu sau mười phút nữa, từ lúc nhìn Hạ Bình Ý đăng ký đến khi đứng trên khán đài nhìn Hạ Bình Ý chuẩn bị vào sân, cảm giác không thực tế vẫn bủa vây Kinh Xán.
Đây là lần đầu tiên có người thực hiện ước mơ giúp cậu. Dường như nhiều năm qua, mọi người luôn nói với cậu rằng nếu cậu muốn ăn một quả táo, thì cậu phải tự trồng một gốc cây. Và cậu vẫn luôn làm như vậy. Nhưng hôm nay Hạ Bình Ý đã đồng ý trồng cây giúp cậu, rồi tặng cậu quả táo đó.
Loa phát thanh gọi các tay đua vào chỗ, Hạ Bình Ý cởi mũ xuống, úp lên đầu Kinh Xán, sau đó đi xuống sân. Chiếc mũ không vừa vặn, vành mũ trượt xuống, che khuất tầm mắt Kinh Xán.
Tùy không phải cuộc thi chính thức, nhưng nơi nào có người trẻ tuổi tụ tập thì chẳng bao giờ thiếu vắng nhộn nhịp. Dường như tay đua nào tham gia thi đấu cũng có vài người bạn đến cổ vũ, tiếng cổ vũ, tiếng hò reo muôn màu muôn vẻ vang khắp quảng trường. Mọi người chế ra đủ kiểu khẩu hiệu, đọ giọng hét, suy cho cùng trong mắt tốp người mà độ tuổi trung bình chẳng qua hai mươi này, thua gì cũng được trừ khí thế.
Là người thường xuyên tham gia hoạt động cổ vũ thần tượng, Vương Tiểu Y chẳng ngán gì vụ này. Cô nhìn xung quanh, kề tay lên miệng tạo thành loa, gào giọng hét: “Anh Bình Ý cố lên!”.
Vương Tiểu Vĩ nghe vậy cũng hò theo: “Anh Bình Ý cố lên!”.
Hạ Bình Ý dừng lại, quay đầu, nhíu mày nhìn hai “tên hề” kia. Sau đó anh nghĩ tới gì đó, nhìn sang Kinh Xán.
Kinh Xán sững người, quay đầu sang, cậu thấy Vương Tiểu Vĩ và Vương Tiểu Y cũng đang nhìn mình.
“Anh Kinh Xán, tới anh đó,” Vương Tiểu Y thân thiện nhắc nhở: “Nhanh lên, phải giữ đội hình chứ, em còn phần sau nữa kìa”.
Tới cậu cái gì cơ? Kinh Xán nghiêng người, “Anh Bình Ý cố lên” à?
Nhờ hai tiếng hét rạch trời vừa rồi, không ít người xung quanh đang nhìn về phía họ. Kinh Xán cố gắng mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Cậu nhìn xuống Hạ Bình Ý, thấy anh đang cười với mình.
Cổ và tai bắt đầu nóng bừng, một lát sau, Hạ Bình Ý đứng phía trước vẫy tay với cậu.
Kinh Xán chạy từ từ qua đó, dừng lại trước mặt anh.
Hạ Bình Ý cúi đầu hỏi: “Không hô được à?”.
“Ừ,” sợ Hạ Bình Ý hiểu lầm, Kinh Xán vội vàng giải thích: “Tôi muốn cổ vũ cho cậu, nhưng không quen nói kiểu đó”.
“Ừ,” nhìn khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành của cậu, Hạ Bình Ý nhịn cười, gật đầu: “Vậy cậu nói nhỏ thôi”.
Kinh Xán lập tức nói: “Cố lên”.
Hạ Bình Ý lắc đầu: “Sao còn ăn bớt nữa? Hai người họ đâu có nói vậy”.
Anh nói xong, Kinh Xán cũng hiểu Hạ Bình Ý đang cố ý dụ cậu gọi “anh Bình Ý”, nhưng ai bảo cậu nhờ Hạ Bình Ý đi thi chứ?
Cậu ngước mắt, nhìn vào mắt Hạ Bình Ý, cuối cùng vẫn ngại ngùng nhìn ra chỗ khác.
“Anh Bình Ý cố lên”.
Giọng Kinh Xán không lớn, nhưng vào tai Hạ Bình Ý, anh cảm giác còn giàu sức mạnh hơn hai tiếng “cố lên” vừa rồi
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Kinh Xán thở phào, nghĩ mình đã thoát rồi. Nhưng không ngờ cậu vừa xoay người, đã nghe thấy Vương Tiểu Vĩ và Vương Tiểu Y gào lên với âm lượng còn to hơn vừa rồi: “Anh Bình Ý dũng cảm xông lên! Ba chú thiên nga mãi ở bên! Anh Bình Ý ơi đừng sợ hãi! Vô địch vũ trụ năm-bờ-oăn!”
Kinh Xán: “…”
Nhìn mặt Kinh Xán biến sắc liên tục, Hạ Bình Ý vui không chịu nổi, thầm nghĩ cuộc đua hôm nay quá là đáng luôn.
Lúc Vương Tiểu Y kết thúc màn cổ vũ do cô dẫn dắt, hai chân Kinh Xán đã mềm nhũn vì phải lặp lại quá nhiều khẩu hiệu kỳ lạ với Hạ Bình Ý, cả lúc nói chuyện bình thường cũng như thiếu dưỡng khí.