Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người ở với nhau đến tận tối muộn, đến khi Lục Thu gọi điện giục, Hạ Bình Ý mới không thể không đứng dậy. Kinh Xán tiễn anh xuống, khi xuống tới gần chân cầu thang, Kinh Xán bỗng có xúc động muốn giữ Hạ Bình Ý ở lại đêm nay. Nhưng cậu không quen việc tùy hứng, biết hôm nay Hạ Bình Ý không nói trước với gia đình, không có lí do gì để ở lại hết.
Khi ra cổng cùng Hạ Bình Ý, Kinh Xán bỗng nghe thấy tiếng chó sủa. Mắt cậu sáng lên: “Năm Mới?”.
“Năm Mới? Chú chó cậu nói à?”.
“Ừ”. Kinh Xán đáp lại, sốt sắng chạy ra khỏi sân.
Ra khỏi cổng rồi rẽ, Kinh Xán lập tức thấy Năm Mới ở chỗ nó thường ngồi. Cậu vui vẻ nói với Hạ Bình Ý đang đứng sau cậu: “Đúng là Năm Mới thật này, may quá, may quá. Cậu nhìn đi, nó vẫn còn trắng quá này, chắc thời gian qua cũng không có gì khổ”.
Kinh Xán ngồi xổm xuống kiểm tra Năm Mới một lượt, chắc chắn nó không bị thương, cũng không gầy đi bao nhiêu mới hoàn toàn yên tâm.
Năm Mới sủa với cậu vài tiếng, nghe vẻ đói lắm rồi.
“Tôi đi lấy đồ ăn cho cậu nhé”. Kinh Xán vỗ đầu Năm Mới, sau đó đứng dậy chuẩn bị vào nhà. Nhưng vừa quay đi, cậu lại thấy Hạ Bình Ý ngẩn ngơ nhìn về phía Năm Mới.
“Sao thế?”, Kinh Xán nhìn Hạ Bình Ý, rồi lại nhìn Năm Mới vẫn đang sủa, tưởng Hạ Bình Ý sợ Năm Mới, cậu vội nói: “Nó không cắn đâu, ngoan lắm, chắc là giờ đói quá nên mới sủa suốt thế này, tôi vào lấy đồ ăn cho nó, ăn no rồi không sủa nữa đâu. Cậu trông nó giúp tôi nhé, đừng để nó chạy mất đấy”.
Nói xong, Kinh Xán không chờ Hạ Bình Ý trả lời mà vội vàng chạy vào phòng. Hạ Bình Ý đứng yên tại chỗ hồi lâu mới chớp mắt, nhíu mày, quay lại nhìn khoảng sân trống trải.
Kinh Xán bưng một bát thức ăn cho chó ra, Năm Mới thấy cậu cầm đồ ăn, tức tốc vẫy đuôi chạy ra chỗ cậu. Kinh Xán ngồi xổm xuống, vừa vuốt Năm Mới vừa nhìn nó ăn. Thấy Hạ Bình Ý đứng bất động bên cạnh, cậu kéo tay anh: “Cậu vuốt đi, mềm lắm”.
Hạ Bình Ý nhìn cậu vài giây, ngón tay bị Kinh Xán kéo bỗng giần giật.
“Hạ Bình Ý? Cậu sao thế?”, thấyy Hạ Bình Ý không nói gì, cũng không chịu ngồi xuống, Kinh Xán bèn ngẩng đầu hỏi: “Cậu không thích chó à?”.
Hạ Bình Ý không nhiệt tình như Kinh Xán mong đợi làm Kinh Xán thấy hơi bất an… Cậu sợ Hạ Bình Ý không thích Năm Mới. Tâm lý căng thẳng, Kinh Xán vô thức cọ lên ngón tay Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý bỗng xoay cổ tay, nắm tay Kinh Xán. Anh mỉm cười rất khẽ, nói: “Không phải đâu, tôi dị ứng lông chó nên không vuốt được thôi”.
“À…”, Kinh Xán thở phào, nhưng ngay sau đó cậu lại nhíu mày, buồn rầu nói: “Tôi còn định đưa Năm Mới vào nhà nuôi cơ, xem ra không được rồi, đành phải nuôi ở ngoài thôi”.
Kinh Xán đứng dậy kéo Hạ Bình Ý lên mấy bước, chỉ vào chiếc ổ cậu giấu cách đó không xa: “Cậu nhìn đi, tôi làm ổ cho Năm Mới đấy, nhưng mà thùng giấy dễ hỏng quá, tôi đã phải thay mấy lần rồi. Lúc nào có thời gian chúng ta làm cho nó một cái ổ chắc chắn hơn đi, làm bằng gỗ ấy, vậy thì Năm Mới có thể ở bên ngoài, cũng không sợ cậu bị dị ứng, tôi thường xuyên ra cho ăn là được, được không?”.
Dù chỉ là chiếc ổ tạm thời được làm từ giấy, nhưng nhìn thoáng qua thôi cũng biết người làm ổ thật sự rất có lòng. Cậu vẽ những hình vẽ rất đẹp lên thùng giấy, còn viết thêm mấy chữ “Nhà của Năm Mới”.
Kinh Xán không biết tại sao Hạ Bình Ý lại nhìn một chiếc ổ lâu tới vậy, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đợi, đôi mắt đong đầy vẻ mong chờ.
Hồi lâu sau, Hạ Bình Ý mới hơi hơi nhếch môi, anh xoa đầu Kinh Xán, nói: “Đừng đặt bên ngoài nữa, cho vào sân đi”.
“Cho vào sân á?”, Kinh Xán mừng rỡ: “Nuôi trong sân có ảnh hưởng đến cậu không?”.
Hạ Bình Ý chỉ lắc đầu, không đáp lại.
“Được! Tôi không cho Năm Mới vào trong nhà đâu!”.
“Về rồi à?”, Lục Thu vẫn ngồi ngoài phòng khách xem ti vi đợi Hạ Bình Ý, thấy anh vào, bà đặt điều khiển xuống rồi lại gần anh: “Sao dạo này ngày càng về muộn thế?”.
Hạ Bình Ý cúi đầu đổi giày, như không nghe thấy lời Lục Thu.
“Bình Ý?”, Lục Thu gọi anh.
“Dạ?”, Hạ Bình Ý nghe bà gọi, ngẩng phắt đầu lên.
Lục Thu nhìn mặt Hạ Bình Ý, lập tức nhận ra vẻ khác thường: “Sao trông mặt con kém sắc thế?”.
“Thế ạ?”, Hạ Bình Ý hít thở nhọc nhằn, anh ném chìa khóa lên tủ giày, sau đó gắng gượng quay lại nhìn Lục Thu: “Chắc là do con hơi mệt. Mẹ, con đi ngủ đây”.
Lục Thu vẫn nhìn theo Hạ Bình Ý, trước lúc anh vào phòng bà còn gọi thêm lần nữa, nhưng Hạ Bình Ý như không nghe thấy, vẫn đóng cửa phòng lại.
Vào phòng, Hạ Bình Ý tựa lên cửa, muốn sắp xếp lại suy nghĩ ngổn ngang của mình. Anh nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp Kinh Xán, nhớ lại dáng vẻ thờ ơ của Kinh Xán với cậu bạn đến đưa máy sấy bên ngoài trường đua xe kart.
Chân Hạ Bình Ý run lên, lồng ngực bí bách kinh khủng.
Không biết bao lâu sau, anh trượt dần xuống trên cánh cửa, Hạ Bình Ý đột nhiên ôm đầu ngồi xuống, như mất hết toàn bộ sức lực.
Điện thoại anh rung lên, Hạ Bình Ý mở ra, thấy Kinh Xán gửi anh một tấm hình, là tranh thiết kế ổ chó.
“Tôi vẽ xong rồi này, cậu thấy đẹp không?”.
Hạ Bình Ý nhìn ổ chó màu đỏ hồi lâu, trả lời cậu: “Đẹp lắm”.
“Vậy kỳ nghỉ tới chúng ta đi mua nguyên liệu nhé?”.
“Được”.
Hạ Bình Ý nhắn Kinh Xán “Ngủ sớm nhé”, sau đó anh đứng dậy, ngồi trước máy tính. Đầu tiên anh nhập một danh từ vào khung tìm kiếm, bấm một lượt tất cả nội dung xuất hiện trong kết quả tìm kiếm. Xem xong, bàn tay nắm chuột của Hạ Bình Ý dần dần siết chặt lại. Anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà, cố gắng hít thở sâu vài lần, song vẫn không sao đè nén được tâm trạng rối bời. Anh nhắm mắt lại, dáng vẻ tươi cười nhìn anh cùng với đôi mắt trông mong của Kinh Xán choán đầy trong mắt anh.
“Đệt…”. Hạ Bình Ý nhắm mắt chửi thề, sau đó anh úp tay lên mặt, ra sức day viền mắt cay cay.
Những gì anh cảm thấy khác thường ở Kinh Xán khi trước đều đã có câu trả lời, Hạ Bình Ý sực nhớ ra gì đó, anh mở mắt, ngồi thẳng lại.
Anh gõ lạch cạch hai chữ rồi ấn nút tìm kiếm.
Kinh Xán.
Không hiểu sao bỗng dưng mạng hơi chậm, màn hình máy tính trắng xóa, sau đó hàng loạt thông tin trải dài trước mắt Hạ Bình Ý.
“Giải nhất cuộc thi Toán học”.
“Huy chương vàng cuộc thi Toán học”.
“Lớp bồi dưỡng đặc biệt”.
“Cậu bé 13 tuổi được năm trường đại học tuyển thẳng”.
Ngón tay đang lăn chuột dần chậm lại, như bắt đầu rỉ sét, càng lúc càng chậm. Cuối cùng, Hạ Bình Ý đăm đăm nhìn bốn chữ trên màn hình hồi lâu, bên dưới bốn chữ này là một tấm hình, chụp một cậu bé giơ chiếc cúp, đứng trước tấm phông màu đỏ.
Tiêu đề của tấm hình là: “Cậu bé thiên tài”.
Hạ Bình Ý nhìn hai chữ “thiên tài”, hai bên huyệt Thái Dương nhức nhối.
Anh chống tay lên bàn, đan hai bàn tay với nhau rồi gục đầu xuống. Hạ Bình Ý cố gắng hồi tưởng lại mình đã từng nghe thấy từ “thiên tài” ở đâu. Đau khổ đi ngược lại dòng thời gian, cuối cùng Hạ Bình Ý đã bắt được một hình ảnh… Kinh Xán trả chiếc đĩa kia lại kệ, bâng quơ nói với anh: “Phim này nói về một thiên tài Toán học thôi, chắc cậu xem sẽ thấy chán đấy”.
Giờ nhớ lại, thật ra ánh mắt của Kinh Xán lúc đó có vẻ trốn tránh, chẳng qua khi đó anh chỉ tập trung vào việc tặng quà cho Kinh Xán nên không hỏi tới cùng.
Khi Hạ Bình Ý hoàn hồn thì anh đã chống tay lên bàn đứng phắt dậy. Lúc mở cửa anh lỡ kéo mạnh quá, mép cửa gỗ đập mạnh vào tường, làm Lục Thu ngồi ngoài phòng khách phải giật mình.
“Sao thế con?”.
Lục Thu vội vàng chạy qua, nhưng Hạ Bình Ý không dám ngẩng đầu, anh chỉ cắm đầu lao ra cửa, nói: “Con có việc, mẹ ngủ trước đi nhé”.
Anh phóng xe điện nhanh nhất có thể, đỗ trước cửa cửa hàng băng đĩa, Hạ Bình Ý đá chân chống mấy lần vẫn không được, anh bực bội dựa luôn xe vào tường, sải bước lên cầu thang. Lúc này không có khách trong cửa hàng, anh Hạo đang gà gật nằm bò trên bàn giật mình nhìn Hạ Bình Ý xông vào.
“Đêm hôm rồi cậu đến đây làm gì?”.
Hạ Bình Ý đanh mặt, không đáp lời anh Hạo mà chạy thẳng tới vách tường trưng đầy CD. Cửa hàng không phát đạt cho lắm, chiếc đĩa Kinh Xán từng cầm lên ấy vẫn nằm nguyên chỗ cũ.
Không biết anh Hạo đi theo anh từ lúc nào, thấy Hạ Bình Ý cầm chiếc đĩa, anh ta đút tay vào túi ngáp dài: “Bộ này được đấy, nhưng chắc không phải kiểu cậu thích đâu nhỉ?”.
Hạ Bình Ý cầm đĩa, ngẩng đầu nói: “Cho em mượn phòng chiếu phim một lát”.
“Giờ luôn à?”, anh Hạo ngạc nhiên nhìn đồng hồ: “Cậu muốn xem bây giờ á? Xem xong chắc cũng phải ba giờ đấy, mai không đi học à?”.
Hạ Bình Ý quay người, nhanh chân đến phòng chiếu phim, vặn nắm cửa. Anh không để ý đến anh Hạo mà gỡ bọc rồi nhét CD vào đầu đĩa.
“Này, cậu…”.
“Em mua nhé,” Hạ Bình Ý nói: “Lát em trả tiền”.
“Anh không bảo chuyện này,” anh Hạo có thể nhận ra tâm trạng của Hạ Bình Ý lúc này rất tệ, anh ta không biết đã có chuyện gì, ù ù cạc cạc nhìn Hạ Bình Ý đang nghiêm mặt. Thấy Hạ Bình Ý đã ngồi khoanh chân dưới đất, chăm chú nhìn màn hình, anh Hạo đành lắc đầu: “Bọn trẻ con bây giờ đúng là… Thôi được rồi, cậu xem đi, anh đi làm cái gì cho cậu bỏ bụng”.
Anh Hạo đánh một giấc ngoài cửa hàng, đang dạo chơi trong mơ, anh ta bỗng rùng mình rồi tỉnh dậy. Anh Hạo dịch đầu, bỗng nhớ ra vẫn còn người ở trong phòng chiếu phim. Nhìn thời gian, chắc bộ phim cũng gần kết thúc rồi, anh Hạo bèn đứng dậy, toan vào xem thằng nhóc Hạ Bình Ý sao rồi.
Khi anh mở cửa, bộ phim cũng đến hồi kết thúc. Lúc này Nash với mái tóc hoa râm đang đứng trên bục nhận giải mà ông hằng mong đợi, vừa hoàn thành bài phát biểu nhận giải của mình. Ống kính chuyển sang thư viện trong trường, một cây bút máy nằm trước mặt Nash, đại diện cho sự kính trọng mà các giáo sư dành cho ông.
“Tâm hồn đẹp đẽ”.
Anh Hạo đã xem bộ phim này rồi, anh ta cũng rất thích. Là một người yêu điện ảnh cuồng nhiệt, anh Hạo vẫn luôn có thói quen xem phim rất văn minh. Anh ta yên lặng tựa lên cửa, xem nốt bộ phim cùng người trong phòng. Đợi nhạc phim kết thúc, màn chiếu trở lại với giao diện mặc định trước lúc chiếu, anh Hạo mới hắng giọng, lên tiếng.
“Anh bảo…”, anh ta muốn hỏi Hạ Bình Ý ngủ tạm ở đây hay về nhà, nhưng vừa mới lên tiếng anh ta đã khựng lại. Anh Hạo chớp mắt liên hồi, không chắc mình có đang hoa mắt vì mới ngủ dậy không.
Vệt nước mắt trên mặt Hạ Bình Ý rất rõ ràng, anh Hạo chưa từng thấy anh như vậy.
Hạ Bình Ý úp tay lên mặt, cúi người về phía trước. Anh Hạo thấy vai anh run rẩy, ban đầu chỉ run rất khẽ, sau dần càng lúc càng dữ dội hơn. Tiếng nức nở anh đã dằn lại vẫn vang khắp căn phòng.
Anh Hạo cụp mắt, lùi ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa.
Thiếu niên thì có chuyện đau khổ nhường nào mới khóc đến nỗi tấm lưng thẳng tắp phải gục xuống?
Anh Hạo không nghĩ được. Anh ta nhớ mình chỉ khóc đúng một lần trong suốt những năm trung học, đó là khi bạn cùng bàn của anh ta qua đời sau kỳ thi. Sau kỳ thi, anh ta thấy tên bạn mình ở hàng đầu tiên trong bảng thành tích, bèn muốn về lớp báo tin vui cho cô. Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ chờ được giáo viên chủ nhiệm bước vào với đôi mắt đỏ hoe, nói với họ rằng cô ấy đã bị tài xế say rượu lái xe đâm trúng trên đường đi thi về, không cứu được. Ngày mai là tang lễ của cô ấy, nếu các bạn học sinh muốn tham gia thì xin nghỉ với cô rồi cùng đi.
Rất nhiều bạn bè tham gia tang lễ của cô đều khóc, anh ta cũng vậy. Dù không có khiếu hát, nhưng đứng trong căn phòng mà nỗi đau chật ních, anh ta vẫn đồng thanh cùng mọi người hát tặng cô bài hát cuối cùng, “Nếu kiếp sau tôi vẫn còn nhớ người”.
Anh Hạo ra ngoài hút thuốc, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt.
Thời tiết dần thay đổi, không mặc áo khoác cũng không thấy lạnh.
Thời gian là vậy, chảy trôi không ngừng, khi bốn mùa xuân hạ thu đông luân chuyển, những chuyện vui, buồn, ly, hợp trên thế gian cũng thay đổi. Câu chuyện này kết thúc rồi, câu chuyện tiếp theo sẽ đến, vậy nên thế gian lúc nào cũng có vẻ sôi nổi lạ thường, mà chẳng hay nhân vật chính trong câu chuyện đã thay đổi từ lâu.
Rất nhiều người phải dừng chân mãi mãi ở khoảnh khắc nào đó, rất nhiều người không thể đợi được đến “tương lai”.