Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trưa hè nóng nực khiến con đường đông đúc thường ngày trở nên vắng lặng, chỉ lác đác vài chiếc xe chạy sát vỉa hè, cố gắng nép vào chút bóng cây hiếm hoi để tránh phần nào cái nắng gay gắt như lò bát quái. Với điều kiện thời tiết thế này, nếu không có công có việc hẳn sẽ chẳng ai muốn bước chân ra ngoài hứng tia cực tím.
Nhưng trong đám đông sẽ luôn có một số người cư xử bất thường.
Trọng khoái chí nhấn mạnh chân ga, chiếc 320i vọt về phía trước êm ru.
- Thấy không, chịu khó chạy đi tí buổi trưa là đường vắng, đạp ga sướng luôn.
- Vừa phải thôi, mày mà gây tai nạn là tao kệ *** mày đấy. - Anh chàng tên Quân ngồi cạnh nhăn mặt.
- Vớ vẩn, tao lái mà mày còn phải lo à?
Như để chứng minh, chiếc xe dừng kít lại một cách hoàn hảo trước vạch sơn khi đèn vừa chuyển từ xanh sang vàng.
- Thấy…
“Rầm”. Chữ “chưa” còn chưa kịp thốt thành tiếng thì chiếc xe đã bị tông mạnh từ phía sau khiến hai anh chàng suýt lao đầu vào kính nếu không cài dây bảo hiểm từ trước. May cho cả hai, chiếc xe đâm là xe máy nên lực chưa đủ mạnh để bung túi khí. Sau mấy giây định thần, Trọng hầm hầm bước xuống, tay thu lại thành nắm đấm, sẵn sàng xử lý kẻ gây chuyện.
Trước mắt hắn, hung thủ cũng đang nằm sóng soài dưới đất, chiếc Lead văng qua một bên. Một cô nàng, hẳn vậy, dù hắn không thấy mặt nhưng mốt Ninja thế này chủ yếu chỉ phái nữ ưa chuộng.
- Này… cô có sao không? - Trọng tiến đến gần, e dè hỏi.
Cô gái mặt mũi bịt kín lồm cồm bò dậy, phủi quần áo rồi lắc nhẹ tay chân để đảm bảo mình không bị thương rồi chầm chậm lắc đầu.
- Xin lỗi anh, tại em thấy anh phóng nhanh quá trời, tưởng anh vượt đèn vàng luôn, ai dè lại thắng gấp. - Lời nói rụt rè đặc sệt giọng miền Nam.
Thấy đối phương không sao, cơn giận lập tức trở lại với Trọng. Hắn xót xa nhìn phần đuôi xe bị tông móp, hầm hầm lôi cô nàng Ninja vào bóng cây nói chuyện phải quấy. Quân cũng kịp đánh xe vào lề đường dù chẳng hề cần thiết. Trời nóng đến mức không ai thèm ra “hóng”, đường phố thì vắng tanh.
- Giờ cô định thế nào?
Cô gái nhẹ nhàng tháo mũ bảo hiểm, khẩu trang xuống. Khuôn mặt nhàn nhạt không có điểm nào nổi bật lại thêm không trang điểm khiến nhan sắc cô nàng càng tụt xuống dưới “chuẩn”, trái ngược hẳn với hai anh chàng chỉn chu bảnh bao đối diện.
- Em xin lỗi, em đang vội quá nên lỡ tông vô anh, giờ trong người em không có đồng nào hết. Hay anh giữ tạm chứng minh, lấy số điện thoại của em đi, bữa nào xe sửa xong anh nhắn em gởi lại tiền sửa liền.
Trọng nhìn lại cô nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi cười khẩy:
- Cái chứng minh thư làm lại có hai trăm nghìn, sim điện thoại cũng vậy. Cô nghĩ tôi bị ngu hả?
Cô gái tội nghiệp cố thuyết phục nhưng đổi lại chỉ là những lời mỉa mai từ Trọng. Cuối cùng hắn chốt lại:
- Đưa chìa khoá với giấy tờ xe của cô đây, khi nào xe sửa xong tôi trả.
- Em đang có việc gấp, mong anh thông cảm, em sẽ không xù của anh đâu. Em hứa mà.
- Thôi mày tha cho em ấy đi, lấy số điện thoại với địa chỉ công ty là được rồi. - Quân vốn im lặng khoanh tay đứng bên cạnh chứng kiến cuộc nói chuyện từ đầu bỗng lên tiếng.
- Tha cái *** gì? - Mặt Trọng đỏ gay, vừa vì tức, vừa vì nắng. - Mày nhìn cái ngữ này thì hứa hẹn có cái *** tin được.
Tới đây thì cô nàng cũng hết chịu nổi. Nếu không vì bản thân sai trước thì cô đã không phải nhẫn nại đến thế.
- Nè anh, anh vừa phải thôi nha. Tôi nói đền là sẽ đền. Anh mang xe đi sửa thì cũng có bảo hiểm đền, anh có mất gì đâu, tôi sẽ làm việc với bảo hiểm sau.
- Nói vớ vẩn gì đó? - Trọng bỗng hơi ngẩn ra. - Lỗi của cô, sao tôi phải gọi bảo hiểm?
Cô nàng tò mò nhìn hắn, quan sát kỹ chiếc xe rồi cười phá lên:
- Đừng nói là anh không có bảo hiểm nha?
- Này…
- Biển xe cũng phải vài tháng rồi, chắc cố tình không mua chứ không phải quên hay chưa kịp. - Mặc cho mặt Trọng càng lúc càng khó chịu, cô nàng càng như thể muốn trêu ngươi. - Đi xe xịn mà tiếc mấy chục triệu tiền bảo hiểm thì chịu anh rồi…
- Đủ rồi đấy, có hay không không liên quan tới cô, giờ cô tính sao? Đừng có hòng bỏ đi với cái chứng minh thư vớ vẩn để lại nhé.
Cô nàng nhún vai, bụng thầm đánh giá đối phương. Anh chàng đứng sau phong thái chừng mực, quần áo đơn giản nhưng toát ra khiếu thẩm mỹ tinh tế còn ngược lại, anh chàng chủ xe vận áo Kenzo với logo choán tới một phần ba tổng diện tích mặt áo trước, chiếc thắt lưng to bản màu nâu hoạ tiết caro đặc trưng và đôi giày đính chữ D&G bóng loáng có thể nhìn thấy từ xa. Cô khẽ thở dài. Chẳng cần quá tinh tường cũng biết anh chàng này sẽ chẳng đời nào buông tha cho kẻ lỡ đâm móp xe anh ta trong khi cô đang có việc gấp. Tính toán một hồi, cực chẳng đã cô nàng đành mở túi rút điện thoại. Trọng thấy có hướng giải quyết mới thì cũng im lặng quan sát.
- Dạ, em nè, anh đang đâu đó?... Vậy gần chỗ em, qua giúp em xíu... em tông vô xe người ta.
Khoảng mười phút sau, một chiếc Aston Martin đời mới chạy như bay xuất hiện kéo hết sự chú ý của mọi người. Trọng cũng trố mắt nhìn, thầm mơ ước một cách vô vọng đến bao giờ mới có đủ tiền tậu một cái. Quân từ nãy vẫn thờ ơ đứng bên bỗng giật mình khi thấy nó tiến đến gần rồi đỗ lại. Ở thành phố này Aston Martin không có quá nhiều nên cơ bản dân chơi xe đều biết nhau cả.
Quả nhiên.
Anh chàng cao ráo điển trai từ chiếc xe bước xuống càng khiến những người xung quanh thêm xuýt xoa nhưng thay vì để ý đến điều đó, hắn đưa mắt nhìn như để tìm người quen.
- Anh, em nè, ở đây. - Cô nàng “tội đồ” vẫy tay rối rít.
- Em lại gây chuyện gì vậy An? - Hắn lắc lắc đầu nhưng vẻ mặt lo lắng nhiều hơn trách móc. - Em có sao không?
Trọng và Quân đều không giấu nổi ngạc nhiên. Cô nàng Ninja Lead không có vẻ gì giàu có hay xinh đẹp sao lại có mối quan hệ với Nhật thiếu gia?
- Đúng thằng Nhật không vậy mày? - Trọng nghiêng người thì thầm.
Quân gật gật đầu. Nhật không phải gương mặt xa lạ. Nổi tiếng là người thừa kế của một trong những tập đoàn lớn nhất đất nước lại thêm vóc dáng gương mặt trời phú, anh ta nghiễm nhiên trở thành tâm điểm truyền thông nhiều năm nay. Gần như mỗi lần xuất hiện trên báo là mỗi lần hắn sóng đôi với một cô gái xinh đẹp khác nhau. Quân từng gặp Nhật vài lần khi ngồi cùng mấy người bạn chung. Ở ngoài anh ta cũng không khác lắm so với những gì báo chí đưa tin, một “rich kid” điển hình: luôn coi mình là nhất, chơi đẹp và thay người yêu như thay áo. Việc đột nhiên Nhật tỏ ra quan tâm tới một cô gái đến mức lao tới giữa trưa nắng thế này khiến hắn như biến thành một con người khác.
Dường như Nhật còn quá bận tâm với cô gái trước mặt mà không buồn liếc mắt tới Quân và Trọng. Trong giới rich kid, nếu coi Nhật là “Nam Mộ Dung” thì Quân là “Bắc Kiều Phong”. Công bằng mà nói, cả hai không chỉ có gia thế lẫn ngoại hình, điều không thiếu ở giới con nhà giàu, mà họ còn nổi tiếng nhờ khả năng nổi trội trong không ít lĩnh vực. Sự khác biệt lớn nhất là nếu Nhật cởi mở với truyền thông bao nhiêu thì Quân kín tiếng bấy nhiêu. Ngoài những người quen xung quanh thì công chúng không mấy khi nghe tới tên anh ta. Và cả hai luôn dành cho nhau sự tôn trọng nhất định nên việc Nhật vì quá bận rộn với cô nàng Ninja mà không nhìn tới Quân lẫn Trọng trở nên lạ lùng.
- Anh nói bao nhiêu lần rồi, bỏ xe máy đi. Em thích xe nào nói với anh một tiếng là được, sao em cứ…
- Thôi đủ rồi nghen, có mỗi chuyện nói hoài. - Cô gái tên An hơi bĩu môi. - Em nhờ anh ra đây không phải để anh lên lớp em. Còn càm ràm là lần tới em không có gọi nữa đâu.
- Anh xin lỗi, vì anh lo cho em thôi. - Nhật cười. - Thế em cần gì?
- Em quên bóp ở nhà mà ông anh này - An chỉ vào Trọng. - nằng nặc bắt em đền hoặc giữ xe em. Em cần xe đi, anh biết mà.
Lúc này Nhật mới quay qua Quân và Trọng. Hắn bắt tay chào hai người dù ánh mắt nhìn Trọng có phần ác cảm. Cũng phải thôi, nếu không phải bạn thân của Quân từ thời phổ thông thì Trọng sẽ chẳng có mấy dịp qua lại với những rich kid thực thụ thế này. Kiếm được một gia tài nhờ bán khu đất lớn bất ngờ lên giá do mở đường khiến gia đình Trọng đổi đời qua một đêm nhưng nhiêu đó chưa là gì nếu so sánh với Quân hay Nhật. Cô nàng Ninja Lead đột nhiên có một chỗ dựa vững hơn Vạn Lý Trường Thành làm hắn bối rối chưa biết xử lý thế nào.
- Xe ông còn đi được không? - Nhật thân mật hỏi rồi thấy Trọng gật đầu, hắn thủng thẳng nói tiếp. - Vậy giờ tôi tính thế này. Một là ông đánh xe về garage quen của tôi rồi đến ngày lấy xe về, hai là ông tự đưa đi garage nào ông thích, nếu thế ông muốn sửa xong rồi gửi hoá đơn cho tôi hay ông muốn ứng trước?
- Thôi thôi không cần ứng. - Trọng xua tay, thái độ có phần mất tự nhiên. - Để tôi đánh xe đi rồi tính…
- Nè… - An bỗng lên tiếng. - Em đã nói em sẽ đền, anh đừng có giành nghen.
- Tuỳ em, thế nào cũng được. - Nhật quay qua An nhún vai, không thèm trả lời Trọng. - Giờ em đi đâu anh đưa đi, cứ bỏ xe ở đây.
- Dạ thôi, em tự đi. - Cô dúi vào tay Trọng tấm namecard. - Anh mang xe đi sửa xong liên hệ em nghen.
Nói rồi An nhảy lên xe đi luôn, mặc ba gã đàn ông đứng nhìn nhau.
Nhật thấy không còn việc gì nữa cũng chào và bỏ đi.
- Có đúng là thằng Nhật không vậy? - Trọng hoang mang hỏi Quân khi cả hai đã yên vị trên xe. - Sao tao nghe bảo thằng này chỉ cặp kè với gái đẹp…
- Ờ…
- … mà còn nổi tiếng phũ.
- Ờ…
- Có giai thoại là có em siêu mẫu bị nó đá một hai đòi tự tử còn được nó chở lên tận cầu bảo nhảy xuống mà, đúng không?
- Ờ…
- Thế sao con bé này...? Gu thằng này dị *** chịu được. Hay nó chán gái đẹp, gái sành rồi nên đổi gu gái quê?
- …
- Nhưng quê thì cũng phải có tố chất chứ em này nhìn chán vãi ***.
Quân vẫn im lặng. Đúng hơn là hắn chẳng bao giờ tham gia vào mấy cuộc nói chuyện kiểu này. Bàn luận về bề ngoài của phụ nữ đối với hắn không mấy hay ho dù trong bụng cũng vô cùng ngạc nhiên trước thái độ Nhật đối với An. Nguyễn Hoàng Nhật trong ấn tượng của Quân hoàn toàn khác. Thứ nhất, không có chuyện có ai đó gọi mà lao tới giải quyết dăm ba vụ tào lao. Thứ hai, càng không có chuyện có đứa con gái nào dám cáu gắt, ngắt lời hắn mà hắn lại nhún nhường một cách vui vẻ như vậy. Một cô gái thoạt nhìn không có chút sức hút nào lại quyền năng đến thế ư?