Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Một giờ sáng, ký túc đã đóng cửa từ lâu.
Cô chạy trốn khỏi khách sạn, một mình chẳng có chỗ nào để đi, đành đi đi lại lại trước con đường lớn ngoài cổng trường, hôm nay thời tiết đẹp. Duy An ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sông Ngân.
Cũng có thể đúng là ai đó đang sáng tác một câu chuyện, và để những nhân vật tự vui tự buồn trong đó. Duy An luôn có cảm giác cuộc sống của mình giống như một giấc mơ, những ngày bình thảng vui vẻ trước kia luôn bị phá vỡ vào giờ khắc quan trọng nhất.
Chẳng qua người ta có ý tốt.
Nhưng cô hết lần này tới lần khác, đều phạm lỗi yếu mềm.
Lần này, Duy An chẳng có tư cách gì để cứu vãn mọi thứ, Tống Thư Minh luôn tâm niệm muốn bảo vệ cô, thứ mà anh cho cô không chỉ có tình yêu, nhưng cô lại để anh nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Duy An đột nhiên nghĩ tới di động của mình, nó bị ai nhặt được, và ai lại biết nơi cô và Kiều Ngự sẽ đến?
Trong hoàn cảnh lúc ấy, không thể còn sinh viên khác đang lang thang trên con đường mòn đó, mà cho dù là có, đối phương cũng không thể biết Kiều Ngự sẽ đến khách sạn.
Đây rõ ràng là một âm mưu đã được sắp đặt, vấn đề là Kiều Ngự thật sự say tới bất tỉnh nhân sự, điểm này Duy An có thể khẳng định, vậy thì người nhặt được di động kia đã cố ý nấp đi, hòng chọc gậy bánh xe.
Suy đoán tiếp, người duy nhất có khả năng nhặt được di động của cô chỉ có thể là Trình An Ni.
Duy An đi men theo con đường trước cổng trường, trên đường không có một ai, chỗ này tập trung mấy trường đại học của thành phố Lan, nên rất yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng lờ đờ như ngủ gật.
Cô bước đi không có mục đích, sau khi suy nghĩ rõ mọi chuyện, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Duy An cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng.
Lần trước cũng có cảm giác này, trên con đường tối không một bóng người, cô ôm bức tranh đi lại thế là xảy ra chuyện.
Lần này cô không dám quay lại nhìn xem là ai nữa, muốn nhanh chóng đi về cổng phía bắc của trường G, ít ra trong trường vẫn an toàn hơn ngoài đường, nhưng cô mới đi được vài bước đã nghe tiếng chân phía sau cũng nhanh dần theo.
Điều duy nhất khác biệt là, lần này hình như là tiếng bước chân của phụ nữ, bởi vì tiếng giày cao gót gõ trên đường vang lên rất rõ ràng.
Toàn bộ tế bào trên người Duy An run lẩy bẩy, cảnh tượng đáng sợ xảy ra vào buổi tối hôm đó lại hiện lên trong đầu, cô không muốn phải trải qua một lần nữa, nhanh chóng đẩy gọng kính rồi chạy thật nhanh về phía trước.
Không ngờ, cái đuôi bám theo đáng sợ đó lại lên tiếng trước: “Chẳng phải cậu đang muốn tìm tôi sao!”
Duy An chạy được hai bước thì khựng lại, cuối cùng quay người nhìn. Bên ngoài trường đại học G, hai bên đều là những căn nhà thấp, ban ngày khi trường mở cửa thì chúng chính là các siêu thị và cửa hàng tiện lợi dành cho sinh viên, đến tối chúng đen sì thành một khối, trên kính phản chiếu những ánh sáng lờ mờ.
Duy An đứng trên đoạn đường này, còn người đứng cách cô mười mấy mét và đang lạnh lùng trừng mắt nhìn cô kia, chính là Trình An Ni.
Không có gì phải nghi ngờ, mùa xuân chính là mùa mà phụ nữ yêu thích nhất, không khí ấm áp khiến họ có thể khoe hình thể một cách triệt để. Trình An Ni mặc một chiếc váy liền màu tím sẫm, cùng đôi bốt cao quá đầu gối, chầm chậm đi về phía Duy An, vẻ mặt đầy khinh miệt.
Duy An nhìn cô ta hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây? Có phải cậu nhặt được đi động của tôi không?”
Tiếng giày cao gót của Trình An Ni vang lên trong bóng đêm nghe rất rõ ràng, cô ta lấy từ trong túi ra chiếc di động kiểu cũ của Duy An, vô cùng chán ghét giơ lên giữa không trung lắc lắc cho cô nhìn thấy, sau đó nói: “Đúng vậy, đây chính là cái thứ giẻ rách rẻ tiền này, nếu không phải vì nó còn có ích, tôi sẽ chẳng thèm động vào cho bẩn tay.”
Duy An đi tới muốn giật di động lại, nhưng Trình An Ni nhanh nhẹn lật tay nhét nó vào túi, tức giận đẩy cô một cái, rồi căm hận nói: “Tránh xa ra!”
“Cậu trả di động cho tôi!”
“Trả cho cô? Trả cô rồi tôi lấy gì để tìm người đàn ông kia thông báo tình hình? Tôi thích nhất là nhìn thấy cô bị ném ra đường, tôi muốn xem xem, Tống Thư Minh kia liệu có còn đối tốt với cô nữa không? Chẳng phải cô đến khách sạn với Kiều Ngự sao, Kiều thiếu của chúng ta để cô đi nhanh như thế à? Xem ra anh ta cũng chẳng hài lòng với cô lắm nhỉ.”
Nói xong, Trình An Ni bật cười nhìn Duy An bằng ánh mắt phức tạp, bộ dạng đó thật ngông cuồng, cô ta giơ tay bẹo bẹo má Duy An, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. “Cô thì có gì hay, tự cô nói xem cô có gì hay nào? Muốn dáng không có dáng, lại còn xấu như thế này! Dựa vào cái gì mà anh ấy lại thích cô? Dựa vào cái gì?”
Duy An bị Trình An Ni túm lấy không thể nhẫn nhịn được nữa, bị ép tới mức không còn ảo tưởng muốn giữ lại tình bạn giữa hai người, cô giơ tay đẩy cô ta một cái, đối phương đi giày cao gót lại bị đẩy bất ngờ, suýt thì ngã xuống đường.
Trình An Ni tức giận thật sự, cô ta túm lấy Duy An và gào lên: “Tôi vốn tưởng anh ấy chỉ muốn đùa cợt cô cho vui, nên chẳng thèm để ý, bởi đồ chơi của Kiều Ngự quá nhiều! Nhưng tôi không ngờ ngay cả khi uống say anh ấy vẫn còn nghĩ đến cô, anh ấy nói chính anh ấy cũng không hiểu tại sao, chỉ là không thể đứng nhìn cô đi cùng người đàn ông ấy, anh ấy ghen, anh ấy giận!”
Duy An hất tay Trình An Ni ra, “Cậu rõ ràng đang vô cớ gây sự! Anh ấy tức giận thì làm sao, anh ấy chẳng phải là người đàn ông của cậu ư, tại sao cậu không đi hỏi anh ấy! Đúng là anh ấy coi tôi như một món đồ chơi, lúc cần thì tới dỗ dành ngon ngọt, không cần thì có thể… có thể…”
Cô vô thức đưa tay lên che mắt mình.
Trình An Ni cười đầy bất lực, cô ta đột nhiên buông tay, rồi ngồi bệt xuống đường. “Đúng vậy, tôi đã hỏi anh ấy rất nhiều lần, anh ấy nói trước kia không nhận ra, nhưng từ sau khi người đàn ông ấy xuất hiện bên cạnh cậu, anh ấy không khống chế được tình cảm của mình, anh ấy luôn cho rằng cả đời này cô chỉ có thể đi theo sau anh ấy mà thôi, nhưng tại sao cô lại thích người khác…”
Quả thật Kiều Ngự có thể nói ra những lời như vậy, đây là tính xấu của anh, Duy An biết Trình An Ni không nói dối mình.
Đồ chơi.
Tình cảm anh dành cho cô không khác gì tình cảm dành cho một món đồ chơi, đáng đời Duy An, bởi cô là thứ đồ phụ thuộc, cô mãi mãi là món đồ chơi anh bỏ rơi nơi xó nhà, lúc nào Kiều thiếu anh có hứng sẽ mang ra chơi, nếu ngày nào đó anh tức giận, có lẽ cô sẽ bị anh vứt bỏ mãi mãi, thậm chí anh sẽ hủy hoại cô.
Ban đêm trời vẫn hơi lạnh, gió thổi tung tóc của hai cô gái.
Duy An đứng sau lưng Trình An Ni, người ngồi trước mặt cô không buồn xót xa chiếc váy liền bằng lụa thật, cứ thế ngồi bên vệ đường, nói mãi nói mãi rồi bật khóc.
Trình An Ni vừa nói vừa khóc: “Tôi hận cậu muốn chết! Rốt cuộc cậu có gì tốt mà khiến Kiều Ngự mãi không quên được, anh ấy thà bỏ nhà đi cũng quyết không ra nước ngoài cùng tôi. Suốt một tuần nay anh ấy chưa một lần tỉnh táo, ngày nào cũng say khướt, tôi không thể ngăn được anh ấy, anh ấy chỉ hận không thể giết được tôi.”
Duy An bước lên phía trước mấy bước, nói với bạn: “Anh ấy chưa bao giờ thích tôi, chính cậu cũng vừa nói rồi đấy, tôi chỉ là một món đồ chơi, cậu không cần phải để ý làm gì.”
Từ phía xa có xe ô tô đi tới.
Cả thế giới đang chìm trong mộng đẹp, còn hai người bọn họ lại tranh đấu không ngừng nghỉ chỉ vì thứ tình cảm bị đặt nhầm chỗ.
Duy An nhìn Trình An Ni khóc tới mức trôi hết phấn son, dưới ánh đèn đường, đôi mắt lem nhem mascara biến cô ấy từ công chúa thành phù thủy. Trình An Ni vốn không phải thế này, cô ấy từng sống rất vui vẻ lạc quan, là người bạn thân của Duy An và Cố Mộng Mộng.
Khi ấy vừa nhập học, ba người bọn họ trốn trong phòng ký túc nói chuyện cả đêm, giống tất cả những cô gái cùng tuổi khác, nói về người con trai mà mình yêu, nói về mơ ước của mình trong tương lai.
Ba cô nữ sinh ngày ấy như thần tiên trên trời. Họ dùng bút vẽ để ghi chép lại màu sắc tuyệt đẹp trên thế gian này, tương lai họ sẽ trở thành đấng tạo hóa của mĩ thuật.
Chuyện tại sao lại đi tới mức như ngày hôm nay?
Mùa đông năm ấy đã thay đổi cuộc sống của tất cả mọi người.
Giờ mùa xuân cũng sắp qua, hai người bọn họ sắp rời khỏi thành phố, nhưng tại sao họ vẫn không chịu buông tha cho Duy An, không thể để cô sống một cuộc sống bình thường?
Trình An Ni càng nghĩ càng tức giận, cô ta cắn môi ngẩng đầu lên trừng mắt với Duy An, ánh mắt ấy như muốn chém cô thành trăm mảnh. “Không thể nào! Anh ấy thích cậu, nếu không có Tống Thư Minh kia thì chưa chắc anh ấy đã nhận ra tình cảm đó, nhưng giờ anh ấy không cách nào phủ nhận được nữa, chỉ còn biết dựa vào rượu để khiến thần kinh tê liệt. Còn cậu, cậu sống vui vẻ nhỉ, mắt có ổn không. Ha ha, cậu không ở lại với Kiều Ngự mà quay về tìm người kia, cậu tưởng tôi sẽ để cho cậu sống yên chắc?”
Trình An Ni như người đã mất kiểm soát, rút di động của Duy An ra đập xuống đất. “Tôi sẽ chia rẽ hai người! Sao tôi có thể để cậu được sống vui vẻ! Đáng đời cậu luôn vờ vịt tỏ ra tốt bụng! Tôi… tôi chỉ ra ngoài mua cho anh ấy chai nước, quay lại đã thấy cậu lôi lôi kéo kéo, ha ha ha… đúng lúc để tôi nhìn thấy!”
Cũng đúng lúc Tống Thư Minh không yên tâm về Duy An nên đã gọi điện cho cô, Trình An Ni bắt máy, tất cả đều rất trùng hợp, tất cả đều như đã được ấn định phải như thế.
Chẳng trách được ai.
Duy An nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trình An Ni, đột nhiên cô như hiểu ra.
Cô bị tổn thương, bị hại nhưng người làm tổn thương cô người hại cô chưa chắc đã sống vui vẻ, sẽ không ai là người thắng cuộc. Trình An Ni còn đau khổ hơn cô, giờ cô ấy sắp phát điên rồi, cô ấy hoàn toàn không hề che giấu sự căm hận của mình đối với cô.
Duy An kéo chặt áo chuẩn bị rời đi, cuối cùng cô thở dài nói khẽ: “Cậu về đi, muôn lắm rồi. Hoặc cậu đi tìm Kiều Ngự, cậu biết anh ấy đang ở đâu mà.”
Trình An Ni tuyệt vọng ngồi bên vệ đường bất động, lúc khóc lúc cười. Duy An đi được hai bước nhưng không yên tâm, quay lại nhìn nhìn bạn, thấy đầu tóc Trình An Ni rối bời, đang dang tay ôm gối gục đầu xuống, nức nở nói: “Cậu không biết, anh ấy rất quật cường, trong lòng nghĩ gì cũng không chịu nói ra, thực ra anh ấy… hai ngày nay nhà anh ấy xảy ra rất nhiều chuyện, tin tức cũng đã đăng rồi, nếu bố anh ấy bị bắt, thì số tiền đó đủ để ông ấy…”
Nhưng những chuyện ấy có thể thay đổi được gì, Duy An đã bị hại tới chẳng còn gì, giờ có người nói với cô rằng hung thủ rất đáng thương và phải làm thế nào để được cô tha thứ?
Duy An không muốn làm thánh mẫu, cô đã mất quá nhiều, dù sao cô cũng chỉ là con người, không thể thấu hiểu được khổ đau của tất cả mọi người. Cô không nhẫn nhịn nổi nữa, gào lên với Trình An Ni: “Tại sao các người luôn trách cứ tôi? Khi tôi bị đánh đến mức ấy có ai quan tâm tới tôi không? Trình An Ni, cậu đừng tưởng tôi không biết, người ngồi trong xe hôm đó là cậu! Cậu ném đá giấu tay, giúp anh ấy tìm người tới đánh tôi, khi các người làm chuyện đó có thương xót tôi không? Tôi thật không hiểu, tôi có chỗ nào đáng để bị Kiều Ngự ra tay mạnh như thế!”
Trình An Ni hình như giật mình trước sự phẫn nộ của cô, cô ta hoảng loạn cào cào tóc mình, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn Duy An, vẻ mặt vô cùng phức tạp, một lúc sau mới nói: “Cô còn không biết à, chuyện hôm đó…”
Toàn thân Duy An run lên bần bật, không thể khống chế nổi mình nữa, cô nhớ đến tiếng cười của đám lưu manh tối hôm ấy, cả tiếng chai rượu vỡ vụn, cô không muốn nghe Trình An Ni nói nữa, quay người bỏ chạy.
Trình An Ni phá lên cười sau lưng cô, tiếng cười mỗi lúc một xa, Duy An nhìn màn đêm vô tận mà sợ hãi tột cùng.
Thế giới này có phải đã điên hết từ lâu rồi không?
Cuối đường lại xuất hiện ảo ảnh của thư viện.
Lần này nhìn thấy nó Duy An không còn sợ nữa, cô phát hiện tòa kiến trúc như có như không trong tầm mắt mình kia là một sự chỉ dẫn, khi cô không thể chịu đựng được và sắp nổ tung thì nó luôn lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt, giống như kỳ tích.
Có lẽ con người ta khi bị dồn ép tới bước đường cùng sẽ nhìn thấy ảo ảnh.
Giống như người đang bị sóng biển nhấn chìm nhìn thấy ngọn hải đăng, ảo ảnh của thành phố Lan không phải là đèn neon, không phải những con đường náo nhiệt xa hoa, ngược lại, chúng là góc khuất sạch sẽ nhất trong lòng Duy An, vừa khéo lại chính là tầng cao nhất của thư viện. Ở đó, Tống Thư Minh từng nói, cô là cô gái nhỏ của anh, anh muốn bảo vệ để cô được lớn lên trong yên bình.
Duy An cố gắng bình tĩnh lại, cô chạy mấy bước thì nhìn xung quanh muốn tìm xe đi khỏi đây, cô tự nói với mình phải kiên trì, phải nghĩ cách đi tìm Tống Thư Minh. Lần này cô phải kiên cường nói rõ mọi hiểu lầm, cô không thể để mặc người ta đùa bỡn, ức hiếp.
Từ xa có ánh đèn xe chiếu thẳng về phía cô, chiếc xe màu đen vẫn đang ẩn nấp trong bóng đêm.
Tống Thư Minh mở cửa xe, thấy cô dừng lại thở dốc, cũng nhìn thấy ánh mắt hết sức kinh ngạc của cô, cuối cùng anh cười cười nói: “Anh nghe thấy cả rồi, lên xe đi, chúng ta về nhà.”
Duy An mở cửa xe nhưng không ngồi vào, cô đứng đó rất lâu. Trái tim bỗng dội lên từng cơn đau nhói chưa từng có từ trước tới nay. Cô biết bất luận là lúc nào, trong tương lai hay trong bóng tối mịt mùng, chỉ cần cô quay người, nhất định sẽ thấy Tống Thư Minh đứng đó.
“Thầy ơi…” Lần nào cô cũng như vậy, rất giận sự bất lực của chính bản thân mình. “Tại sao lần nào em cũng mềm yếu như thế.”
Anh kéo tay cô dắt cô lên xe, “Đừng nghĩ nhiều nữa, là anh đã sai, anh không nên bỏ em lại, ra khỏi khách sạn anh liền hối hận, ngộ nhỡ em xảy ra chuyện gì nữa, anh chắc chắn sẽ phát điên.”
Duy An thò đầu ra ngoài cửa xe, thấy Trình An Ni vẫn đang bó gối ngồi bất động dưới đất, “Cô ấy nhặt được di động của em, em… em biết thầy không tin em, nhưng chuyện tối nay em nhất định phải nói rõ, không phải em với anh ấy đến nơi đó, thật sự là không phải, em chỉ không nhẫn tâm để anh ấy nằm bên vệ đường cả đêm thôi.”
Tống Thư Minh nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm, đột nhiên anh bật cười, giơ tay vuốt má cô, chỉ nói một câu: “Mặt lạnh hết cả rồi.”
Nói xong anh cúi người hôn lên má cô, “Anh đã nghe những lời Trình An Ni vừa nói rồi. Sao anh lại không tin em, vừa rồi do anh quá kích động, anh lái xe đi tìm em suốt dọc đường, không biết em sẽ đi đâu, cũng may.”
Anh dang tay nhìn cô cười, Duy An ôm chặt lấy anh, “Thầy, Trình An Ni nói đúng, chính em còn không hiểu, rốt cuộc em có chỗ nào tốt chứ.”
Anh hôn lên trán cô, “Em là Annie anh tìm lại được sau khi đã để mất, em không cần gì cả, em chỉ cần là chính mình, đối với anh mà nói, đấy là vinh hạnh lớn nhất rồi.”
Đèn đường sáng rực.
Nhưng cô gái ngốc nghếch của anh lại có chút hoang mang, cô giống như chú thỏ con, mắt đỏ hoe cọ cọ vào mặt anh, nói “Thầy, thầy luôn nói những lời rất khó hiểu.”
Xe bon bon trên đường, cô thật sự có cảm giác như đang được trở về nhà.
Không cần quan tâm lo lắng đến những lời trách mắng của kẻ khác, không cần lo lắng tới bất kỳ sự tổn thương nào, đối với cô mà nói, Tống Thư Minh là cả thế giới.
“Anh treo hết những bức tranh đó trong phòng rồi, em vẽ thật sự rất đẹp.”
Cô cúi đầu buồn bã, im lặng mãi mới nói: “Nhưng có thể em sẽ không bao giờ vẽ được nữa.”
“Vì vậy anh thấy rất may là anh đã mua hết tranh về.” Anh nói xong nhìn biểu hiện của cô, lại sợ cô buồn, nên nói tiếp: “Sau này chỉ cần làm thiết kế cũng được, không cần có sự nhạy cảm tốt với màu sắc.”
“Thầy, tại sao thầy luôn nói bằng giọng khẳng định như thế?” Cô đã quen gọi anh là thầy, rõ ràng không còn nhỏ nữa, nhưng ở trước mặt anh, cô mãi mãi là cô gái bé nhỏ.
“Bởi vì cái gì anh cũng biết, ví dụ như anh đoán mấy hôm nữa Kiều Ngự sẽ tới tìm em.”
Cô nghe thấy cái tên này thì im lặng, cho tới khi xe rời khỏi trường, cô mới khẽ nói: “Chuyện đó… thôi vậy. Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa em sẽ phải nhớ tới nó, phải gặp lại Kiều Ngự. Em không muốn mình nhớ đến chuyện đã xảy ra nữa, chuyện của tôi hôm ấy kết thúc ở đây thôi, coi như em đáng đời, đáng đời vì u mê cố chấp, một lòng ảo tưởng về con người ma quỷ đó bao nhiêu năm nay.”
Tống Thư Minh gật đầu, cứ như quyết định của Duy An anh đã biết trước từ lâu rồi, anh chẳng có vẻ gì là không vui, lúc chiếc xe chuyển hướng, anh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên thoải mái nói: “Cũng may di động của em hỏng rồi, ngày mai anh đưa em đi mua cái khác, đổi số luôn, như vậy Kiều Ngự sẽ tạm thời không thể tìm thấy em.”
Duy An gật đầu, Kiều Ngự và Trình An Ni đã xin nghỉ học để ra nước ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh hôm nay, chắc chắn anh chẳng có thời gian mà về trường đi khắp nơi tìm cô.