Điền Tranh lúc nhỏ gặp một sự cố, khiến cô nhớ đến tận bây giờ,
Hồi tám tuổi ra bờ hồ chơi, cô mải chú ý tới khung cảnh xung quanh, sau đó cảm giác có người đẩy mình một cái. Trong lúc hoảng loạn vì không biết bơi, có một bóng đen bên cạnh gốc cây vẫy tay với cô, còn nhìn cô cười quái dị.
Cô càng sợ hãi hơn, vùng vẫy hơn, khiến bản thân ngụp lặn không biết bao lần cho tới lúc kiệt sức.
Ngay khi đó, cô cảm nhận được có một người ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này.. lại lạnh như băng.
Người đó nói với cô:
"Năm em tròn mười tám tuổi, tôi sẽ đến."
Năm Điền Tranh vừa tròn mười tám tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân thực. Khi Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.