Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi chuông tan học vang lên, Lục Hi bị một đám sinh viên vây quanh ở chỗ bục giảng. Tô Cẩm nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ hừ nhẹ một tiếng, kéo Vương Hi vốn cũng muốn đi lên ra khỏi phòng học.
Trên đường về ký túc, Vương Hi năn nỉ Tô Cẩm bằng mọi cách cũng không thể dụ dỗ cô đăng ký khóa học của giáo sư Lục nên đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Đèn trong phòng ký túc sáng trưng.
Dưới lầu, Tô Cẩm và Vương Hi nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái, đi lên lầu mở cửa.
Chu Thiến đang buồn rầu ngồi trên ghế vò mái tóc dài.
“Thiến Thiến?” Vương Hi hơi ngạc nhiên, “Cậu ra khỏi thư viện sớm như vậy à?”
Các lớp học buổi tối ở Đại học Thâm Hải kéo dài từ 6 giờ đến 8h30, bình thường Chu Thiến phải 9h30 thư viện đóng cửa mới về.
“Ừ.” Chu Thiến gật đầu, “Có chút chuyện……” Nói rồi cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Cẩm đứng cạnh Vương Hi.
“Tiểu Cẩm!” Chu Thiến đứng dậy, vẻ mặt vốn có chút buồn rầu lập tức trở nên hưng phấn, đi vài bước tới bên cạnh Tô Cẩm, “Cậu giúp tớ một việc được không?”
Tô Cẩm bị cô làm cho giật mình, vỗ vỗ ngực rồi mới trả lời: “Sao vậy?”
Vương Hi cũng khó hiểu nhìn Chu Thiến.
“Còn không phải là do đám người bên hội sinh viên à.” Chu Thiến cũng nhận ra sự hấp tấp của mình, thè lưỡi, kéo hai người ngồi xuống nói: “Thứ năm tuần sau sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, hội sinh viên yêu cầu mỗi ban phải có một tiết mục tham gia tuyển chọn, sau đó sẽ chọn ra tiết mục biểu diễn ở đêm tốt nghiệp.”
“Biểu diễn?” Tô Cẩm sửng sốt, “Cậu muốn tớ lên sân khấu?”
“Ừ.” Chu Thiến gật đầu, “Không phải cậu đã chơi piano trong lễ khai giảng của chúng ta sao?”
“Tớ cũng nhớ thế.” Vương Hi uống một ngụm nước rồi nói xen vào: “Tiểu Cẩm chơi đàn rất hay mà.”
Đàn piano……
Tô Cẩm có chút bất đắc dĩ, Tô Cẩm ban đầu đúng là đàn piano rất hay, dù sao cũng được nhận sự giáo dục tinh anh từ khi còn nhỏ, nhưng vấn đề là Tô Cẩm bây giờ đã thay đổi rồi nha, tuy là ký ức và kinh nghiệm đều còn đây, nhưng dù sao cô cũng chưa từng đụng qua.
“Tiểu Cẩm?” Thấy Tô Cẩm trầm tư, Chu Thiến lên tiếng gọi.
Tô Cẩm định thần lại, nhìn ánh mắt chờ mong của Chu Thiến, cô khẽ cười.
Cô không biết chơi piano, nhưng không có nghĩa là cô không thể chơi những thứ thứ khác.
“Được, tớ đi.” Tô Cẩm gật đầu dưới ánh mắt của hai người, “Nhưng mà tớ không chơi đàn piano, tớ chơi đàn cổ.”
“Đàn tranh?” Vương Hi mở to mắt, ngơ ngác lặp lại nói.
(Vương Hi nghe nhầm vì đàn cổ ( 古琴 -Gǔqín) nghe giống đàn tranh (古筝- gǔzhēng))
“Không phải, là đàn cổ.” Tô Cẩm sửa lại, “Thất huyền cổ cầm.”
(Thất huyền cổ cầm hay còn gọi là Thất huyền cầm hay, là một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy gồm có 7 dây. Đàn này được chơi từ thời cổ đại, theo truyền thống được các học giả và các sĩ phu yêu thích và xem là loại nhạc cụ thanh nhã, tinh tế,…-wikipedia)
Chu Thiến và Vương Hi sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt không thể tin nổi biến thành ánh mắt đầy sùng bái.
OS nội tâm của hai người bạn cùng phòng: Quả nhiên nữ thần đúng là nữ thần! Ngoài đàn piano ra còn biết chơi đàn cổ! Hơn nữa còn là thất huyền cổ cầm nghe rất có vẻ rất cao sang nữa……
Tô Cẩm cạn lời nhìn hai cô gái đang ngẩn người một cái rồi xoay người lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Là một nhà văn trẻ thâm niên, sao có thể không đi học một loại nhạc cụ tràn ngập khí chất văn nghệ chứ? Sau khi tốt nghiệp đại học và kiếm được tiền, cô đã đi học đàn cổ.Tuy chỉ học được hai năm đã đến nơi này, nhưng may là cô có thiên phú không tồi, tuy không thể so được với chuyên gia, nhưng cũng đủ để biểu diễn trong buổi lễ tốt nghiệp của trường.
Hai cô gái sửng sốt một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhớ ra những chuyện khác.
“Tiểu Cẩm, cậu có đàn cổ không? Cả trang phục biểu diễn nữa……”
“Đàn cổ có thể mượn của trường, quần áo thì tớ sẽ tự lo.” Tô Cẩm từ phòng tắm nói vọng ra.
Vậy là vấn đề đã được giải quyết, còn việc tuyển chọn, đối với Tô Cẩm top 1 hoa khôi mà nói, hiển nhiên càng không không phải là vấn đề.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, Chu Thiến và Vương Hi vẫn sống cuộc sống qua lại giữa ký túc và thư viện, Tô Cẩm kể từ ngày trải nghiệm bầu không khí cuối kỳ hôm đó thì không đến thư viện nữa, thay vào đó, cô ngày ngày đến phòng nhạc luyện đàn mỗi khi có thời gian.
Sau khi thông qua buổi tuyển chọn vào tối chủ nhật, Tô Cẩm nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh.
Chiếc hộp được Vương Hi ôm lên, vừa lúc Chu Thiến và Tô Cẩm đều ở phòng.
Trong hộp và một bộ Hán phục cổ chéo màu đỏ.
Hai người bạn cùng phòng đều tưởng đây là trang phục biểu diễn Tô cẩm tự chuẩn bị, vừa vuốt ve những đường chỉ thêu màu vàng tinh xảo vừa tán thưởng không thôi.
Tô Cẩm ngơ ngác nhìn cái hộp một lúc, trước mắt hiện ra một đôi mắt đào hoa quyến rũ.
Nhắc mới nhớ, hắn đã thật lâu không xuất hiện.
Người đàn ông được nhắc tới đang dựa vào sô pha trong biệt thự đột nhiên hắt xì một cái.
Hắn giơ tay xoa xoa chóp mũi, khóe miệng hơi mỉm cười.
Cô gái nhỏ đang nhắc đến hắn sao? Lúc này…… Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên đầu, chắc đã nhận được quà rồi nhỉ?
Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng đến.
Vì là lễ tốt nghiệp cấp trường nên được tổ chức ngoài trời, sau khi trải qua nghi thức long trọng vào ban ngày thì chính là buổi tiệc tốt nghiệp ăn uống ồn ào vào buổi tối.
Nhờ tư cách khách mời tham diễn của Tô Cẩm, Vương Hi và Chu Thiến chiếm được chỗ ngồi ở hàng ghế thứ tư dãy giữa đầu tiên. Nói là chỗ ngồi nhưng thực chất chẳng qua chỉ là những chiếc ghế đẩu nhựa được sắp xếp gọn gàng thôi. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu nhưng Tô Cẩm đã bị gọi vào hậu trường từ sớm, để lại Chu Thiến và Vương Hi, hai người đang buồn chán oẳn tù tì, ai thua thì người đó đi mua đồ ăn vặt.
“Oẳn tù tì ――”
Hai người đồng thanh hô lên, Chu Thiên ra kéo, Vương Hi ở đối diện lại bất động.
“Cát Cát, sao cậu lại không ra?” Chu Thiến nhíu mày ngẩng đầu, thấy Vương Hi đang nhìn thẳng về phía sau cô.
Cô ngẩn người, trong đầu nháy mắt hiện lên một loạt phim ảnh yêu ma quỷ quái, hít vào một hơi rồi quay phắt lại.
Vẫn còn may, vẫn còn may, không phải quỷ cũng không phải cương thi. Cô vuốt vuốt ngực âm thầm nghĩ.
“Giáo sư Lục!” Vương Hi cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng đứng dậy hét lên.
Không phải cô quá ngạc nhiên, chỉ là với thân phận của giáo sư Lục mà xuất hiện ở đây thật sự khiến người ta quá kinh ngạc, nghĩ như vậy, cô nhìn xung quanh một vòng, cùng may sắc trời đã hơi tối, nếu không gương mặt này của giáo sư Lục không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt nữa.
Giáo sư Lục? Chu Thiến sửng sốt, cũng vội vàng đứng lên, nhìn kỹ gương mặt này, sau đó đưa mắt ra hiệu với Vương Hi.
Đây là vị giáo sư dạy thay siêu đẹp trai mà cậu nói lần trước?
Vương Hi hơi gật gật đầu.
Chậc chậc, Chu Thiến âm thầm lắc đầu, chỉ dựa vào đôi mắt đào hoa này thôi, sau này không biết sẽ gây tai họa cho bao nhiêu cô gái đây.
“Giáo sư Lục, thầy đây là?” Vương Hi lên tiếng hỏi.
“Vương Hi?” Lục Hi nghĩ một lát rồi hỏi. Thấy Vương Hi gật đầu, lại quay sang phía Chu Thiến, cười nói: “Vậy em là Chu Thiến?”
“Sao thầy lại biết?” Chu Thiến mở to hai mắt nhìn. Vương Hi đã từng học lớp của giáo sư Lục này, hắn biết cũng chẳng có gì lạ, nhưng cô thì sao?
“Chào các em.” Lục Hi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hai cô gái, cong môi cười nói: “Tôi là Lục Hi, vị hôn phu của Cẩm Nhi.” Nói rồi đưa chiếc túi trong tay qua, “Lần đầu gặp mặt, mang ít đồ ăn vặt cho các em, cảm ơn các em đã chăm sóc Cẩm Nhi trong thời gian này.”
Cẩm Nhi?! Vị hôn phu?!
Vương Hi và Chu Thiến thình lình thồn tin tức nên có chút chóng mặt, máy móc cầm lấy túi đồ ăn vặt ngồi xuống, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cùng nhau quay đầu nhìn về phía người đàn ông đã yên vị xuống chỗ cạnh chỗ mà bọn họ để lại cho Tô Cẩm.
Nhận ra ánh mắt của hai người, Lục Hi ngước mắt lên và nở một nụ cười thân thiện với bọn họ.
Hai cô gái nhắm mắt quay đi.
“Làm sao đây?” Vương Hi chỉ Lục Hi, lại chỉ đồ ăn vặt trong lòng, đè thấp giọng hỏi.
Chu Thiến trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Hỏi Tiểu Cẩm đi.”
Tô Cẩm đang thử đàn ở hậu trường đột nhiên nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng.
“Tiểu Cẩm, giáo sư Lục tới, nói là vị hôn phu của cậu, còn mang đồ ăn vặt cho bọn tớ……”
Theo sau là một chuỗi vẻ mặt hoảng sợ.
Lục Hi tới? Tô Cẩm nhíu mày, nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời bốn chữ.
“Mặc kệ hắn đi.”
Nhận được tin nhắn, Vương Hi và Chu Thiến nhìn nhau một lúc, sau đó quyết định làm theo ý Tô Cẩm, làm ngơ giáo sư Lục cách các cô một vị trí, đồng thời bắt đầu gặm nhấm đồ ăn vặt trong lòng.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon nhấp nháy trên sân khấu, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu trong sự mong chờ của mọi người.
Tiết mục của Tô Cẩm được xếp ở vị trí từ dưới lên, cô ngồi ở hông sân khấu, xuyên qua khe hở nhìn về phía khán đài, trong lòng có chút phiền loạn.
Điều đáng nói là Lâm Khê Duyệt cũng lên sân khấu.
Mỹ nhân trong sáng mềm mại, một điệu múa water sleeves gần như khiến cả khán phòng kinh ngạc.
Ngay cả Vương Hi và Chu Thiến ngồi bên cạnh Lục Hi cũng nhất thời quên mất giáo sư Lục ở bên cạnh mà ra sức vỗ tay.
Mà Tô Cẩm, ngay khi cô vừa bước lên sân khấu, khán phòng đã bật lên những tiếng cảm thán kinh ngạc.
Váy dài màu đỏ rực, tay áo hẹp, cổ chéo, thắt eo, cổ áo và viền áo được thêu những đường chỉ vàng tinh xảo, thắt lưng thêu cùng màu thắt ngang eo khiến vòng eo càng thêm nhỏ nhắn. Bên ngoài là chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, ống tay to rộng, cũng được viền bằng chỉ vàng, cả bộ quần áo đan xen giữa các sắc thái đỏ và vàng.
Vốn dĩ là một cách phối màu quá chói mắt.
Nhưng khi nhìn lên phía trên.
Đập ngay vào mắt là hàng mi dài cong cong được chuốt nhẹ, đường kẻ mắt hất lên theo đường cong của đôi mắt phượng, cuối cùng còn điểm thêm một đóa mai hoa trang.
Đến lúc này, quần áo dù có chói mắt đến đâu thì cũng chỉ trở thành nền cho cặp mắt kia.
Thật sự là gương mặt như họa, câu nhân tâm phách.
(nhan sắc như tranh vẽ, quyến rũ động lòng người)
Rõ ràng chỉ là trang điểm mắt thôi
Dưới khán đài, Lục Hi hơi nheo mắt đào hoa lại, một luồng sát khí dày đặc tỏa ra.
Âm thanh trong trẻo của cổ cẩm vang lên, đó là khúc 《 Bình Hồ Thu Nguyệt 》, nhưng lúc này, không có ai chú ý đến nội dung của danh khúc nữa mà tất cả đã bị gương mặt kia mê hoặc.
Tiếng đàn dừng lại, mọi người như vừa tỉnh mộng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng mỹ nhân ôm đàn, phản chiếu trên màn hình lớn vô cùng rõ ràng.
Lúc Tô Cẩm thay quần áo xong quay lại khán phòng, chương trình chỉ còn một tiết mục cuối cùng. Cô ngồi xuống cạnh Chu Thiến, đưa tay lấy một miếng bánh hạch đào từ trong lòng Chu Thiến bỏ vào miệng, sau đó mới hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Sao Lục tiên sinh lại có thời gian đến bữa tiệc nhỏ thế này thế?” Ngữ khí hết sức ngả ngớn.
Lục Hi nghiêng đầu nhìn, cô vẫn chưa tẩy trang, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi cười như không cười mang theo quyến rũ mười phần.
Hắn hơi nhìn sang chỗ khác, giọng nói có chút khàn khàn.
“Đương nhiên là đến tìm mỹ nhân rồi.”
Nghe thấy đáp án này, Tô Cẩm sửng sốt, sau đó không khỏi cong môi cười, đang định nói gì đó thì lại đôi mắt sắc bén lại thấy vành tai của người bên cạnh đang ửng đỏ.
Đây là…… Tô Cẩm chớp chớp mắt, thẹn thùng?