Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vị Hôn Phu Ác Ma Của Ta
  3. Chương 9
Trước /10 Sau

Vị Hôn Phu Ác Ma Của Ta

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Anh đưa em trở về……”

“Không cần! Anh với đại mỹ nhân của anh cùng nhau thân thiết đi!” Nguyên Tiêu có chút cố tình gây sự đẩy Minh Quang Khải ra.

“Em rốt cuộc nói bậy bạ gì đó?”

Lúc hai người dây dưa không rõ, nàng nhìn thấy xã trưởng trà nghệ quán Bạch Tử Hiên, cũng không nghĩ nhiều liền vọt tới bên người hắn, một phen nắm cánh tay hắn.

“Hắn muốn đưa em trở về! Cho nên anh không cần để ý em.”

“Cô……” Bạch Tử Hiên vẻ mặt mờ mịt, bởi vì hắn chẳng qua là đi ngang qua mà thôi.

“Nguyên Tiêu……”

ðừng tưởng rằng chỉ có hắn được hoa hậu giảng đường thích, nàng cũng có mỹ nam tử thủ hộ chứ bộ, ở phía sau, nàng tuyệt đối không thể thua người khác.

“Hảo! Em dám đối với anh như vậy, đừng tưởng rằng có thể thoát khỏi anh!”

“Tùy anh thôi!”

Không nói hai lời, Nguyên Tiêu lôi kéo Bạch Tử Hiên không hiểu cái gì phải đi.

“Nguyên Tiêu, nếu em hiện tại ly khai khỏi anh, anh cam đoan em sẽ hối hận.”

Một chút chột dạ, nàng chần chờ, nhưng nhớ đến hình ảnh lúc nãy, nàng liền tâm như đao cắt.

Nàng luôn luôn chán ghét hoa hậu giảng đường háo sắc xuất hiện ở bên người Minh Quang Khải.

“Khải, làm sao vậy?” Diêu Ái nhỏ giọng hỏi.

Nguyên Tiêu lập tức ghen ghét dữ dội, nàng tức giận đến nỗi nhìn Minh Quang Khải quát:“Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận!” Nói xong, nàng kéo Bạch Tử Hiên thở phì phì rời đi, bỏ lại nam nhân vẻ mặt xanh mét cùng con hồ ly tinh đang đắc ý.

Che dấu sự khoái chí, Diêu Ái vội vàng lấy cả người dán vào Minh Quang Khải, nhỏ nhẹ nũng nịu nói:“Khải, không cần tức giận! Không có nàng, còn có ta a!”

Ánh mắt Minh Quang Khải lạnh như băng hung ác nhìn chăm chú vào nàng, sau đó hét lớn một tiếng “Cút!”

Sớm biết rằng yêu đương khổ sở như thế, nàng tuyệt đối, tuyệt đối không dễ dàng lâm vào, chẳng qua…… Tựa hồ không còn kịp nữa rồi.

Nước mắt không ngừng rơi trên mặt bàn, dần dần hình thành một cái cái ao, một chiếc ly trong suốt bốc khói hương trà đặt trước mặt của nàng. “Uống chén trà, có thể cho tâm bình tĩnh, cũng có thể hiểu được nội tâm cảm tình của mình.”

Lời nói của Bạch Tử Hiên làm Nguyên Tiêu đã quên rơi lệ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy chính mình có thể cùng nam nhân trước mắt này trở thành bạn tốt.

“Anh biết không? Trước đây tôi vẫn rất muốn làm quen với anh, chẳng qua tìm không được cơ hội.”

“Tôi biết.”

“Anh biết?” Nàng sửng sốt một chút.

“An Ny nói với tôi.” Hắn tao nhã cầm chén trà thưởng thức thật sự rất xuất sắc, giống như một kẻ quý tộc còn sót lại. Theo lý thuyết, nàng nên động lòng, chẳng qua hiện tại lòng của nàng tất cả đều đặt trên người tên xú nam nhân Minh Quang Khải.

“Cô thực thích A Khải à?”

“A Khải?” Kêu thân thiết như vậy?

“Cô không biết hắn cùng tôi trước kia là bạn học sao?”

Nàng lắc đầu, đây chính là bí mật lớn nhất! Lập tức nàng đã quên khóc. “Hắn với tôi, giao tình luôn luôn tốt cũng không tốt, xấu cũng không xấu……” Nàng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Bởi vì hắn từng đoạt lấy người tôi yêu, cho nên tôi vẫn không thể tha thứ cho hắn.”

“Thật à?” Chẳng lẽ tên khốn có trái tim bằng củ cải kia, ác tính không thay đổi, đoạt nữ nhân của bạn tốt sao?! Rất đáng giận!

“Chúng ta hẹn hò đi!”

Lúc nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đột nhiên phun ra chỉ một câu, nhưng làm nàng bị dọa chết khiếp.

Không tốt lắm đâu? Hắn là nam nhân của An Ny mà!

“Nhưng là An Ny……”

Vừa nói đến An Ny, đáy mắt hắn hiện lên một tia cảm tình không muốn người biết.

Trong phút chốc, nàng hiểu được, nam nhân trước mắt này cũng thật sự khổ vì tình, xem ra An Ny cũng là tiểu ma nữ, ngay cả tuyệt thế mỹ nam tử như vậy cũng muốn tra tấn, Lâm An Ny, ngươi thực là….!

“Chẳng lẽ anh không muốn trả thù sao?”

“Sao lại không muốn?”

“Hảo, chúng ta cứ hẹn hò đi.”

Nữ nhân chết tiệt! Cư nhiên cùng nam nhân khác hẹn hò, nhưng lại là tên nam nhân đáng giận Bạch Tử Hiên kia!

Minh Quang Khải ngồi ở trong xe, hai tay đặt trên tay lái, ngồi yên lặng, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi hai người nam nữ kia.

Phản bội! Nàng cư nhiên có thể tàn nhẫn phản bội hắn như thế, rất đáng giận! Mà hắn căn bản cũng không biết chính mình làm sai chỗ nào.

Tiểu yêu nữ cư nhiên ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, bỏ chạy ra ngoài cùng nam nhân khác lêu lổng……

Nếu nàng có ý định muốn chọc giận hắn, nàng xác thực đã làm được. Hắn quyết định không thể ngồi trên xe chờ chết, hắn muốn xuống xe, đem nữ nhân của hắn cướp về!

ðang nhắm tới chỗ hai người đang nói chuyện phiếm trong công viên, lại nhìn thấy bên kia cây cột có thân ảnh quen thuộc, tựa hồ đang khóc……

“Lâm An Ny?”

Nữ nhân khóc thê thảm vừa nhấc đầu, mặt toàn nước mắt, thoạt nhìn là một bộ dáng thương tâm muốn chết.

“Minh Quang Khải……”

“Cô…… Chẳng lẽ……”Lâm An Ny sẽ không cũng cùng hắn, là hai người đáng thương, bị người ta phản bội chứ?

Không nghĩ tới Nguyên Tiêu dám cướp ngay cả bạn trai của chính mình? Hơi quá đáng rồi đó! Nàng nghĩ là không có người có thể trị nàng sao? Nếu nói như vậy, vị hôn phu này cũng quá tội.(Lời của An Ny)

Càng giận hơn là, nàng hôm nay thật xinh đẹp, một chiếc váy liền màu trắng không tay dễ thương, một bộ bộ dáng mềm mại mê người. (Lời của Quang Khải)

Nàng cùng hắn xuất môn luôn mặc quần bò đơn giản, hơn nữa hắn cũng không rõ, nàng cùng tên xú nam nhân họ Bạch kia nói chuyện ôn nhu như thế, đối với hắn là tràn ngập hung ác, chẳng lẽ nàng thật sự chán ghét hắn?

(Lời của Quang Khải lun)

“Tôi nghĩ Tiêu tiêu thật sự giữ lời, sẽ không đoạt nam nhân của bạn tốt, nào ngờ tôi sai lầm rồi.” An Ny ảm đạm nói xong, cũng bởi vì chuyện này, nàng rốt cục hiểu được chính mình đối với Bạch Tử Hiên có cảm tình, chẳng qua tựa hồ đã quá muộn.

“Không có khả năng! Người Tiêu tiêu thích là tôi, nhất định là xú nam nhân kia câu dẫn nàng!” Minh Quang khải thủy chung kiên trì không chấp nhận sự thật.

“Nhưng trước khi gặp được ngươi, Tiêu tiêu đã nói thích Bạch Tử Hiên, còn năn nỉ tôi thay nàng nói với hắn mà!”

Hắn bắt được bả vai của nàng, hung ác quát: “Cái gì?! Lại có chuyện này nữa! Vậy cô có giúp nàng hay không?”

“Tôi…… Lúc trước có giúp, nhưng sau lại……”

“Cảnh cáo cô! Về sau đừng thay vị hôn thê của tôi đề ra chủ ý ngu ngốc nữa! Còn nữa, giữ chặt nam nhân của cô cho tốt, đừng cho hắn trêu hoa ghẹo nguyệt!” Nói vừa xong, hắn liền bước tới hướng Nguyên Tiêu, chuẩn bị cướp người.

Bạch Tử Hiên nhìn thấy nam nhân này nổi giận đùng đùng hướng bọn họ muốn tới giết người, nhưng hắn không quan tâm, người hắn để ý đang tránh ở sau cây cột kia kìa.

“Tiêu tiêu, trò hay lên sân khấu.”

Nguyên Tiêu sửng sốt một chút. “Cái gì trò hay?”

Mới không chú ý một chút, Bạch Tử Hiên hai tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nàng, mắt thấy họ sắp hôn, Minh Quang Khải một bước xông lên, thô lỗ đem hai người tách ra.

“Bạch Tử Hiên! Ngươi lập tức cút cho ta!”

“Minh Quang Khải! Anh……”

“Em câm mồm! Nam nhân nói chuyện, không cho phép xen vào!” Bạch Tử Hiên mặt vẫn như cũ, không chút thay đổi nói:“Ngươi nếu đối thục nữ đều bá đạo như thế, như vậy cũng khó trách Tiêu tiêu thất vọng về ngươi.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Minh Quang Khải gầm nhẹ.

“Ta không có nói bậy, trong lòng ngươi đều biết.” Bạch Tử Hiên bình tĩnh nói.

“Ta không có! Ngươi mới là tên không có lương tâm, rõ ràng có Lâm An Ny rồi, vì sao còn muốn câu dẫn bạn tốt của nàng? So với ta, ngươi càng hỗn đản!”

“Cái gì? An Ny……” Nguyên Tiêu trong lòng chấn động.

Bạch Tử Hiên sắc mặt lạnh lùng.

ðột nhiên, Nguyên Tiêu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhanh chóng rời đi “An Ny?” Nàng muốn đuổi theo, lại bị bắt lại, nàng ngẩng đầu vừa thấy, là Minh Quang Khải.

“Người nên đuổi theo không phải là em!”

Nguyên Tiêu cũng thấy Bạch Tử Hiên lập tức đứng dậy đuổi theo, cứ như vậy đem nàng quăng cho tên hung ác Minh Quang Khải này, nàng thấy thật phẫn nộ.

Không nói hai lời, nàng hất tay hắn ra, xoay người bước đi.

Minh Quang Khải cũng không nói cái gì, chính là một đường đi theo nàng, rất giống cái đuôi sau lưng.

(@ ðậu: anh này hay nhỉ)

Như là dỗi hờn, nàng cố ý dạo đường cái, đi hoài, đi mãi, không cho chính mình nghỉ ngơi, cũng không cho hắn nghỉ ngơi.

Chẳng qua đi quá nhiều, chân của nàng vừa chua xót vừa đau, hai chân giống như không phải của nàng.

Kết quả là, một bước không ổn, thân thể của nàng khẽ lay động một cái rồi ngã. Nhất định rất đau –

Nhưng vào lúc này, một đôi bàn tay to hữu lực từ phía sau đem nàng ôm lấy.

“Buông ra!”

“Mơ tưởng!”

“Anh……”

“Em quậy đủ chưa?!”

Hắn ôm nàng, không cho nàng đi, xem nàng cư nhiên vì giận hắn, chân đã bị thương rồi cũng không để ý.

“Buông ra!”

Hắn không để ý đến việc cố tình gây sự của nàng, cứ như vậy ôm nàng, hướng tới bãi xe của một khách sạn xa hoa bước đi.

“Uy! Làm cái gì? ðây là bãi đỗ xe của khách sạn mà! Chúng ta lại không lái xe đến……”

“Còn ầm ỹ! Người ta đang nhìn!”

Nàng lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn áp mặt vào ngực hắn, lúc này nàng ngượng ngùng nhìn cô tiếp tân của khách sạn.

“Tiên sinh, xin hỏi xe của ông đâu?”

“Như thế nào? Ai quy định đến bãi đỗ xe của khách sạn nhất định phải có xe mới được?”

Lời nói của hắn làm Nguyên Tiêu sửng sốt một chút, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, hảo kinh ngạc vì nội tâm ý tưởng của nàng cư nhiên cùng hắn nhất trí, hơn nữa hắn càng dũng cảm hơn, dám nói ra.

Chỉ chốc lát sau, hai người tiến vào một gian phòng tràn ngập sắc tình, ánh mắt Nguyên Tiêu tò mò ở trong phòng nhìn ngắm, giống như cung điện lộng lẫy, tò mò quá.

Hắn không hề để nàng tò mò, đem nàng đặt lên giường, sau đó vào phòng tắm mang ra một cái khăn mặt nóng.

“Làm cái gì vậy?”

“Anh muốn nhìn chân em.”

“Không cần!” Nàng đem chân lui lại muốn đứng lên, nhưng thật sự là đau quá.

“ðừng có trẻ con.”

“Em nào có……”

Nàng còn chưa dứt lời, đã bị hắn một phen bắt được đùi phải, sau đó dùng khăn mặt nóng chườm lên đầu gối vừa chua xót vừa đau, làm nàng không tự chủ được phát ra một tiếng ngâm nga thoải mái.

Hắn ngẩng đầu ngắm nàng một cái, nàng đỏ mặt lập tức im miệng. Hắn lại cúi đầu tiếp tục mát xa chân trái của nàng, hai người không nói gì, mà thái độ hắn khác thường như thế làm nàng cảm thấy thập phần bất an.

Nàng có dự cảm, chờ một chút tuyệt đối sẽ có chuyện phát sinh.

Quả nhiên –

Hắn đột nhiên như mãnh thú phát cuồng lao về phía nàng, nàng không kịp phản ứng gì, cả người hắn đã đặt trên thân thể của nàng vừa ôm vừa hôn.

“Anh muốn làm cái gì?”

Hắn cũng không trả lời, chẳng qua bàn tay to bắt đầu cởi quần áo của nàng, nàng cũng sống chết phản kháng hắn, giãy dụa, nhưng vẫn tránh không được bị hắn xâm phạm như cũ.

“Không được……”

“Không được?! Chẳng lẽ với Bạch Tử Hiên em sẽ cho là được?” Nàng rưng rưng hướng hắn ột bạt tai, sắc mặt hắn một trận xanh mét, tiếp theo vừa ngoan ngoan vuốt đôi má nàng, bá đạo hôn trụ nàng, động tác thật cuồng dã, tràn ngập dục vọng sở hữu mãnh liệt, đại biểu cho việc hắn không muốn khuất phục.

“Em là của anh! Em là của anh! Ai cũng không thể cướp em đi, em có hiểu hay không?!”

“Không cần bá đạo như vậy được không?!” Nàng kháng nghị.

Nào biết là nàng ngay cả nói còn chưa nói xong, đã bị môi hắn hung hăng hôn trụ.

Hắn liều lĩnh mãnh liệt hôn nàng, muốn tất cả mềm mại ngọt ngào của nàng đều khắc ở trong lòng chính mình, bất chấp phản kháng của nàng.

Khi hai người thở dốc mà tách ra, vẻ mặt hắn không hề như trước chọc nàng, giễu cợt nàng, ngược lại có biểu tình ưu sầu cô đơn làm người ta đau lòng. Con ngươi đen của hắn dần hiện ra khát vọng nóng cháy, Nguyên Tiêu nhất thời hiểu được, bởi vì nó cũng làm nàng tâm hoảng ý loạn, dục vọng bốc hỏa.

Hắn vươn tay đem nội y của nàng cởi bỏ, chỉ thấy bộ ngực trắng noãn co dãn theo nội y cởi bỏ mà lộ ra, da thịt tuyết trắng trong suốt, giống như chỉ chạm vào một cái sẽ phá hỏng.

Trên hai quả đào mê người có đầu ngực nhỏ phấn hồng, làm người ta hít thở không thông, dưới ánh mắt của hắn dần dần biến cứng rắn, tựa như nụ hoa nhỏ, dụ dỗ khát khao ong bướm đụng chạm, cắn hút, nhấm nháp tư vị ngọt ngào……

Tay hắn khẩn cấp ôm lấy bộ ngực sữa to thẳng mượt mà của nàng, bừa bãi âu yếm phần mềm mại, cảm giác được trong hai lòng bàn tay có điểm nhỏ không ngừng biến hóa, làm cho toàn thân nàng nóng lên, hô hấp không tự chủ được trở nên thập phần dồn dập.

“Không được! Buông ra!”

Nguyên Tiêu xấu hổ muốn đánh hắn, lại chính là buộc hắn càng dùng sức chà đạp đôi môi của nàng, không cho nàng có một chút ít phản kháng. Dưới tình thế cấp bách, nàng không chút suy nghĩ liền cho hắn một cái cái tát, cũng thừa dịp hắn phân tâm, hết sức giãy ra khỏi vòng tay hắn ôm ấp.

“Em dám đánh anh?” Con ngươi đen của hắn lạnh lùng.

“Là anh bức em!”

“Em sẽ phải trả giá!”

Hắn bắt lấy nàng, không nói hai lời cúi đầu bá đạo hôn đôi môi đỏ mọng của nàng.

Nguyên Tiêu liều chết mím môi, không cho hắn xâm nhập, nhưng bàn tay to của hắn lại đồng thời ôm gọn bộ ngực sữa mềm mại trắng noãn của nàng, bàn tay to hơi thô ráp dùng sức xoa nắn bầu ngực co dãn, một cảm giác mãnh liệt như điện giật làm nàng nhịn không được kêu ra tiếng, mà chiếc lưỡi nóng như lửa của hắn cũng thừa cơ mà vào.

Nàng muốn trốn tránh chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn, hắn lại khí phách cứng rắn muốn nàng cùng hắn dây dưa một chỗ, làm lý trí của nàng theo hắn mà trôi dần……..

“Không cần như vậy đâu!”

Tay nàng để ở trước ngực hắn, muốn kháng cự hắn tới gần, lại bị hắn dùng hai tay bắt lấy, gắt gao đặt trên đầu nàng, làm nàng không thể động đậy. Nàng xấu hổ nhắm mắt lại, lại càng cảm nhận được môi hắn trên da thịt của nàng hạ xuống vô số nụ hôn làm người ta vừa thẹn lại nhịn không được run rẩy.

ðột nhiên, nàng nhịn không được yêu kiều ra tiếng, bởi vì hắn cúi đầu dùng đôi môi nóng rực ngậm lấy nhụy hoa phấn hồng trên bộ ngực tuyết của nàng……

Tay kia cũng không buông tha nàng, dùng lực đạo không lớn không nhỏ xoa nắn bên kia, ngón tay còn không chừa, đùa bỡn đầu ngực phấn hồng…… Từng đợt điện giật mãnh liệt làm nàng nói cái gì cũng không nên lời, toàn thân có một loại khoái cảm trước nay chưa có tràn ngập khắp tứ chi của nàng, làm của thân thể mềm mại của nàng rốt cuộc không thể nằm im lặng bất động, nàng khẽ động thân thể một chút……

“Không được…… Không cần như vậy…… A……” Khuôn mặt hồng hào

đổ một chút đổ mồ hôi, miệng anh đào nhỏ hơi hơi mở ra, không ngừng phát ra thanh âm yêu kiều.

Da thịt trắng noãn bởi vì kích tình mà chuyển thành màu đỏ mê người, mái tóc tán loạn, đôi mắt khép hờ, thật sự là làm người ta mất hồn.

Nàng cảm thấy chính mình sẽ ở trong cực độ vui thích mà chết đi, đây là sự trừng phạt hắn vừa rồi mới nói sao? Nguyên Tiêu hỗn loạn nghĩ. “Em có biết lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã……” Hắn nói thanh âm khàn khàn.

Ánh mắt hắn cơ khát, tham lam nhìn nàng thở gấp vụt vụt, bộ dáng đổ mồ hôi đầm đìa mê người, kích thích hắn bị mùi thơm của cơ thể làm phát cuồng lên.

Hai tay của hắn âu yếm mỗi một tấc da thịt mềm mại của nàng, tay hắn sờ qua chỗ nào đều làm nàng cảm thấy một trận nóng, nàng bất lực mà nhỏm dậy ôm lấy hắn, muốn càng cảm thụ được loại cảm giác thoải mái lại kỳ quái này……

“Nhưng em lại thương tổn anh như vậy, thật làm anh thất vọng rồi!” Hắn đem thân thể kiều nhuyễn vô lực của nàng ôm lấy, hai tay nâng lên đôi mông tuyết trắng của nàng, sau đó không để ý tới kháng nghị của nàng, lại hung hăng tiến vào……

“Không……” Nàng chỉ có thể vô lực đong đưa thân mình đón ý hùa theo luật động của hắn.

Dù nàng toàn thân mềm yếu vô lực, nhưng nàng vẫn theo hắn cuồng liệt mà không tự chủ được phát ra thanh âm yêu kiều……

Rốt cục, khi nàng cảm thấy chính mình lại đạt tới cực điểm, tốc độ của hắn cũng đột nhiên nhanh hơn……

“A…… A…… Trời ạ…… Khải……”

Ở lần cuối cùng sau khi tiến vào, hắn đem chính mình chôn thật sâu ở trong cơ thể của nàng, khoái cảm đột nhiên làm thân mình hắn run run, tiếp theo trong cơ thể bắn nhanh ra một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt, tràn ngập trong cơ thể ấm áp của nàng……

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sư Đồ Luyến Biến Thành Nhân Yêu Luyến

Copyright © 2022 - MTruyện.net