Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều, ma ma của Mẫn Uyên là Mẫn Sương vừa về nhà, sau khi ôm mừng vợ và con gái nhỏ, liền nói với người hầu: “Bảo cô chủ lớn tới thư phòng gặp tôi.”
Mẫn Uyên năm phút sau liền có mặt ở thư phòng, dù cửa mở nhưng vẫn chầm chậm gõ lên phiến cửa ba cái, gọi: “Ma ma.”
Mẫn Sương cởi áo khoác vest, vắt hờ lên salon trong thư phòng, nới cổ áo nói: “Đến rồi à, vào đi con.”
Mẫn Uyên tiến vào, ngồi xuống salon đối diện ma ma.
Lúc hai mẹ con ở gần nhau thế này không khó để nhận ra diện mạo Mẫn Uyên đa phần thừa hưởng di truyền từ mẹ A của mình. Một đôi mắt đen nhánh như mực, sâu lắng như viên ngọc đen, lại tựa như loài hươu tinh linh nơi rừng già ngàn năm, đen nhánh bình lặng. Cặp chân mày lá liễu đậm màu, cùng với mũi cao và môi mỏng. Giữa mi tâm lại luôn tỏa ra sự lạnh nhạt đạm nhiên.
Dù rằng Mẫn Uyên còn một người mẹ O khác, cũng là Nguyễn Đinh Đan, nhưng rõ ràng nàng vẫn thiên hướng giống mẹ A mình nhiều hơn. Cả tính cách lãnh đạm như nước, khí chất ưu nhã cũng vậy.
Mẫn Sương châm hai tách trà, hơi nóng bốc lên nhẹ nhàng.
Mẫn Uyên thấy ma ma châm trà, liền biết chuyện sắp nói không đơn giản. Ma ma nàng lúc nào cũng vậy, khi có việc quan trọng cần nói, trước tiên đều sẽ châm trà nóng.
Mẫn Sương rút trong cặp da ra tập hồ sơ: “Tự mình xem đi. Đây là kết quả xét nghiệm sinh học của ngươi.”
Mẫn Uyên không nóng nảy nhận lấy, mở túi hồ sơ ra xem. Đọc lướt qua chưa tới 5s đã nắm được toàn bộ nội dung mặt giấy, ánh mắt dừng ở dòng kết luận cuối cùng vẫn rất phẳng lặng.
“Cảm tưởng thế nào?” Mẫn Sương hỏi.
“Con đã tự dự đoán được trước.” Mẫn Uyên ăn ngay nói thật.
Xét nghiệm sinh học là kiểm tra cần thiết cho bất kì trẻ vị thành niên nào hiện nay, độ tuổi kiểm tra phổ biến nhất là từ 12 tuổi đến 16 tuổi. Sẽ do người giám hộ chủ động đưa con em mình đến bệnh viện có trực thuộc viện nghiên cứu quốc gia gần nhất tiến hành. Xét nghiệm này sẽ đưa ra kết quả dự đoán phân hóa.
Mỗi đứa trẻ trên thế giới này sẽ phải trải qua cửa ải đầu đời, chính là phân hóa. Phân hóa thành A, O, B thì cũng là quyết định hướng đi cả đời sau này.
Dòng kết luận trong kết quả xét nghiệm của Mẫn Uyên: 95,5% nàng sẽ phân hóa thành A.
Đây là điều nàng đã dự liệu từ trước. Nhìn bản thân trong gương mỗi ngày, hoàn toàn có thể thấy được mình giống mẹ A hay mẹ O hơn. Nàng không có gì lấy làm kinh ngạc lắm.
Huống hồ ở thế giới ngày càng có xu hướng tôn sùng người mạnh như hiện tại, phân hóa thành A tựa hồ không tồi. Nền tảng thể lực tốt, cả trí lực cũng sẽ được nâng lên tầm cao mới.
Mẫn Sương nhìn đứa con gái mới có mười ba tuổi của mình, nhìn dáng vẻ chững chạc lãnh đạm đi trước tuổi này, trong mắt hiện lên một tia tự hào khó thấy. Sau đó lại mở lời: “Phân hóa thành A là chuyện tốt. Ma ma sẽ bảo mẹ chuẩn bị thuốc ức chế, miếng dán và phun sương cho con. Sau này đi ngoài phải mang theo phòng thân, dù kết quả dự đoán con phải ba năm nữa mới phân hóa, nhưng vẫn cần đề phòng vạn nhất.”
Mẫn Uyên dùng hai tay cầm tách trà và đĩa lót lên, rũ mắt nhìn nước hồng trà sóng sánh trong tách sứ. Nhàm chán nói: “Ma ma, bao giờ chúng ta vào chuyện chính được vậy?”
Nếu chỉ là chuyện nhỏ này mà châm trà nói chuyện với nàng, nàng không tin.
Quả nhiên, Mẫn Sương sau đó hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng. Cũng hớp một tách trà, chậm rãi mở lời: “Ma ma biết con sẽ thế này mà. Đúng là kết quả xét nghiệm chỉ là chuyện phụ, chuyện chính ma ma muốn nói với con, kì thực là chuyện hôn ước từ nhỏ của con.”
Lúc này mi mắt của Mẫn Uyên đã nhúc nhích, nàng vẫn giữ nguyên động tác cầm tách trà và đĩa lót, chỉ có ánh mắt là đột ngột nhìn thẳng vào ma ma mình, ngữ khí cao hơn bình thường một chút lặp lại: “Hôn ước từ nhỏ?”
Mẫn Sương trần thuật: “Trước giờ không nói cho con biết là vì chưa có kết quả dự đoán này, hiện tại đã có thì ma ma cũng buộc lòng phải nói chuyện nhà với con. Con cũng biết trước khi nhà chúng ta khá giả, ma ma và mẹ đã sống rất chật vật đi, năm đó ma ma có một người bạn đã hết lòng giúp đỡ, đập nồi chắp vá cũng cho ma ma mượn tiền để thực hiện nghiên cứu. Nhờ vậy ma ma mới có được ngày hôm nay.
Có điều, từ lúc chuyển đến Đế Đô sống, ma ma và gia đình người bạn đó đã mất liên lạc. Tận hai năm nay mới biết được, kỳ thực gia đình họ cũng chuyển đến Đế Đô sống rồi. Mà năm xưa, trong buổi khốn khó nhất hai nhà từng hứa hẹn với nhau, nếu sau này hai nhà có một A và một O thì sẽ cho đôi trẻ kết đôi. Cũng coi như chỉ hôn từ nhỏ.
Con gái lớn nhà họ đã sớm phân hóa thành O vào năm trước rồi, con cũng có kết quả dự đoán là A. Cũng đến lúc nên thúc đẩy cọc hôn sự này.”
Mẫn Uyên nghe xong vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày thả tách trà trên tay lại bàn, đoạn hỏi: “Con gái lớn nhà họ tên gì, năm nay bao tuổi, nếu còn đi học thì học ở trường nào?”
Mẫn Sương đáp: “Tên là Trần Ý, năm nay mười bảy tuổi, dùng thực lực thi vào trường Hoài Thức, điểm đầu vào xếp hạng 257/1500. Ma ma cũng phải cho con biết sự thật, nàng học tập không khả quan lắm, luôn ở hạng thấp nhất lớp. Thế nhưng cô bé đó tính tình không tệ, còn nhỏ đã phụ giúp gia đình, một nửa chi tiêu sinh hoạt phí là cô bé đó gánh vác.”
Mẫn Uyên rũ mi mắt, tự tính toán trong lòng. Hoài Thức được mệnh danh là trường chuyên có mức độ cạnh tranh khốc liệt bật nhất Đế Đô, hai năm trước đạt đỉnh thi đầu vào với tỉ lệ chọi 1vs10. Đây được xem là năm có độ cạnh tranh kịch liệt nhất lịch sự thi tuyển đầu vào cấp ba.
Mẫn Sương vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Hồi lâu sau Mẫn Uyên mới chậm rãi nói: “Hai năm trước là năm trường Hoài Thức có mức cạnh tranh đạt đỉnh 1vs10, có thể dùng thực lực đạt tới thứ hạng 257/1500 đã là không tồi. Dựa theo ma ma nói, là O lại có thể gánh vác một nửa sinh hoạt phí gia đình. Có thể thấy năng lực sống của cô gái này không tệ.”
Nghe phân tích của con gái, Mẫn Sương liền hỏi: “Nói như vậy, con chấp nhận chuyện hôn ước này?”
Mẫn Uyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Con biết ma ma đã rất khó xử khi phải gọi con đến nói chuyện riêng. Thú thật chuyện hôn ước này con cũng cần chậm rãi tiêu hóa, có điều làm người không thể thất tín. Huống hồ ma ma cũng nói năm đó là người nhà họ có ơn với chúng ta, con không phải người không hiểu chuyện. Nếu con không chấp nhận cọc hôn ước này, chẳng phải khiến ma ma không còn mặt mũi nhìn người khác sao?”
“Sao có thể nói như vậy?” Mẫn Sương chậm rãi lắc đầu: “So với mặt mũi, ma ma và mẹ chỉ quan tâm tới cảm nhận của con thôi.”
“Ma ma và mẹ có lòng rồi.”
Thấy con gái hiểu chuyện lại chững chạc thế này, Mẫn Sương chỉ đành thở dài: “Kỳ thực hôn ước chỉ là nói miệng, ma ma và mẹ định cho con và con gái lớn nhà họ Trần tiếp xúc với nhau, nếu không hợp tính cách thì hai nhà cũng sẽ không cưỡng ép. Cái chính, nhà họ Trần hiện tại đang rất khó khăn, thế nhưng tính khí gia đình đó tương đối cương liệt, ma ma chỉ muốn mượn cái cớ hôn ước này để có thể chiếu cố gia đình họ. Dẫu sao năm đó không có nhà họ Trần thì đã không có ma ma ngày hôm nay.”
Sau đó hai mẹ con còn nói chuyện rất lâu. Đúc kết lại vẫn là Mẫn Uyên sẽ thử tiếp xúc với Trần Ý, xem thử có thể tiến xa hơn được không. Nếu không được thì cũng sẽ không sao. Mẫn Sương tích cực trấn an Mẫn Uyên, không đặt nặng chuyện chung thân cả đời, chỉ lặp đi lặp lại rằng bản thân chỉ muốn giúp nhà họ Trần.
Mẫn Uyên cũng tiếp thu chuyện này.
Sau khi rời khỏi thư phòng của ma ma, đôi mày Mẫn Uyên càng nhíu chặt. Trần Ý, Trần Ý?
Cái tên này chẳng phải trong miệng Kiều Khả Hân sáng nay gọi cô gái mũ xanh kia sao, Kiều Khả Hân cũng đang học trường Hoài Thức. Không lẽ cô gái mũ xanh mắng cho Kiều Khả Hân chạy thụt vào nhà, thế mà là hôn thê nàng sao?
Trên đời còn có loại chuyện trùng hợp tới thế này.
...