Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Minh Vũ xuống xe mở cửa cho Tâm Kỳ , cô cười cười rồi ngồi vào , Tuyết Nhi nhìn xe bọn họ đi , cô không biết lúc nãy nữ nhân kia có hiểu gì không , chắc là không biết rồi ...
Nghĩ vậy , Tuyết Nhi bất đắc dĩ cười cười liếc nhìn túi trong tay sẽ là về nhà , dù sao cô một mình cũng không tiện đi chơi , đi ra đường gọi một chiếc taxi về nhà
Trên xe , Tâm Kỳ mệt sắp ngủ , đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh , cô lấy điện thoại ra thấy trên mặt là dãy số của An Vĩ Thần gọi tới.
Cô ấn hạ nghe: " Alo , có chuyện gì không?" Giọng nói của Tâm Kỳ rất nhẹ , vì mệt mỏi nên nói tới nói lui có điểm lực bất tòng tâm .
Trong điện thoại , An Vĩ Thần bá đạo nói: " Cô đang ở đâu? Lập tức quay về cho tôi". Nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại , không bất kể cô bây giờ đang ở đâu làm cái gì.
Tâm Kỳ bất đắc dĩ cúp điện thoại quay sang nhìn Hàn Minh Vũ đang lái xe nói: " Để em đến đường là được rồi , em sẽ tự vào , Tuyết Nhi còn đang chờ anh , em tự làm được". Tuy rằng nói vậy là không tốt , nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác , cô cũng không muốn chọc giận tên ác ma kia.
Hàn Minh Vũ quay sang gật đầu , anh biết cô làm vậy khẳng định có lý do hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc đụng mặt với người đàn ông kia , vả lại vị trí của người đàn ông kia trong lòng Tâm Kỳ là rất sâu , cái gì cũng phải từ từ từng chút từng chút tiến nhập vào trong lòng cô.
Cho đến khi nào cái bóng của gã kia mất đi như vậy cô sẽ thuộc về anh , nghĩ vậy Hàn Minh Vũ quay sang ôn nhu nhìn Tâm Kỳ.
————————
An Gia biệt Thự , An Vĩ Thần đứng trên ban công , tay cầm ly rượu đó mắt nhìn ra cửa chính , biểu tình trên mặt cũng mỗi lúc âm u
Cô thế nào còn không quay về? Chẳng lẽ lời nói của anh như gió thổi bên tai? Nghĩ thế sắc mặt của anh càng tối , vung ly rượu một hơi cạn sạch.
Ngước mắt nhìn sang cửa , thấy cô đã về , tâm tình anh tốt lên một chút thế nhưng tức giận vẫn không tiêu , xoay người vào trong phòng ,
Tâm Kỳ vào cửa , nhìn xung quanh phòng khách , phát hiện không thấy An Vĩ Thần cô mới lên lầu.
Cửa phòng , Tâm Kỳ dự định mở chốt cửa vào phòng , thế nhưng cửa còn chưa mở hết đã bị một bàn tay bưng kính , cô không cần đoán cũng biết là ai , mùi hương đặc biệt trên người anh , mùi hương mà cô cả đời không quên.
Tâm Kỳ đứng yên không động , mặc cho anh cầm tay , cho dù bây giờ cô mệt chết đi thầm muốn lên giường nằm ngủ một chút , ngày hôm qua cả đêm dằn vặt hôm nay lại dạo lâu như vậy , cô thật sự rất mệt mỏi.
Hiện tại hai chân đều mềm nhủn , nhưng dù vậy cô vẫn là nhịn đau đứng đó đợi anh nói.
An Vĩ Thần cầm tay cô , trực tiếp kéo vào phòng mình , vừa vào gian phòng anh liền đẩy cô ngã lên giường.
Túi trên tay cô đều ném xuống mặt đất , đồ áo trong túi vừa mua đều rớt ra ngoài , cô bị té choáng váng , còn không có kịp định thần thì thân thể liền bị ai đó cấp đè lại , cô lung lay , giương mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của An Vĩ Thần.
Anh nhìn người con gái dưới thân , đột nhiên nghĩ đến chiều nay cô đi cùng người đàn ông khác , không khỏi tức giận tận trời , cầm lấy cằm của cô lạnh lùng hỏi: " Cô ngày hôm nay đi đâu? Ai cho phép cô đi cùng người đàn ông khác? Nói , chiều hôm qua người đàn ông kia là ai? Nói nhanh một chút".
Dưới thân bị anh đè thở không nổi , cô nỗ lực hít hơi sau đó trả lời :" Em cùng Tuyết Nhi đi xem phim , sau đó đi dạo , người đó là biểu ca của Tuyết Nhi , sáng nay có hẹn cùng nhau đi chơi , thuận tiện có việc nên mới chở em thôi". Tuy rằng cô không hiểu vì sao Hàn Minh Vũ lại tới đón cô , nhưng vì sợ nên cô chỉ có thể nói vvậy.
"Hừ , chỉ là thuận tiện thôi sao?" An Vĩ Thần không tin , ngày hôm qua nhìn ánh mắt của người đàn ông kia nhìn cô biết là không bình thường , chỉ là thuận tiện , con mẹ nó người nào mà tin .
"Thật chỉ là thuận tiện". Tâm Kỳ nặng nề gật đầu , rất sợ anh không tin
"Được , thuận tiện , là ai cho phép cô ngồi với anh ta trong xe? Ai cho phép , nói." An Vĩ Thần không từ bỏ truy vấn , tay càng lúc càng giữ chặt cằm dưới , càng theo lời anh nói càng gia tăng thêm lực.
"Đau quá ——" Tâm Kỳ gỡ gỡ tay anh ra , thế nhưng dù cô dùng sức thế nào cũng không được.
"Đau sao? Đợi lát nữa còn cho cô đau hơn , đây là hậu quả cho cô biết dám thuận tiện ngồi xe người khác , từ nay về sau nhớ kỹ cho tôi , nếu không lần sau sẽ không trừng phạt nhẹ vậy" . Nói xong , An Vĩ Thần liền đem y phục của Tâm Kỳ xé rách.
Lộ ra làn da trắng nõn , trên người đều là dấu tích hôm qua , An Vĩ Thần nhìn thân thể cô , nhớ tới tình cảm mãnh liệt đêm qua , thoáng cái ánh mắt anh đỏ rực , anh trực tiếp cởi quần cứ vậy mà tiến nhập vào trông cơ thể của Tâm Kỳ , hành động thô bạo , hai tay xoa nắn bộ ngực của cô .
"A ——" Tâm Kỳ cắn môi , cô chịu nhịn sự tiến nhập của anh , hiện tại hạ thân cô rất đau đớn mỗi lần anh vào là hạ thân cô đau thật đau .
An Vĩ Thần tà mị nhìn nữ nhân bên dưới , hay tay để hai chân cô khoát lên vai anh , thân thể dùng sức mà sát nhập
Tâm Kỳ bị động tác của anh làm cho sợ , cô bây giờ cái dạng này thật mắc cở , cô không dám nhìn , mặc kệ anh đối đãi với cô thế nào cô cũng không nhìn , đau cũng tốt , xấu hổ cũng tốt , cô cứ vậy để anh hành hạ , dù sao cô có giãy dụa cũng chỉ là uổng phí công sức
An Vĩ Thần nhìn bộ dạng chịu đựng của Tâm Kỳ , không kêu ra cũng không nhìn , anh cố ý nặng nề va chạm mãnh liệt , tay càng tà ác nắm bộ ngực mềm mại của cô .
Tâm Kỳ bị anh nặng chặt bộ ngực , thoáng kêu lên , cũng vì đau đớn mà nước mắt chảy ra , cô cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn cái nam nhân chết tiệt kia.
An Vĩ Thần tà mị cười nói: " Cô không nên dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đã nói sẽ có đau đớn hơn chờ cô , thế nào hiện tại lại không nhịn được a , đáng tiếc trò chơi chỉ vừa bắt đầu , còn cả một buổi tối , cô cứ từ từ chịu đựng". Nói xong , anh lại dùng sức tiến nhập , cả đêm hôm nay anh sẽ không buông tha cho cô.
Người phụ nữ này có lá gan dám ngồi xe của người đàn ông khác , như vậy thì không nên trách tại sao anh đối xử với cô thế này , nếu không dạy dỗ thì lần sao không biết sẽ thế nào , anh yêu mị nhếch miệng lạnh lùng nhìn người dưới thân .
Tâm Kỳ nghe những lời nói đó , tâm đều lạnh , cô cho rằng chút nữa anh sẽ bỏ qua cho cô nào ngờ anh lại muốn dằn vặt cô nguyên đêm , cô không để ý hậu quả thốt ra một câu: "Anh biến thái".
"Ha Ha , biến thái , vậy tôi sẽ cho cô biết cái gì là gọi biến thái". An Vĩ Thần nói xong thoát ra , bổ nhào đến nắm cằm cô , ngồi xổm xuống hôn lên môi cô , anh cạy miệng cô ra , vừa đứng dậy không đợi Tâm Kỳ có phản ứng gì liền trực tiếp nhét tiểu huynh đệ nóng bỏng của anh vào trong miệng cô , anh rút ra rồi lại đưa vào.
Tâm Kỳ đột nhiên bị vật lạ nhét vào miệng cô mở mắt nhìn vật kia to trướng trước mắt hơn nữa còn ra ra vào vào trong miệng , cô thoáng cảm giác buồn nôn , cô muốn lắc đầu thì nó còn nhanh vào trong miệng hơn , thế nhưng An Vĩ Thần không chịu buông , anh vịn đầu cô không cho cô động , thân thể ra vào càng nhanh để cho Tâm Kỳ nhắm mắt lại đều không có thời gian, cô " ô ô" khóc lên , nước mắt hung mãnh chảy ra , tay dùng sức đánh An Vĩ Thần , tại sao anh làm vậy , tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy , tại sao anh làm nhục cô như vậy
Chịu không được nữa , Tâm Kỳ hôn mê bất tỉnh , giờ phút này tim cô cũng vỡ nát , tuyệt vọng nhắm mắt lại , thầm nghĩ lúc này chết là tốt rồi , cũng không muốn thấy anh nữa .
An Vĩ Thần phát hiện cô hôn mê , anh rút ra , nhìn cô giống như chết lặng ngã xuống anh đột nhiên sợ hãi , vừa liếc mắt tuyệt vọng nhất , anh không có đổ vào mà tim anh thật đau , bây giờ nhìn dạng này của cô anh hối hận , lẽ ra anh không nên đối xử với cô như vậy thế nhưng trên đời vĩnh viễn không có từ hối hận , nhìn sắc mặt trắng bệch của cô cũng ngang ngửa với màu của ra giường , vừa rồi vì quá mãnh liệt mà trên thân cô toàn những mảng đỏ đỏ.
An Vĩ Thần lấy di động ra , run rẩy gọi điện thoại , âm thanh khàn khàn nói: " Lập tức tới đây cho tôi , nhanh một chút ", nói xong anh cúp điện thoại , anh xoay người ôm lấy Tâm Kỳ để cô dựa vào gối , nhẹ nhàng đắp chăn , ôn nhu vuốt mặt cô , rồi áy náy nói: " Xin lỗi", vừa nói anh vừa hôn nhẹ lên trán cô , đứng dậy mở cửa sổ đốt thuốc lên hút , chờ người kia trong điện thoại tới.
Anh nghĩ đến dáng vẻ kia của Tâm Kỳ , tâm xé rách đau đớn , trong một khắc đó anh phát hiện ra anh yêu người phụ nữ này rồi , cái người phụ nữ mà anh tưởng anh luôn ghét từ trước đến nay , không biết yêu từ lúc nào , anh chỉ biết hôm qua khi thấy người đàn ông khác hôn cô , anh có loại cảm giác như muốn giết người đó , nhưng điều càng nhiều hơn chính là anh muốn khoá người phụ nữ này bên cạnh , để cho cô cả đời đều cười vì một người.