Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghĩ vậy , các ký giả kia tản ra , Trương Vĩ lau mồ hôi , thật muốn bỏ qua những ký giả này , anh thật không chịu nổi , anh trong lòng trách lão bản , luôn luôn để anh thu nhập tàn cuộc . Ai , số khổ a , lão bản thì phủi mông ôm mỹ nhân rời đi , còn anh thì lưu lại đối phó với một đám nhức đầu , không công bằng nha !
Trương Vĩ trong lòng than thở , ai kêu người ta là ông chủ lớn còn anh chỉ là tên lính quèn , anh khóc không ra nước mắt nhìn theo hướng An Vĩ Thần , sau đó cất bước ra phòng khách , cuộc sống thật bi thảm !
Trong vườn hoa , An Vĩ Thần mang theo Tâm Kỳ ly khai , đi tới hoa viên đủ mùi thơm từ bốn phía này , cô một đường đi ra , trong cái ôm ấp của anh , rồi đi vào. bước về phía trước xoay người đối diện với anh
Cô lấy áo khoác ra trả lại cho anh: " An Vĩ Thần , rốt cuộc anh muốn làm gì? Ai nói sẽ cùng anh kết hôn? Ba năm trước tôi và anh đã không có quan hệ , nên bay giờ lập tức mời anh rút lại những lời nói này". Ngón trỏ chỉ vào phương hướng đại sảnh , ý bảo anh đi nói ngây bây giờ .
Mà An Vĩ Thần đứng đối diện lại thờ ơ , giống như không nghe thấy , chỉ là nhặt y phục lên, ưu nhã phủi phủi rồi mặc lên người , mặc xong anh lấy thuốc lá trong túi quần , châm rồi hút.
Tâm Kỳ thấy vậy , nóng nảy vươn tay đẩy anh: "Anh còn làm gì , mau đi nói rõ".
Thật là người này làm sao vậy? Làm cô tức chết , anh làm toàn điều ngược , ưu nhã hút thuốc , thật tức chết thôi , mặc kệ thế nào cô muốn anh phải giải thích rõ , cô dùng chút khí lực nhìn anh xem có đi không , Tâm Kỳ trong lòng giở tính trẻ con ra.
Nghĩ vậy , cô không khỏi nghĩ đáng ra không nên bên anh , lo lắng cùng thương tâm nhất thời xuất hiện trên mặt , tay cũng rũ xuống.
An Vĩ Thần hít một ngụm thuốc , nhìn vẻ mặt thương tâm của cô , anh không khỏi nhíu mi , anh không thích nhìn bộ dạng cô không vui , không thích nhìn bộ dạng cô mất tinh thần , nói vậy trái tim của anh như có gì đè lên , anh cúi người hôn lên đôi môi phấn nộn , anh mút vào , anh đùa giỡn từng chút một.
Tâm Kỳ đột nhiên bị hôn , cô cấp tư tưởng , cũng quên mất sự bi thương vừa rồi , trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt , đôi mi thật dài rậm , mũi cao , hơi thở cứ phà vào mặt cô , cô đột nhiên muốn mình cũng phóng túng một lần , cũng thoả thích ôm anh mà đáp lại , quên sự đau khổ của lúc trước.
Nụ hôn đơn thuần , nhưng làm cho tim cô quặng đau , yêu vừa yêu , hận vừa hận , không thể rời bỏ anh đi , thế nhưng với anh một nụ hôn làm sao thoả mãn.
An Vĩ Thần cảm thấy Tâm Kỳ đáp trả , hạ thân anh buộc chặt , tay vuốt ve sau lưng cô rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống đùi , anh lấy tay mò vào trong quần lót , từ từ kéo xuống , tay kia liền hướng đến nơi thần bí mà sờ soạn.
"Ưm ……A ……", Tâm Kỳ bị khiêu khích , cô không khỏi kêu ra.
Mà An Vĩ Thần nghe thấy , anh liền hôn lên nơi nhạy cảm của cô , rồi nhanh chóng cởi quần của mình xuống.
Những thứ ràng buộc bị giải khai , anh vén váy cô lên , nắm hai chân rồi từ từ tiến vào , thân Tâm Kỳ đang trống rỗng bỗng được lấp đầy , hai chân của cô cũng quấn chặt lấy hông anh , trong miệng phát ra những tiếng nỉ non , xấu hổ.
Ở thế chủ động , An Vĩ Thần cảm thấy Tâm Kỳ phối hợp , dường như đang mời gọi anh tà mị nở nụ cười , càng thêm sức mà luật động , trong vườn hoa , chỉ nghe hơi thở gấp gáp , tiếng thân thể va chạm , hoàn hảo không ai tới hoa viên hơn nữa , An Vĩ Thần cũng đã tính trước chọn một nơi tương đối im lặng , quá nhiều lợi ích , để một đôi uyên ương đã lâu không gặp , thiêu đốt tình cảm mãnh liệt nơi đây.