Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
  3. Chương 31: [Phần 5. “Ngắm Nhìn Bầu Trời Các Bạn Đã Thấy”] Sáng Tối Của Thế Giới
Trước /59 Sau

Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 31: [Phần 5. “Ngắm Nhìn Bầu Trời Các Bạn Đã Thấy”] Sáng Tối Của Thế Giới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một ngày tươi đẹp bắt đầu từ bữa sáng của Tả Bách.

Sáng sớm, Đổng Thiên Tâm lơ mơ bị mùi thơm của món súp cuốn lấy, như được gió đưa đi, chân không chạm đất, trôi thẳng vào phòng ăn.

Giáo sư Tả đảm đang mặc bộ đồ ngủ kẻ xám, đeo chiếc tạp dề hình dâu tây, bày đầy những món ngon lên bàn ăn.

Tôm hấp trong veo, xíu mại bốc khói nghi ngút, bánh bao xá xíu mềm thơm, phở cuốn thịt tươi, cải xanh trắng ngần, chân gà hấp, gà nếp lá sen, bánh củ năng, cháo rau xanh, đậu nành mặn, còn có một ấm trà phổ nhĩ thơm lừng.

“Wow, Tả Bách, anh đi làm giáo sư toán đúng là sự tổn thất lớn của nền ẩm thực Trung Hoa!” Đổng Thiên Tâm trôi vào ghế, xắn tay áo chuẩn bị thưởng thức thì bị Tả Bách đưa cho một khay nhựa chia ngăn, kiểu khay dùng trong nhà ăn, màu hồng phấn, bốn góc in hình dâu tây đáng yêu, kèm thêm một chiếc thìa hình quả dâu.

Điện thoại kêu “ting” một tiếng, nhận được sơ đồ phân chia đồ ăn, đánh dấu từng ngăn sẽ chứa bao nhiêu tôm hấp, mấy viên xíu mại, mấy khúc phở cuốn, bao nhiêu gram bánh củ năng, v.v. Bên dưới sơ đồ còn có ghi chú đặc biệt: “Cân bằng đạm và rau, đảm bảo dinh dưỡng. Sau khi bày xong, quay lò vi sóng 55 giây để an toàn.”

Đổng Thiên Tâm: “Đây là gì đây…” 

Tả Bách đưa ánh mắt ra hiệu.

Mang Trú không biết từ khi nào đã ngồi bên bàn, lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, đôi đũa đặt chỉnh tề trên giá đũa, mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Chết rồi, cô quên mất việc chăm sóc “Điện hạ Chúc Long” của mình rồi.

Đổng Thiên Tâm lặng lẽ vào bếp, bày đồ ăn vào khay theo sơ đồ, quay lò vi sóng xong, mang đến đặt trước mặt Mang Trú.

Mang Trú gật đầu: “Đa tạ.” 

Lời cảm ơn này, tất nhiên là dành cho…Tả Bách.

Vì Tả Bách nắm toàn quyền trong bếp, Đổng Thiên Tâm không dám hó hé, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn. Nhưng khi vừa chạm đũa vào miếng phở cuốn, một đôi đũa khác đã nhanh như chớp cướp mất miếng ăn.

Lữ Ngọ một tay cầm bánh bao xá xíu, tay kia dùng đũa cướp món, còn giành luôn một bát cháo rau xanh. Vừa ăn, anh ta vừa gật gù: “Tay nghề của giáo sư Tả tuyệt đỉnh!” 

“Bữa sáng 50 tệ, quét mã WeChat thanh toán.” Tả Bách chụp ảnh bàn ăn gửi lên điện thoại. Trước mặt Cát Dương Chỉ Chỉ cũng xuất hiện một phần ăn sáng y hệt, cậu vui vẻ ăn ngấu nghiến.

Lữ Ngọ định cướp món gà nếp, nhưng Đổng Thiên Tâm nhanh tay giành mất.

Lữ Ngọ liếc mắt, Đổng Thiên Tâm nhướng mày, ánh mắt hai người đấu nhau kịch liệt, tia lửa bắn tung tóe.

Đổng Thiên Tâm ra tay như điện chớp nhắm vào viên tôm hấp cuối cùng. Đũa của Lữ Ngọ như mũi tên rời cung chọc ngang. Hai đôi đũa va chạm trên không, tiếng “cạch cạch” vang lên không ngừng. Đổng Thiên Tâm không chịu thua, tay trái cầm thìa bổ sung. Ai ngờ Lữ Ngọ là cao thủ cả hai tay, đũa trái đũa phải cùng lúc xuất chiêu. Đổng Thiên Tâm bắt đầu yếu thế, viên tôm hấp to béo gần như rơi vào tay Lữ Ngọ. Đúng lúc ấy, một đôi đũa thứ ba xuất hiện từ hư không, kẹp chặt đôi đũa của Lữ Ngọ, rồi hất chúng ra, gắp viên tôm hấp đặt vào bát của Đổng Thiên Tâm.

Thì ra là Mang Trú.

Lữ Ngọ đũa run run: “Điện hạ Mang Trú, ngài thiên vị quá rồi đấy!” 

Đổng Thiên Tâm ngạc nhiên: “Cảm…ơn…hả?”

Mang Trú đẩy chiếc đĩa trống không ra trước mặt: “Ta chưa no.”

Đổng Thiên Tâm: “……” 

Từ ngày Tả Bách làm bếp, con rồng ngốc này ngày càng phàm ăn. Cứ thế này, e rằng “Chúc Long” sẽ thành “Trư Long” mất thôi.

Đổng Thiên Tâm đành vào bếp làm thêm một suất “thức ăn cho rồng” quay lò vi sóng đúng 55 giây, rồi quay lại bàn. Nhìn vào bát mình, cô thấy có thêm một miếng gà nếp, một miếng bánh củ năng, nửa bát phở cuốn và hai chiếc chân gà hấp. Mang Trú đang múc cháo cho cô.

Lữ Ngọ cắn đũa, mặt mày cực kỳ tủi thân.

Đổng Thiên Tâm nhai bánh củ năng Mang Trú gắp cho, nhìn anh chậm rãi ăn bánh bao xá xíu cô hâm nóng, cảm thấy có gì đó không đúng…cô ăn đồ anh gắp, anh ăn đồ cô gắp, chẳng phải giống như đang đút cho nhau ăn sao…phì phì phì! Không giống chút nào!

Lữ Ngọ không thắng nổi Mang Trú, chỉ đành buồn bã gặm vài cọng rau xanh: “Hai người… có phải đã xảy ra gì đó trong bộ phim thần tượng… không?” 

Đổng Thiên Tâm khựng tay cầm đũa, Mang Trú ngừng nhai. 

Cát Dương Chỉ Chỉ dỏng tai sát màn hình.

Mang Trú liếc nhanh về phía Đổng Thiên Tâm: “Hoàn toàn không có…”

“Ôi trời, bị phát hiện rồi!” Đổng Thiên Tâm kêu lên: “Trải qua chuyện này, tình cảm của tôi và Mang Trú ngày càng thăng hoa, vượt bậc, tăng vọt, phi mã, sóng gió dâng trào…”   

Mang Trú mở to mắt nhìn, má bên trái phồng lên tròn vo bởi chiếc bánh bao xá xíu. 

Đổng Thiên Tâm nói: “Chúng ta đã thiết lập một tình bạn cách mạng bền chặt như thép!” 

Mang Trú: “Khụ khụ khụ khụ khụ!” 

Lữ Ngọ đảo mắt nhìn Mang Trú hai vòng, nở một nụ cười đầy ẩn ý. 

Tả Bách đặt bát xuống, tuyên bố: “Sau bữa ăn, chúng ta họp nhóm.” 

Biệt thự của Đổng Thiên Tâm bị Tả Bách chiếm lĩnh. 

Trên chiếc TV 70 inch ở phòng khách, hiện lên một dòng biểu ngữ đỏ rực: “Cuộc họp đầu tiên của Dự án Phát triển Tộc Chúc Long”. 

Cát Dương Chỉ Chỉ giơ bảng “Giữ yên lặng”, nghiêm túc tuần tra qua màn hình TV. Tả Bách, với chỏm tóc trên đầu dựng thẳng, cầm cây bút trình chiếu điện tử, dáng vẻ như đang dẫn một buổi thuyết giảng công khai, mặc dù chỉ mặc đồ ngủ và đi dép lê. 

“Thời gian gấp gáp, chúng ta bắt đầu luôn nhé.” Tả Bách dùng cây bút chỉ vào màn hình TV, mở ra một file thuyết trình: “Chủ đề cuộc họp hôm nay là: Mối liên hệ giữa năng lượng nguyện lực và lan truyền mạng – Phân tích tình huống xuyên qua thế giới phim thần tượng.” 

Đổng Thiên Tâm kinh ngạc: “Thậm chí đã chuẩn bị cả slide thuyết trình rồi sao?!” 

Tả Bách lật sang trang tiếp theo: “Có ba mục thảo luận chính.” 

Đổng Thiên Tâm: “Lại còn có mục thảo luận?” 

Tả Bách: “Đổng Thiên Tâm, giữ yên lặng.” 

Đổng Thiên Tâm lập tức im bặt, quay đầu nhìn thì thấy Mang Trú ngồi thẳng lưng, chuẩn bị cả một cuốn sổ nhỏ có hình dâu tây, chăm chú ghi chép tiêu đề. Lữ Ngọ thậm chí còn nghiêm túc chụp ảnh và ghi chú. 

Không thể thua được! 

Đổng Thiên Tâm chạy “lóc cóc” về phòng, lấy máy tính bảng ra, mở chế độ ghi chép và ghi âm cuộc họp, ngồi nghiêm chỉnh, hất cằm lên, sẵn sàng chiến đấu. 

Tả Bách hài lòng: “Mục thảo luận thứ nhất: Nguồn gốc và ảnh hưởng của oán khí và sát khí trong thế giới 2D.” 

Đổng Thiên Tâm giơ tay: “Là oán khí từ bình luận của khán giả! Khán giả đã khổ sở vì những bộ phim dở lắm rồi!” 

Mang Trú: “Oán khí trong phần bình luận nặng nề hơn so với thế giới thực.” 

Lữ Ngọ: “Lượng người xem của bộ phim ngắn này quá lớn, oán khí tích tụ càng nhiều. Cộng thêm những cuộc chiến trong các fandom nên vấn đề càng nghiêm trọng.” 

Tả Bách: “Tôi đã tìm hiểu một số tài liệu và bài nghiên cứu. Rõ ràng là, hiện nay các nền tảng mạng xã hội vì lưu lượng và lợi nhuận tối đa, đã sử dụng ý thức tập thể của con người để hình thành hiệu ứng “buồng vang”* trong các nhóm thông tin kín.

Thế giới mạng không bị giới hạn bởi thời gian và không gian, những phát ngôn cực đoan cách nhau hàng nghìn dặm hay cách nhiều năm vẫn có thể gặp nhau. Những hành vi cực đoan này sẽ được lặp lại, củng cố và xác nhận, từ đó loại bỏ những quan điểm khác biệt, hình thành bè phái đối nghịch.” 

*Buồng vang thông tin (echo chamber) là một thuật ngữ ẩn dụ cho một môi trường nơi người bên trong chỉ tiếp nhận những thông tin, quan điểm giúp phản ánh củng cố quan điểm sẵn có của họ (theo gg)

“Nói cách khác, một lời oán thán nhỏ bé ban đầu, dưới hiệu ứng “buồng vang” của thông tin, sẽ thu hút ngày càng nhiều người tham gia, mỗi người lại thêm vào một phần cảm xúc cá nhân. Cường độ cảm xúc càng mạnh, oán khí cũng theo đó lan rộng và phát triển theo cấp số nhân. Thêm vào đó, mạng ảo mang tính ẩn danh và không ràng buộc, khiến oán khí có không gian phát triển lớn hơn.” 

Đổng Thiên Tâm gật gù: “Vậy nên oán khí và sát khí trong thế giới 2D có sức tấn công mạnh hơn.” 

“Không chỉ trong thế giới 2D.” Lữ Ngọ nói với vẻ nặng nề: “Báo cáo giám sát của nhà họ Lữ trong những năm qua cho thấy số lượng oán khí hình thành trong thế giới thực đang gia tăng. Tuy hiện tại chưa ảnh hưởng trực tiếp đến người thường, nhưng nếu để mặc tình trạng này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.” 

Đổng Thiên Tâm: “Nhưng cãi nhau trên mạng cũng không phải chuyện mới, làm sao đột nhiên oán khí lại bùng phát dữ dội như vậy?” 

Lữ Ngọ thở dài: “Đó là vì trước đây huyết mạch Hoạn Long của cô chưa thức tỉnh, nên cô không cảm nhận được. Lữ tộc chúng tôi đã thanh tẩy oán khí suốt nhiều năm, thật sự là tận tâm tận lực đến chết mới thôi…” 

Nói đến đây, Lữ Ngọ nhìn sang Mang Trú một cách đầy ẩn ý. 

Đổng Thiên Tâm ngạc nhiên: “Nghiêm trọng đến vậy sao?” 

“Có thể còn một nguyên nhân khác.” Tả Bách trình chiếu một bảng dữ liệu đầy các con số chi chít và đường đồ thị nhiều màu sắc. Đổng Thiên Tâm chỉ hiểu được tiêu đề: Báo cáo phân tích các hạt vật chất có hại trong thế giới phim thần tượng. 

Cát Dương Chỉ Chỉ nhảy ra: “Đây là tôi nhờ một người bạn ở Học Viện Khoa Học giúp đỡ phân tích đó.” 

Đổng Thiên Tâm: “Ở đâu? Ai?” 

Cát Dương Chỉ Chỉ: “Là Tiểu Thiên Thiên, đẹp trai, tốc độ tính toán siêu nhanh, giúp tôi nhiều lắm, nhưng nói hơi nhiều.” 

Đổng Thiên Tâm sợ không dám hỏi thêm, lo rằng sẽ không qua được kiểm duyệt. 

Tả Bách: “Theo báo cáo phân tích, chúng ta có thể thấy rõ ràng (Đổng Thiên Tâm: ‘Hoàn toàn không hiểu’), (Lữ Ngọ: ‘Tôi chóng mặt rồi’), rằng đỉnh cao oán khí xuất hiện tại cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, tức là khi nhân vật bị oán khí nhập thành xác sống.” 

Lữ Ngọ thở dài: “Đây là hình thái nguyên thủy nhất của oán khí hóa hình: ghê tởm, hôi thối, trí tuệ thấp, nhưng rất dai sức, không dễ xử lý.” 

“Lúc đó, 82,33% các hạt vật chất có hại là oán khí, còn 17,67% là vật chất chưa xác định. Sau khi đối chiếu, nó rất giống với thành phần của con mãng xà khổng lồ và Cát Dương Chỉ Chỉ giả trong thế giới của cậu ấy. Mang Trú từng nói loại hạt vật chất này có tên là…” 

Mang Trú, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, ngẩng đầu lên và nói chắc nịch: “Là tà khí.” 

Đổng Thiên Tâm: “Tà khí là thứ gì? Nó giống oán khí hay sát khí không?” 

Câu hỏi vừa thốt ra, Mang Trú và Lữ Ngọ đều im lặng. 

Lữ Ngọ liếc nhìn Mang Trú, do dự muốn nói lại thôi. 

Mang Trú cụp mắt xuống, cằm căng cứng, lưng thẳng như cây cột điện không gục ngã. 

Lữ Ngọ ho khan: “Nói thế này đi, oán khí và sát khí thường xuất phát từ nội tâm của nhân tộc hoặc yêu tộc. Lòng đầy oán giận sinh ra oán khí; lòng mang thù hận sinh ra sát khí. Oán khí và sát khí thường đan xen vào nhau. Nếu phải phân biệt, sát khí có sức tấn công mạnh hơn một chút. Còn tà khí cũng xuất phát từ nội tâm, nhưng không phải của nhân tộc hay yêu tộc, mà là…” 

Lữ Ngọ nuốt khan: “Của tiên, thần, hoặc ma.” 

Đổng Thiên Tâm có cảm giác mình đang nghe một câu chuyện thần thoại: “Ý anh là, tà khí là oán khí hoặc sát khí sinh ra từ nội tâm của tiên, thần hoặc ma sao?” 

Lữ Ngọ dựng bàn tay lên, xoay trước xoay sau, nói: “Thiên địa vạn vật phân chia thành âm dương, ngày có sáng tối, lòng người có tỏ mờ, sức mạnh có tà chính. Âm dương là hai cực đối lập nhưng lại nương tựa vào nhau, tương sinh tương khắc và có thể chuyển hóa lẫn nhau. Khi dương lấn át âm, thì đó là chính; khi âm lấn át dương, đó là tà. Sức mạnh của tiên thần lấy chính làm chủ, còn sức mạnh của ma lại đến từ tà âm.”

Đổng Thiên Tâm: “…Ngữ khí của anh khiến tôi cảm thấy có điềm chẳng lành.”

Lữ Ngọ: “Lực tà âm cũng chính là cội nguồn tồn tại của thế giới, không bao giờ có thể hoàn toàn tiêu diệt, chỉ có thể tìm cách để lực chính tà đạt đến một trạng thái cân bằng động. Nói cách khác, ma không thể bị tiêu diệt, chỉ có thể thanh tẩy hoặc phong ấn.  Nhưng nếu oán khí và lệ khí trong thế gian quá cao, nó sẽ làm nhiễm bẩn tà khí đã được thanh tẩy và phong ấn. Nếu một ngày nào đó, nồng độ vượt quá ngưỡng, chính chuyển thành tà, tà phá chính…”

Tả Bách: “Chẳng lẽ tiếp theo sẽ là mấy tình tiết ‘phong ấn thất bại, tà ma sống lại’ cũ rích kia sao?” 

Lữ Ngọ cười khổ: “Theo xu hướng này mà phát triển, tình tiết cũ rích đó đúng là đang đếm ngược rồi.” 

“…”

Đổng Thiên Tâm rùng mình, liếc nhìn Mang Trú: “Không phải là…anh hùng đã phong ấn tà ma trước kia…đang ở trong căn phòng này chứ?”

“Làm sao có thể.” Lữ Ngọ buột miệng: “Tộc Chúc Long đã phong ấn tà ma đều đã chết…” Nhận ra điều gì không đúng, anh vội đưa tay bịt miệng.

Mọi ánh mắt dần dần chuyển về phía Mang Trú.

Mang Trú ngẩng đầu lên, nét mặt không cảm xúc: “Đúng vậy, đều chết cả rồi.”

Không khí lập tức chết lặng.

Mang Trú: “Không cần hoảng hốt, ta vẫn còn sống. Một tà ma tàn tạ, ta phong ấn lại chỉ là chuyện nhỏ.”

Lúc nói những lời này, Mang Trú hơi ngẩng cằm lên, giọng điệu kiêu ngạo, ánh mắt kiên nghị, mái tóc dài bay nhẹ trong gió sớm. Gương mặt đẹp như tuyết phát ra ánh sáng trong trẻo, giống một vị thần.

Làn gió mỏng lướt qua tai Đổng Thiên Tâm, cô nghe thấy một tiếng than yếu ớt, khó nhận ra… làn gió này xuất phát từ bên cạnh Mang Trú.

Lữ Ngọ méo miệng vài lần, cố gắng nặn ra một nụ cười khô khan, rồi vỗ tay nhiệt liệt: “Điện hạ Mang Trú uy vũ!” 

Mang Trú gật đầu.

Tả Bách ho khan một tiếng, nói: “Khụ, tiếp theo là vấn đề thứ hai.” Anh chỉnh lại kính mắt: “Về chỉ số trưởng thành của Mang Trú, nhờ trải nghiệm trong thế giới phim thần tượng, mức tăng trưởng rất khả quan.” 

Nói xong, anh đưa ánh mắt ra hiệu cho Lữ Ngọ.

Lữ Ngọ bật dậy như lò xo, rút từ trong áo ra một bông hồng đỏ, rồi nhảy một điệu tap sôi động, đầy màu sắc quanh Mang Trú. Một trận đồ ngũ đức khổng lồ hiện lên giữa không trung, năm chỉ số “Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín” phát sáng lấp lánh:  Nhân: 55,69%  , Nghĩa: 52,13%  , Lễ: 50,06%  , Trí: 54,98% , Tín: 54,99%  , Tổng điểm: 53,57%.

Lữ Ngọ xoay một vòng, tạo dáng, cánh hoa hồng tung lên trời, kèm theo một biểu ngữ: [Sau khi tính toán, Đổng Thiên Tâm trong tháng này có thể quy đổi thêm 20 triệu tệ tài sản thừa kế! Xin thông báo. (Sẽ giải ngân trong năm ngày làm việc.)]

“20 triệu! Tôi có 20 triệu rồi!” Đổng Thiên Tâm reo lên, bật khỏi ghế, dang tay lao đến Tả Bách. Anh ta bèn điềm tĩnh đẩy cô ra. 

Lữ Ngọ đã sẵn sàng tạo dáng chờ ôm, nhưng Đổng Thiên Tâm lướt thẳng qua, nhào tới Mang Trú. 

Mang Trú lập tức nhảy lên định tránh, nhưng Đổng Thiên Tâm đã đoán trước đường rút của anh, cưỡi gió lao đến, ôm chặt lấy Mang Trú.

Mang Trú cứng đờ cả người, đuôi tóc cũng dựng cả lên: “Thả ta ra!” 

Đổng Thiên Tâm không những không buông, mà còn siết chặt hơn, bàn tay nhẹ vỗ lên lưng Mang Trú, thì thầm bên tai anh: “Mang Trú, cảm ơn.”

Ánh mắt Mang Trú hơi dao động, lí nhí: “Mau thả ra…”

Lúc này, Đổng Thiên Tâm mới chịu buông tay, tiếp tục nói: “Tôi có được thành công hôm nay, trước tiên phải cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn các chú bác ở đồn công an Hương Châu, và quan trọng nhất, tôi muốn cảm ơn…” 

Cô mỉm cười nhìn bốn người trong phòng: “Gia đình của tôi! Cảm ơn mọi người!” 

Mọi người sững sờ.

Lữ Ngọ là người cười trước, Tả Bách thì chỉnh kính, lúng túng ho một tiếng, còn Cát Dương Chỉ Chỉ trong màn hình thì quay một vòng.

Mang Trú đờ đẫn nhìn Đổng Thiên Tâm, khóe môi khẽ nhếch lên ba milimet, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Đổng Thiên Tâm cười rạng rỡ hơn: “Để ăn mừng 20 triệu, hôm nay tôi mời mọi người ra ngoài mua sắm thoải mái!”

Tả Bách quay đầu đi ngay: “Tôi phải tham gia một sự kiện ở bảo tàng, không rảnh.” 

Lữ Ngọ cầm điện thoại: “Alo, Tổng giám đốc Vương, vâng vâng, tôi biết, lễ cắt băng hôm nay, tôi sẽ đến ngay.” 

Mang Trú bước thẳng ra ban công, xách bình tưới nước cho đám sen đá giả và bông hoa nhỏ.

Đổng Thiên Tâm: “…” 

Nói là gia đình mà làm vậy đó hả!

Tiểu kịch trường:

Mang Trú lặng lẽ tưới nước, gãi cổ và cánh tay, muốn gãi lưng nhưng không với tới.

Những vùng da bị Đổng Thiên Tâm ôm, vỗ và chạm vào…cảm giác hơi tê tê, ngứa ngứa.

Chẳng lẽ…bị dị ứng? 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Thoại Hồng Lô

Copyright © 2022 - MTruyện.net