Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người bước qua con phố chật hẹp, giẫm lên những bậc thang nghiêng ngả, dưới ánh trăng mờ ảo bị che khuất bởi mây. Họ len lỏi qua những ngọn đuốc rực cháy, những viên gạch mới xây của tường thành còn thoang thoảng mùi bùn đất. Các binh lính giữ thành lặng lẽ né tránh, để lại con đường trống trải trên tường thành.
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú ngồi sát cạnh nhau trên tường thành, lưng tựa vào biển cát mênh mông phía sau. Toàn bộ Hoàng Sa Bảo đang chìm đắm trong tiếng hát vang vọng. Trời đất rộng lớn, không gian mênh mông.
Đổng Thiên Tâm không rõ vì sao Mang Trú lại đưa cô đến đây. Nhưng cô có một linh cảm rằng, Mang Trú sắp nói điều gì đó quan trọng.
Mang Trú nhìn về phía Hoàng Sa Bảo, im lặng rất lâu.
Đổng Thiên Tâm cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi.
Gió luồn qua sống lưng, Mang Trú tháo băng vết thương trên tay Đổng Thiên Tâm. Lòng bàn tay lạnh giá của anh ta khẽ tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua những vết thương nhỏ trên lưng cô.
Những vết thương hóa thành ánh sáng lấp lánh và dần lành lại.
Cảm giác này thật quen thuộc, giống như lần Mang Trú chữa trị cho cô trong thế giới của những bộ phim thần tượng vậy.
“Anh…” Đổng Thiên Tâm mở miệng.
“Đây không phải pháp thuật chữa thương.” Mang Trú đáp: “Mà là khả năng hồi phục thiên bẩm của ta với tư cách là một yêu thú.”
Đổng Thiên Tâm suýt nghẹn thở: “Yêu…yêu thú?!”
Mang Trú ngẩng lên, đôi mắt như mặt nước tĩnh lặng. Trên đỉnh đầu, hai chiếc tai mèo nhỏ lộ ra, mượt mà sáng bóng.
“Mẫu thân ta là hậu duệ chính thống của tộc Chúc Long. Phụ thân ta, là một trong những thần thú thượng cổ, Phi Phi. Chúc Long mạnh mẽ, mang trong mình sức mạnh bán thần, nhưng Phi Phi lại yếu đuối, chỉ có khả năng hồi phục yếu ớt của loài yêu thú.”
Đổng Thiên Tâm há hốc miệng: “Vậy nên, anh…khi cạn kiệt sức lực và chìm vào giấc ngủ sâu sẽ biến thành một con mèo nhỏ…không, không phải mèo, mà là Phi Phi, tức là anh là một… huyết thú bán yêu?”
“Tôi chỉ là một Chúc Long nửa vời.” Mang Trú đáp. Lần này, anh ta dùng từ “tôi” chứ không phải “ta” như thường lệ.
Có lẽ bởi hôm nay anh ta mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt của Mang Trú dường như mang theo vẻ cô liêu và tàn lụi. Đôi lông mày và hàng mi như được phủ một lớp sương mỏng, hoàn toàn khác với Mang Trú thường ngày kiêu ngạo, lạnh lùng và luôn đối đầu với cô.
Lúc này, anh ta trông như một mảnh sứ mỏng manh trong suốt.
“Tôi ghét phải mặc màu đen. Trong tộc Chúc Long, đen là màu của tang tóc. Khi còn nhỏ, tôi luôn phải mặc màu đen, đứng từ xa nhìn từng người trong tộc lần lượt hóa thành bụi trong gió. Điều tôi căm ghét nhất là…tại sao bọn họ lại để lại một kẻ nửa vời như tôi sống sót.”
Mang Trú ngẩng đầu, nhìn thẳng lên bầu trời: “Bất kỳ ai trong số họ sống sót cũng đều mạnh mẽ hơn tôi. Nếu là họ, sẽ không đến mức bệ rạc như thế này. Nếu là họ, sẽ không bị một con rối Thái Tuế tàn phế do con người triệu hồi đẩy vào bước đường cùng. Nếu là họ, họ sẽ không bất lực đến mức không bảo vệ được mọi người…và cũng sẽ không phải nhục nhã dùng đến cấm thuật…quyết chiến đến cùng…”
Mang Trú bỗng hít sau một hơi, đôi mắt trợn to.
Đổng Thiên Tâm đột ngột ôm chầm lấy anh ta.
“Cô làm gì vậy?!”
Đổng Thiên Tâm siết chặt hơn: “Giúp anh chữa lành vết thương.”
Mang Trú cứng đờ như một tấm ván gỗ: “Tôi đã tự chữa lành từ lâu rồi…thả ra!”
“Không phải vết thương nào cũng có thể tự lành được.” Đổng Thiên Tâm nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ta. Một cái, hai cái, ba cái…Ánh mắt của Mang Trú dần dịu đi, cơ thể cứng ngắc cũng từ từ thả lỏng. Anh ta khẽ tựa vào Đổng Thiên Tâm, dáng vẻ như đang dè dặt, cẩn thận.
Đổng Thiên Tâm nghe thấy tiếng tim Mang Trú đập mạnh mẽ. Mỗi nhịp đập đều vang dội, tựa như gió thổi qua đại ngàn, sóng vỗ vào ánh trăng.
Bỗng, một âm thanh nhỏ bé len lỏi vào tai cô.
“Tôi hy vọng A Hỉ có thể lớn lên bình an.”
Là giọng nói khe khẽ, như từ xa vọng lại.
Đổng Thiên Tâm giật mình, bất giác buông lỏng tay khỏi Mang Trú. Lúc này, cô mới nhận ra xung quanh hai người có rất nhiều đốm sáng nhỏ lấp lánh, giống như đom đóm nhưng không phải đom đóm. Những đốm sáng ấy phát ra ánh sáng yếu ớt, tròn trịa, lúc ẩn lúc hiện, lúc lên lúc xuống. Một vài đốm còn bay lên đậu trên đầu tai mèo của Mang Trú, nhảy nhót một lúc rồi ngượng ngùng trốn sau vành tai.
Đổng Thiên Tâm kinh ngạc: “Những thứ này là gì vậy?”
Mang Trú khẽ nâng tay, một đốm sáng đậu trên đầu ngón tay anh ta. Từ đó, Đổng Thiên Tâm nghe thấy giọng của lão Phác vang lên: “Hy vọng Tiểu Tấu và Tiểu Hỷ sẽ không bao giờ mất đi người thân nữa.”
Nhiều đốm sáng khác tiếp tục bay đến, mang theo những âm thanh khác nhau:
“Hy vọng sẽ không còn ai phải chết nữa.” (giọng của Bì Bì Vinh)
“Hy vọng lũ trẻ sẽ không phải chịu đói nữa.” (giọng của Thạch Cửu)
“Hy vọng con tôi có thể đến một nơi tốt đẹp hơn để sinh sống.”
“Hy vọng quân Hung Nô sẽ không bao giờ trở lại.”
“Hy vọng linh hồn của Lục Bảo Trưởng có thể phù hồ Hoàng Sa Bảo ngày càng tốt đẹp hơn.”
Đổng Thiên Tâm dần hiểu ra. Đây chính là “tu hành hàng ngày” mà Mang Trú từng nhắc đến: “Lắng nghe ước vọng của thế gian, nhìn thấu ánh sáng vạn nhà.” Hóa ra, trong mắt và tai anh ta, những lời tâm nguyện của mọi người là dáng vẻ thế này.
“Lúc nhỏ, ta ghét nhất bài học tu hành này, bởi vì ồn ào, náo loạn, rất phiền phức. Nhưng sư phụ lại bảo ta rằng, lắng nghe nguyện vọng của thế gian chính là căn nguyên của sứ mệnh tộc Chúc Long.” Mang Trú nhìn những đốm sáng, đôi mắt thoáng nét dịu dàng: “Sau này nghe nhiều, ta lại cảm thấy, dù ồn ào nhưng đôi khi chúng cũng khá thú vị.”
Đổng Thiên Tâm chăm chú nhìn những đốm sáng, chúng nhỏ bé, yếu ớt, nhưng lại mang một vẻ ấm áp, thuần khiết, tựa như dòng chảy bất tận của thời gian.
Cô nhớ đến lời nói trước kia của Mang Trú: “Nguyện vọng của những người yếu đuối, dù mỏng manh như sương mai, như giọt sương buổi sớm, cũng có thể vượt qua sấm sét dữ dội, lay động đất trời, cảm hóa thần linh.”
Đột nhiên, sắc mặt của Mang Trú thay đổi. Anh ta lật tay, nắm lấy một đốm sáng, ánh sáng trên đó lạnh lẽo, mang chút sắc đen u ám.
*
Lữ Ngọ nghe xong suy đoán của Đổng Thiên Tâm, toàn thân chấn động, thốt lên: “Ý cô là, trong Hoàng Sa Bảo có thể đang có nội gián của quân Hung Nô, và tên nội gián ấy có thể đang dùng một cách nào đó mà chúng ta không biết để triệu hồi Thái Tuế sao?!”
Mang Trú bình thản: “Giọng nói có thể giả mạo, nhưng tâm nguyện thì không thể.”
Lữ Ngọ tuyệt vọng: “Vậy là giọng của ai?!”
Mang Trú buông tay. Đốm sáng nguyện vọng trôi nổi lên, phát ra âm thanh:
“Cầu nguyện cho tà thần Thái Tuế tái hiện nơi trần thế…”
Âm thanh này vô cùng kỳ lạ, vừa giống một người, lại vừa như rất nhiều người, dường như bị lồng thêm hiệu ứng đặc biệt. Tuy có thể nghe rõ nội dung, nhưng không thể phân biệt được giọng nam hay nữ.
Tả Bách nhướn mày: “Auto-tune?”
Đổng Thiên Tâm bực bội: “Nếu Cát Dương Chi Chỉ ở đây thì tốt rồi, ít nhất cậu ấy còn có thể phân tích sóng âm.”
Cả bốn người không hẹn mà cùng móc điện thoại ra. Nhưng điện thoại của họ đều hết pin và màn hình đen ngòm. Đồng loạt, cả bốn người đều thở dài.
Lữ Ngọ than thở: “Cảm giác như Hoàng Sa Bảo có một quả bom hẹn giờ vậy. Không biết đến lúc nào thì ‘bùm’ một tiếng, chúng ta sẽ đi tong hết cả mất thôi.”
Tả Bách đẩy nhẹ gọng kính, bình tĩnh nói: “Muốn giải quyết vấn đề, trước hết phải làm rõ mâu thuẫn chính và thứ yếu. Tôi nghĩ hiện tại chúng ta đã quá lúng túng mà bỏ qua trọng tâm rồi.”
Mang Trú: “Ý kiến của ngài Tả thế nào?”
Tả Bách trả lời: “Mâu thuẫn chính của chúng ta là phải làm rõ trúc giản kéo chúng ta vào không-thời gian này rốt cuộc thuộc về ai, tìm ra nguồn gốc của nguyện vọng, xác định thể chủ đạo của nó, và điều kiện để hoàn thành nguyện vọng ấy, từ đó trở lại thời không ban đầu.”
Lữ Ngọ phản đối: “Vậy chẳng lẽ bỏ mặc mọi người trong Hoàng Sa Bảo sao?!”
Tả Bách khẽ dừng lại một chút, trả lời: “Nếu tất cả những điều này đều là thật, thì đây cũng chính là thời không nơi trúc giản thuộc về, và mọi sự kiện trong không-thời gian này đều đã xảy ra từ hàng ngàn năm trước. Theo lý thuyết về du hành thời gian, có một nghịch lý nổi tiếng gọi là ‘Nghịch lý Bà Ngoại’. Nếu thay đổi quá khứ sẽ dẫn đến hỗn loạn nhân quả, phá vỡ logic và khiến chúng ta tan biến. Nhưng chúng ta vẫn còn ở đây, điều này chứng minh rằng chúng ta không thể thay đổi bất kỳ sự kiện nào trong thời gian quá khứ. Những người ở đây, từ góc nhìn của dòng thời gian của chúng ta, thì đã chết từ lâu rồi.”
Lữ Ngọ đập bàn đứng dậy: “Anh…”
“Lữ Ngọ!” Mang Trú trầm giọng: “Ngài Tả nói đúng!”
Lữ Ngọ nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ lên, cuối cùng đành ngồi xuống.
Căn phòng chìm vào im lặng kéo dài.
Đổng Thiên Tâm thở dài: “Tôi đoán được người trên trúc giản đó là ai rồi.”
Ba người sững sờ.
Đổng Thiên Tâm tiếp lời: “Khi gặp được nhân vật có liên hệ với bản thể của nguyện vọng, hoặc hoàn thành một phần tâm nguyện của họ, năng lực ‘ngón tay vàng’ của tôi sẽ khôi phục một phần. Lần đầu tiên phục hồi, là khi cứu người trong sa mạc, lúc đó có bốn người: A Xương, Nhị Nam, Bì Bì Vinh và Thạch Cửu. Lần phục hồi kỹ năng phi hành, là lúc cùng mọi người viết trúc giản tại trung tâm Hoàng Sa, bốn người họ cũng có mặt. Điều đó trùng khớp với giả thuyết của tôi. Nhưng bây giờ, A Xương đã…”
Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Như vậy, chỉ còn lại ba người.”
Lữ Ngọ hỏi: “Vậy cần phải kiểm tra lại một lần nữa sao?”
“Không cần thiết.” Đổng Thiên Tâm quay sang nhìn Mang Trú: “Vừa nãy, anh nghe được tiếng lòng của hầu hết mọi người trong Hoàng Sa Bảo, chỉ có một người là ngài không nghe được.”
Mang Trú thoáng sững sờ: “Nhị Nam ư?”
Đổng Thiên Tâm gật đầu: “Anh không nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy, bởi vì chúng ta hiện đang ở trong nguyện vọng của cậu ấy.”
Lữ Ngọ trố mắt nhìn.
Tả Bách gật đầu: “Logic rõ ràng, có lý có tình.”
Mang Trú đứng dậy: “Vậy thì, chúng ta…”
Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Tấu đã lao vào, khóc lóc: “Thần mèo, chị Đổng, mau cứu Nhị Nam, Nhị Nam sắp chết rồi!”
Đổng Thiên Tâm ngạc nhiên: “Hả?!”
Khi đến phòng của Nhị Nam, cậu ta đang nằm trên giường, tiếng ho vang vọng cả căn phòng.
Lão Phác đang ôm Tiểu Hỷ, Bì Bì Vinh và Thạch Cửu vây quanh giường, mặt mày lo lắng.
Vị đại phu bắt mạch xong, thở dài một hơi: “Nhị Nam vốn đã mắc bệnh lao, sức khỏe yếu ớt, lại làm việc quá sức. Nay thêm gió máy, vừa đau lòng vừa lao lực quá độ…cái này…”
Thạch Cửu mắt đỏ hoe: “Hoàng đại phu, ngài là đại phu nổi danh nhất vùng này, ngài nhất định phải cứu Nhị Nam! Cậu ấy mới có mười chín tuổi!”
“Bệnh này, không phải sức người có thể cứu được…” Đại phu liếc nhìn Mang Trú một cái: “Trừ khi là thần tiên…”
“Thần mèo, ngài là thần tiên! Ngài cứu Nhị Nam đi!” Tiểu Tấu vừa khóc vừa định quỳ xuống, nhưng bị Mang Trú xách lên như xách một con mèo con.
Mang Trú không nói gì, đặt Tiểu Tấu đứng yên tại chỗ, bước đến cạnh giường. Bàn tay anh tỏa ra ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua đầu, cổ và ngực của Nhị Nam. Khi đến ngực, ánh sáng dừng lại hẳn một phút rồi tan biến. Nhị Nam thần kỳ ngừng ho, sắc mặt dần hồng hào trở lại.
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Chỉ có trong lòng Đổng Thiên Tâm bỗng nặng trĩu.
Mang Trú dường như không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại càng sâu thẳm. Anh liếc nhìn Lão Phác một cái.
Lão Phác nói: “Mang thiếu hiệp có gì xin cứ nói thẳng.”
Mang Trú trả lời: “Ổ bệnh đã ăn sâu vào tim phổi cậu ấy, hiện tại tim phổi đã suy kiệt, không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Pháp thuật của ta chỉ có thể tạm thời ức chế ổ bệnh, chữa phần ngọn chứ không trị được gốc. Sớm muộn gì…”
Đại phu lắc đầu thở dài rời đi. Bì Bì Vinh và Thạch Cửu ôm Tiểu Tấu khóc nức nở, Lão Phác cũng lặng lẽ lau nước mắt, còn Tiểu Hỷ thì vùi đầu vào vai Lão Phác.
Chỉ có Nhị Nam lại mỉm cười: “Mọi người đừng buồn. Tôi sống đến ngần này tuổi đã là lời rồi. Hơn nữa, bây giờ tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều, ngày mai chắc có thể ra ngoài đưa thư rồi, ha ha ha…”
Mọi người khóc càng lớn hơn.
Nụ cười gượng gạo trên mặt Nhị Nam dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng. Cậu nói: “Lão Phác, tôi muốn ở riêng với Mang thiếu hiệp và Đổng nữ hiệp một lát.”
Lão Phác gật đầu, kéo mọi người rời khỏi phòng, cả Lữ Ngọ và Tả Bách cũng lặng lẽ bước ra.
Nhị Nam cố gắng ngồi thẳng dậy, cúi mình thật sâu trước hai người, nói: “Không giấu gì hai vị, ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã cảm thấy hai vị rất thân quen. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như thể…chúng ta đã từng gặp nhau ở kiếp trước. Chỉ là những lời như vậy, thật khó nói ra, tôi luôn không dám mở lời.”
Đổng Thiên Tâm sững sờ: “Chẳng lẽ chính anh cũng quên rằng anh là…”
Mang Trú kéo tay Đổng Thiên Tâm lại, khẽ nói: “Anh ta đã lún sâu vào, khó mà rút ra được, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.”
Đổng Thiên Tâm nuốt nửa câu nói còn lại.
Nhị Nam lục lọi dưới gối, lấy ra một gói vải thô, cẩn thận mở từng lớp, bên trong là một miếng thẻ gỗ rộng hai ngón tay, dài nửa thước, được anh ta nâng bằng cả hai tay, đưa cho Đổng Thiên Tâm.
“Hiện giờ Hoàng Sa Bảo trong cảnh nội ưu ngoại hoạn. Thạch Cửu và bọn họ e rằng một thời gian dài không thể ra ngoài đưa thư. Nếu tôi gặp bất trắc, xin hai vị hãy thay tôi chuyển bức thư này đến em trai tôi. Nó đang làm lính trấn biên cách Huyền Tuyền Trạm cách đây trăm dặm, tên là Đại Khôn.”
Thẻ gỗ mới được bào, vẫn còn thoảng mùi hương gỗ liễu đỏ, nét mực đen, chỉ bằng móng tay, chữ viết không mấy chỉnh tề hay đẹp mắt:
“Khôn đệ, ngu huynh bệnh nặng khó chữa ở Hoàng Sa Trạm, sinh tử e khó gặp lại.”
Đổng Thiên Tâm cảm thấy tìm mình như bị một cú đập mạnh, cơn gió đã lâu không thấy như những chú chó đang chờ đợi từ lâu, hân hoan lao tới, thổi, lượn, vờn, khiến mọi thứ xung quanh nhảy múa trong niềm vui khó tả.
Áo của Mang Trú tung bay dữ dội, trên đỉnh đầu anh ta hiện lên một trận pháp Ngũ Đức khổng lồ, các vòng sáng xoay tròn đan xen, năm chữ lớn “Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín” rực sáng phá vỡ mái nhà, thắp sáng nửa bầu trời đêm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!” Lữ Ngọ phá cửa xông vào, kinh ngạc đến ngây người.
Ngay sau đó, Tả Bách, Lão Phác, Bì Bì Vinh và Thạch Cửu cũng lao vào, ai nấy đều đứng ngây như tượng.
Lữ Ngọ nhìn thấy hai nhánh cây khô trong túi áo mình, vốn dĩ không có lấy một chiếc lá, giờ đây đã nở rộ những bông hoa vàng rực rỡ, trông như từng chiếc đèn lồng nhỏ.
Lữ Ngọ hớn hở kêu lên: “Kỹ thuật nở hoa của tôi đã hồi phục rồi, cỏ ngải trăm hoa cũng nở hoa rồi!”
Đổng Thiên Tâm cuối cùng cũng trấn an được cơn gió cuồng loạn. Tả Bách liếc nhìn thẻ gỗ trong tay Đổng Thiên Tâm, rồi lại nhìn Nhị Nam, nói: “Là anh ta sao?”
Đổng Thiên Tâm gật đầu: “Là anh ta.”
“Tâm nguyện của anh ta là gì?”
“Đưa bức thư nhà này… đến cho em trai anh ta… ư?” Đổng Thiên Tâm nói đến cuối, chính cô cũng thấy không chắc chắn.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên những tiếng kêu kinh hoàng, tiếp theo là tiếng thét chói tai của trẻ nhỏ. Mọi người vội lao ra cửa, chỉ thấy bầu trời đêm xanh đen giáng xuống vô số luồng khói đen. Tựa như bầu trời bị thứ gì đó đâm thủng, một chất lỏng đặc quánh như dầu tràn xuống, gần như bao phủ toàn bộ Hoàng Sa Bảo.
Ai nấy đều biến sắc kinh hãi.
Mang Trú lao mình lên trước, các ngón tay phát sáng, nhanh chóng bấm niệm chú: “Nguyên thủy thừa thiên, Khôn hậu tải vật. Hộ!”
Hàng trăm trận pháp bảo hộ bừng sáng bay lên không trung như hàng trăm chiếc ô chồng lên nhau, che phủ bầu trời Hoàng Sa Bảo. Khói đen đặc quánh nhỏ xuống chạm vào trận pháp, tạo nên từng đợt sấm chớp.
Trên đỉnh đầu Mang Trú, trận pháp Ngũ Đức mờ tỏ hiện lên. Dữ liệu hiện ra lờ mờ:
Nhân: 82.33%
Nghĩa: 78.45%
Lễ: 77.31%
Trí: 80.08%
Tín: 79.99%
Đổng Thiên Tâm cảm thấy lòng yên ổn hơn một chút: Trận Ngũ Đức đã được cải thiện rõ rệt, có nghĩa là Mang Trú đã thăng cấp. Vấn đề chắc không lớn…
“Rắc!” Một trận pháp bảo vệ nứt vỡ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");