Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng
  3. Chương 6: Thực đơn của rồng
Trước /59 Sau

Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 6: Thực đơn của rồng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba giờ sáng, màn đêm dày đặc như bát chè mè đen đã nguội lạnh.

Chiếc Porsche mui trần màu đỏ rực rạch toạc bóng tối, lao vút đến khu căn hộ Bồng Lai. Lữ Ngọ mặc bộ đồ ngủ in hình capybara, tay xách túi lớn túi nhỏ, nhảy phắt xuống xe. Vừa đi vừa gọi ầm ĩ, xông thẳng vào thang máy rồi lao vào nhà.

“Tổ tiên à, cậu nhầm rồi, điện hạ Mang Trú sao có thể… ôi trời ơi!”

Đổng Thiên Tâm đang ngồi bệt trên ghế, nửa thân trên gục xuống bàn ăn, ngáp liên tục, trông rất kiệt quệ.

Mang Trú ngồi đối diện, nét mặt nhăn nhó, hơi thở dồn dập, mồ hôi rịn ra trên trán. Nhưng dù thế nào, anh ta vẫn cố giữ tư thế ngồi thẳng tắp đầy nghiêm nghị.

Lữ Ngọ tự nhiên hạ giọng: “Hai người làm sao vậy?”

Đổng Thiên Tâm liếc mắt ra hiệu về phía… bụng của Mang Trú.

“Ục ục, ục ục!”

Bụng của vị điện hạ vĩ đại phát ra những tiếng réo vang đầy uy lực.

Lữ Ngọ nuốt nước bọt: “Không hổ danh là Mang Trú điện hạ, tiếng bụng réo cũng oai phong lẫm liệt như vậy.”

“Không phải anh nói anh ta không cần ăn uống sao? Vả mặt rồi đấy!” Đổng Thiên Tâm lườm một cái.

“Đó là truyền thuyết thôi mà.” Lữ Ngọ lẩm bẩm: “Ngàn năm trôi qua, ngay cả tên lửa còn bay lên trời rồi, lỡ rồng cũng tiến hóa thì sao?” Sau đó anh ta quay lại cười hì hì: “Tôi không rõ khẩu vị của điện hạ, thời gian gấp quá nên chỉ chuẩn bị vài món tạm thời, mong ngài ăn tạm vậy.”

Vừa nói, anh ta vừa bày đống đồ ăn mang theo lên bàn, như thể dâng báu vật: một hộp thịt sống còn chảy máu; hai con gà mái già, cổ vẫn rỉ máu, lông còn nguyên; và một bể cá nhỏ với một con cá kim long nặng ít nhất năm ký, đang quẫy đuôi bơi qua bơi lại.

Đổng Thiên Tâm: “…”

Cái này là cái quái gì?!

“Thịt bò Yak sống, gà mái thả vườn mới làm thịt, cá sống tươi rói! Toàn là đồ đại bổ!” Lữ Ngọ cười tít mắt.

Mang Trú lườm anh ta, hai mắt rồng long sòng sọc.

Đổng Thiên Tâm nhăn mặt: “Anh định để anh ta ăn sống thật à?”

Lữ Ngọ nghiêm túc đáp: “Rồng chẳng phải ăn đồ sống sao?”

Một trong hai con gà mái chưa chết hẳn, giật chân một cái, khiến khóe mắt Mang Trú cũng giật theo.

Đổng Thiên Tâm đưa tay lên xoa trán.

Mang Trú nghiến răng: “Ta, dùng đồ nấu chín.”

“À, có, có!” Lữ Ngọ hớn hở lôi ra một hộp bánh tart trứng: “Đây là đồ ăn đêm tôi mua cho mình, vừa hay dâng tặng ngài.”

Mang Trú cầm một miếng lên, quan sát cẩn thận, rồi cắn thử một miếng nhỏ. Ngay lập tức, yết hầu anh ta co giật, anh ta vơ lấy giấy ăn, há miệng phun ra, ho sặc sụa không ngừng.

Lữ Ngọ sợ đến đờ người, còn Đổng Thiên Tâm thì lùi xa một khoảng an toàn.

Mang Trú ho dữ dội suốt nửa phút, cuối cùng ngẩng đầu lên, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Đôi mắt đỏ ướt rượt khiến cả người trông thật đáng thương.

Lữ Ngọ ngập ngừng: “Lẽ nào rồng không ăn được bánh tart trứng sao?”

Đổng Thiên Tâm nhún vai: “Tôi chỉ biết mèo không được ăn sô cô la thôi.”

“Làm sao điện hạ Mang Trú, một con rồng oai hùng, lại đi so với mèo được chứ?”

“Vậy rồng thì ăn gì?”

“Đổng gia các người chẳng phải chuyên nuôi rồng sao? Bố mẹ cô không để lại cuốn sách dạy nấu ăn nào à?”

“Bố mẹ tôi mất khi tôi mới năm tuổi. Ngoài mạng sống này, chẳng để lại gì cả.”

Không khí chợt lặng đi.

Mang Trú vịn bàn, ngỡ ngàng nhìn sang. Lữ Ngọ chợt nhận ra mình lỡ lời, vội bịt miệng lại: “Xin lỗi…”

Đổng Thiên Tâm nhún vai: “Không sao, chuyện đã qua lâu lắm rồi. Anh thử nghĩ xem, trong di chúc của Đổng Cát Niên có kèm phụ lục hay điều khoản bổ sung nào không?”

“Hoàn toàn không.” Lữ Ngọ vò đầu: “Hay thử hầm thịt bò với gà mái xem sao?”

“Khoan đã!” Mang Trú hít sâu một hơi: “… Thời thơ ấu của ta, đồ ăn đều do gia tộc chuyên nuôi rồng chuẩn bị. Kẻ ngoài không được can thiệp.”

“Ý anh là.” Đổng Thiên Tâm chỉ vào mũi mình: “Anh chỉ có thể ăn thức ăn do tôi làm thôi sao?”

Mang Trú im lặng thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu một cái.

Lữ Ngọ bèn kêu lên: “Trời ơi, sao không nói sớm! Tiểu tổ tông, cô mau vào bếp nấu gì đó cho Mang Trú điện hạ đi!”

Đổng Thiên Tâm cười khổ: “Đừng có mà hối hận nhé.”

Đổng Thiên Tâm từ nhỏ đã có không ít biệt danh.

Lớp năm tiểu học, cô một mình đánh bại năm cậu nhóc học cấp hai, chiến thắng áp đảo. Vì trường tiểu học cô học lúc đó nằm ở khu Nam thành phố Bách Đảo, cô được gọi là “Nam Bá Thiên – Tiểu Thép Nổ”. Suốt những năm sau đó, cô đánh bại mọi đối thủ trong khu Nam, không ai đủ sức đe dọa vị trí bá chủ của cô. Lũ côn đồ nhỏ nghe danh đã sợ, lần lượt biến mất, nhờ đó đóng góp không nhỏ vào việc giữ gìn an ninh cho thành phố Bách Đảo.

Lên cấp ba, áp lực học hành ngày càng lớn, chẳng ai còn tâm trí mà gây sự: “Nam Bá Thiên” cũng dần rút lui khỏi chốn giang hồ. Trưởng đồn cảnh sát Trương rất hài lòng, đi đâu cũng khoe Đổng Thiên Tâm đã lớn, hiểu chuyện, biết cải tà quy chính.

Tốt nghiệp cấp ba, cô thi đậu một trường đại học hạng hai. Cả đồn cảnh sát khu Hương Châu mừng rỡ như mở hội. Nếu không vì quy định của tổ chức, trưởng đồn Trương có lẽ đã dựng miếu đốt nhang cảm tạ trời đất rồi.

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển trùng với sinh nhật trưởng đồn Trương, Đổng Thiên Tâm lần đầu phá lệ vào bếp, nấu một nồi mì trường thọ. Kết quả, toàn bộ 21 cảnh sát trong đồn đều phải nhập viện.

Nguyên nhân: Ngộ độc thực phẩm.

Sự việc này trở thành trò cười cho các đồng nghiệp của 120, 110 và 119 suốt một năm trời.

Đổng Thiên Tâm vừa tròn 18 tuổi đã được phong danh hiệu “Sát thủ nhà bếp”.

Nói ra thì chuyện này cũng khá kỳ lạ. Trước năm 18 tuổi, Đổng Thiên Tâm cũng từng thử sức trong bếp, dù hương vị bình thường nhưng chí ít cũng ăn được. Không ngờ, sau khi trưởng thành, cô lại tự lĩnh hội được “nghệ thuật ẩm thực hắc ám” mà không cần ai dạy. Bất kỳ món ăn nào qua tay cô đều biến thành những thứ… khó hiểu, thậm chí còn là độc dược.

Trong suốt 4 năm đại học, thành tích của cô như sau:

Một nồi mì ăn liền: khiến bốn người bạn cùng phòng phải nhập viện, nguyên nhân: ngộ độc thực phẩm.

Một đĩa khoai tây chiên: đưa bốn cô gái phòng bên cạnh vào viện, nguyên nhân: ngộ độc thực phẩm.

Một bát sữa nóng: hạ gục ba chú mèo hoang, mất 2000 tệ để cứu sống.

Một bình nước máy: làm chết toàn bộ cây cảnh ở đồn cảnh sát khu Hương Châu…

Về sau, tốt nghiệp đại học, đi làm, Đổng Thiên Tâm từng có ý định tự nấu ăn để tiết kiệm.

Không ngờ, kỹ năng “ẩm thực hắc ám” của cô càng thăng cấp, ba ngày liên tiếp tự đầu độc mình, phải vào phòng cấp cứu. Trớ trêu thay, cả ba ngày đều gặp cùng một bác sĩ.

Lần cuối cùng, bác sĩ nhìn cô nằm trên giường truyền nước mà khuyên nhủ đầy tâm huyết: “Ăn đồ ngoài đi, ít nhất nó không lấy mạng cô.”

Đổng Thiên Tâm đành nghẹn ngào chia tay căn bếp.

Chỉ là, không thể ngờ được, thời gian trôi qua, cô lại có ngày phải vào bếp nấu ăn… mà còn là nấu cho một con rồng!

Thật lòng mà nói, dù cô không ưa nổi Mang Trú, nhưng vẫn có chút lương tâm. Cô không dám đụng đến mấy nguyên liệu cao cấp mà Lữ Ngọ mang tới, chọn giải pháp an toàn nhất là mì ăn liền. Để chắc chắn, cô nấu tận 10 phút, rửa bát đũa ba lần, rồi mới dám bưng ra.

Những sợi mì ướt át, nhão nhoẹt chất thành đống trong bát, tỏa ra mùi nước súp gà từ gói gia vị. Ít nhất, thoạt nhìn nó vẫn khá bình thường.

Lữ Ngọ, sau cả buổi mong ngóng, nhìn thấy một bát mì ăn liền thì hơi thất vọng: “Chỉ cho Mang Trú điện hạ ăn cái này thôi sao?”

Đổng Thiên Tâm có hơi chột dạ: “Chứ còn gì nữa?”

Mang Trú nhíu mày, quan sát bát mì một lúc, rồi cúi xuống ngửi thử. anh ta cầm đũa, gắp lên một sợi, cẩn thận đưa vào miệng, cắn một miếng, nhai vài cái, nuốt xuống. Chờ thêm vài giây không thấy gì bất thường, anh ta mới từ tốn tiếp tục ăn, nhai kỹ, nuốt chậm, thưởng thức kỹ lưỡng.

Lữ Ngọ nuốt nước bọt: “Hình như cũng thơm đấy chứ.”

Mười lăm phút sau, bát mì sạch trơn. Mang Trú uống hết nước súp, đặt đũa xuống, hai tay đặt trên đầu gối, liếc nhìn Đổng Thiên Tâm: “Tạm chấp nhận được.”

“Có ăn là may rồi…”

Đổng Thiên Tâm lẩm bẩm trong miệng, nhưng trong đầu nghĩ: Hệ tiêu hóa của tên này cũng quá đỉnh, không chừng đúng là rồng thật.

Vất vả cả buổi tối, cuối cùng cũng cho vị chúc long đại nhân ăn no. Lữ Ngọ thở phào, rồi đưa cho Đổng Thiên Tâm một hóa đơn: “Đây là chi phí tối nay. Thịt bò 500, hai con gà mái 200, cá kim long và bể cá 6000. Chuyển khoản qua WeChat nhé.”

Đổng Thiên Tâm kinh ngạc: “Không phải mấy khoản này do công ty luật các anh chi trả sao?”

“Chúng tôi chỉ thanh toán các khoản trong dự án thừa kế, ví dụ như phí quản lý tài sản này, tiền nước, tiền điện, sưởi ấm, gas, v.v. Nhưng chi phí cá nhân của cô và Mang Trú điện hạ, chúng tôi không thể chịu được.”

“…”

“Đây là quy tắc tổ tiên để lại, dù sao cô cũng là truyền nhân của dòng họ Hoạn Long. Chúng tôi tuyệt đối không thể vượt quyền làm thay được.”

“…”

“Yên tâm, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra Hoạn Long và thừa kế khối tài sản khổng lồ, mấy chi phí này chẳng đáng là gì!”

Đổng Thiên Tâm chỉ muốn đấm cho Lữ Ngọ một trận.

“Tôi còn chuẩn bị một món quà cho Mang Trú điện hạ.” Lữ Ngọ vừa nói vừa kéo từ cửa vào hai cái túi lớn: “Đây là thường phục của Mang Trú điện hạ, tổng cộng ba mươi bộ. Còn đây là chiếc điện thoại đời mới nhất, được thiết kế riêng cho ngài. Các chức năng cơ bản đều có, và đã cài đặt sẵn phần mềm Đằng Long. Mang Trú điện hạ mang theo bên mình, có thể cập nhật dữ liệu kiểm tra cơ thể mọi lúc mọi nơi, tiện cho cô theo dõi và kịp thời điều chỉnh kế hoạch Hoạn Long.”

Nói tới đây, Lữ Ngọ hạ giọng: “Những thứ này đều do tôi tài trợ cá nhân đấy, thế nào? Đủ nghĩa khí chưa?”

Đổng Thiên Tâm cười gằn, nhét lại hóa đơn vào tay anh ta: “Những thứ anh mang tới, anh ta chẳng ăn miếng nào. Mang tất cả đi, tôi không trả tiền!”

Lữ Ngọ: “Này này, cô có tận một trăm triệu tài sản thừa kế cơ mà!”

“Haha, tôi có cầm được xu nào đâu!”

Lữ Ngọ lẩm bẩm “đồ keo kiệt.” rồi miễn cưỡng dọn dẹp bàn ăn. Anh ta tiện tay nhấc cái nồi nhỏ nấu mì, thấy còn chút nước súp, bèn đưa lên miệng uống thử.

Mang Trú lập tức nhìn Lữ Ngọ chằm chằm, ánh mắt như một con mèo bị cướp mất cá khô.

Đổng Thiên Tâm hoảng hốt: “Này!”

Lữ Ngọ húp nước, chép chép miệng: “Cũng bình thường thôi mà…” Chưa dứt lời, mặt anh ta đột nhiên tái xanh, mắt trợn trắng, ngã vật ra đất, tay chân co giật, miệng sùi bọt mép.

Mang Trú trố mắt: “Tà khí nhập thể sao?!”

Đổng Thiên Tâm lập tức gọi 120.

Mười lăm phút sau, xe cứu thương của bệnh viện tư nhân nhà họ Lữ hú còi, đưa Lữ Ngọ đi.

Đổng Thiên Tâm rã rời, loạng choạng rửa bát lau nồi, không dám để sót một giọt nước súp nào. Khi quay lại phòng khách, cô thấy Mang Trú vẫn ngồi ngay ngắn trên sofa, hàng mi rủ thấp, đầu gật gù.

“Anh…” Đổng Thiên Tâm ngờ ngợ: “Buồn ngủ à?”

Mang Trú giật mình, ngẩng đầu lên: “Tộc Chúc Long không cần ngủ.”

Đổng Thiên Tâm trợn trắng mắt, kéo tay anh ta đi về phía phòng ngủ. Đi được nửa đường, Mang Trú bỗng vùng ra, loạng choạng đi về phía cửa ra vào, chỉ vào cái ổ mèo màu hồng phấn vừa được chuyển đến: “Giường này màu quá sặc sỡ, ta không thích, đổi cái khác.”

Đổng Thiên Tâm nghiến răng: “Hôm qua anh là mèo thì ngủ ổ mèo, hôm nay là người thì ngủ trong phòng!”

Mang Trú nhíu mày nhìn Đổng Thiên Tâm, đôi mắt mơ màng vì cơn buồn ngủ khiến ánh nhìn chẳng thể tập trung. Đổng Thiên Tâm không chút khách khí trừng lại, nhìn chằm chằm một lúc lâu. Cuối cùng, Mang Trú chịu thua, cúi người nhặt cái chăn nhỏ hình quả dâu tây trong ổ mèo, gấp lại, treo lên cánh tay, bước vào phòng ngủ. Anh ta kéo chăn tơ tằm sang một bên, nằm thẳng đơ trên giường, trải cái chăn dâu tây ra, gấp thành một hình vuông nhỏ, đắp ngay ngắn lên rốn, rồi nhắm mắt lại.

Đổng Thiên Tâm nằm phục ở cửa, quan sát một hồi, rồi rón rén bước vào phòng. Cô chống cằm, ngồi xuống bên cạnh giường.

Mang Trú đã ngủ, hơi thở đều đặn, sắc mặt tái nhợt nay đã khôi phục được chút huyết sắc. Dưới ánh trăng, ngũ quan của anh ta tinh tế như mô hình nhân vật trong game, hoàn hảo đến không tỳ vết.

Thành thật mà nói, khi không nói chuyện, tên này quả thực rất đẹp trai. Hơn nữa, anh ta là sinh vật đầu tiên ăn hết món cô nấu mà vẫn sống sót khỏe mạnh.

Đổng Thiên Tâm cứ thế nhìn, nhìn mãi, rồi bật cười.

Có lẽ, hoặc cũng có thể, cô thật sự… nuôi nổi anh ta đấy chứ!

Mà nếu nuôi được anh ta, cô có thể sống trong biệt thự sang trọng, kiếm bộn tiền, cả đời sau chỉ cần ăn no chờ chết trong an nhàn.

Đổng Thiên Tâm chợt bật cười thành tiếng: “Có một trăm triệu thôi mà, cũng tạm đủ xài rồi.”

Nhưng nghĩ lại, cô lại thấy chạnh lòng. Từ giờ đến kỳ đánh giá tiếp theo còn ba tháng. Ba tháng tiền ăn… anh ta lớn tướng thế kia, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn mì gói? Làm vậy thì thiếu dinh dưỡng mất.

Rồi còn tiêu chuẩn bài kiểm tra nữa, nghĩ thế nào cũng không thấy khả thi. Nhỡ cả đời không qua được, không lấy được xu nào, thì hai người họ sau này ăn gì, uống gì?

Nghĩ tới đây, Đổng Thiên Tâm tự vỗ đầu, thầm trách bản thân ngày càng thiếu tiền đồ. Sao có thể đặt cả cuộc đời và tương lai của mình vào tay một người đàn ông …  thậm chí còn không phải con người? Rủi ro lớn quá!

Đời người vốn khó khăn, thế sự lại vô thường. Chừa cho mình đường lui vẫn hơn.

Đổng Thiên Tâm đi đến kết luận: “Chừng nào chưa lấy được tài sản, vẫn phải đi làm kiếm tiền trước đã!”

Gió sáng sớm thổi vào từ cửa sổ, rèm voan lơ lửng như sương mù trong phòng.

Mang Trú mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh.

Đầu của Đổng Thiên Tâm tựa vào mép giường, những lọn tóc mềm mại trải trên ga, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng và thanh khiết. Đó là mùi đặc trưng của dòng họ Hoạn Long, tựa như ánh bình minh đầu tiên khi vũ trụ hình thành.

Mang Trú bất giác nhìn tay của Đổng Thiên Tâm. Đôi tay ấy mềm mại, ấm áp, không có chút sức mạnh nào. Móng tay tròn tròn, đôi lúc lại khá sắc bén. anh ta chợt nhớ lại những lần bị đôi tay ấy chọc vào mặt, vào mũi, má, xương quai xanh… thậm chí cả lần cô xoa đầu, vuốt bụng và cả… đuôi của hắn.

Mang Trú nghiến răng, khớp tay kêu răng rắc.

Khoảng cách gần như thế này, anh ta thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu và nhịp tim đập dưới làn da mỏng manh của cô. Chỉ cần chút lực, anh ta có thể dễ dàng kết thúc mạng sống của cô …  truyền nhân cuối cùng của dòng họ Hoạn Long, một người yếu ớt đến mức chẳng có chút khả năng tự vệ.

Cô quá yếu…

Dòng họ Hoạn Long từng vang danh khắp thiên hạ, tại sao lại trở nên yếu đuối như thế này?

Trong suốt hơn ngàn năm qua, rốt cuộc tộc Hoạn Long đã trải qua những gì để giờ đây… chỉ còn lại mình cô?

Đổng Thiên Tâm khẽ lẩm bẩm gì đó, đầu dụi nhẹ vào ga giường, rồi mở mắt. Cô mơ màng nhìn Mang Trú, ánh mắt đầy ngơ ngác.

Mang Trú vội vã thu ánh mắt lại, giả vờ như không có gì: “Ngươi làm gì thế?”

“A a a a! Mấy giờ rồi?!” Đổng Thiên Tâm hét toáng lên: “Muộn mất rồi!”

Cô nhảy bật dậy, vừa la hét vừa chạy như một quả pháo nhỏ bị đốt ngòi, làm “nổ tung” hết phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp, phòng khách và cả cửa ra vào.

“Túi của tôi đâu? Áo khoác của tôi đâu? Tất của tôi đâu?”

“Sữa rửa mặt đâu? Kem đánh răng đâu? Giày đâu?”

“Điện thoại của tôi, bữa sáng của tôi… A a a, không kịp nữa rồi!”

Mang Trú đứng dậy, bước đến cửa phòng ngủ, tựa vào khung cửa, nhìn Đổng Thiên Tâm lao vút qua từng phòng như một cơn lốc nhỏ, rồi vòng trở lại. Tay trái cô cầm áo khoác, túi đeo lủng lẳng trên cổ, tay phải xách giày, nhảy lò cò bằng một chân.

“Tôi phải đi làm, đi làm tức là ra ngoài kiếm tiền, săn mồi! Hiểu không?”

Mang Trú hờ hững đáp: “Tộc Hoạn Long là trọng thần của quốc gia, cần tham gia chính sự, đây là trách nhiệm của cô.”

Đổng Thiên Tâm mở miệng: “Ờ… gần như thế đấy.” Sau đó, cô chạy vụt ra ngoài, nhét chiếc điện thoại đặt làm riêng Lữ Ngọ đưa cho vào tay Mang Trú: “Đây là điện thoại, anh nhất định phải mang theo bên mình. Điện thoại là một thứ có thể gọi điện và nói chuyện, dễ hiểu hơn thì giống như thiên lý nhãn và phong linh nhĩ. Nhấn phím số 1 là có thể nói chuyện với tôi, hiểu không?”

Mang Trú liếc nhìn qua loa: “Chỉ là một món đồ chơi, có gì khó đâu.”

“Tôi đi đây! Ở nhà ngoan ngoãn, đừng ra ngoài!” Đổng Thiên Tâm xỏ nốt chiếc giày còn lại, lao ra phía cửa.

“Đổng Thiên Tâm.”

Đổng Thiên Tâm quay đầu lại.

Mặt Mang Trú nghiêm nghị: “Mặc dù trước đây cô đã nhiều lần vô lễ với ta, nhưng…”

Anh ta hít sâu, chỉnh lại quần áo, đưa hai tay chồng lên nhau, nâng cao, nghiêm túc cúi người hành lễ trước Đổng Thiên Tâm: “Gia tộc Đổng thị đã tận tụy bảo vệ tộc của ta suốt hàng nghìn năm. Ta, khắc ghi trong lòng, cảm kích vô cùng.”

Đổng Thiên Tâm trố mắt ngạc nhiên.

Mang Trú quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Thượng lộ bình an.”

Đổng Thiên Tâm lập tức mở cửa, lao ra ngoài như chạy trốn.

Tiểu kịch trường:

Nửa giờ sau, chen chúc trên tàu điện ngầm, Đổng Thiên Tâm trăn trở mãi, cuối cùng mở Taobao để đổi hàng.

Dịch vụ khách hàng: “Thưa quý khách, lý do đổi hàng của bạn là gì ạ?”

Đổng Thiên Tâm: “Thú cưng nhà tôi… à, hơi khó tính một chút. Nó không thích cái ổ mèo màu hồng.”

Dịch vụ khách hàng: “Thưa quý khách, mèo không nhạy cảm với màu đỏ và xanh lá, nên màu này hoàn toàn phù hợp với chúng.”

Đổng Thiên Tâm: “Nhà tôi không phải mèo bình thường.”

Dịch vụ khách hàng: “Vậy thú cưng nhà bạn là giống gì ạ?”

Đổng Thiên Tâm: “Mèo cánh cụt… à không, là rồng.”

Dịch vụ khách hàng: “…”

Ba giây sau: [Hoàn tất hoàn tiền]

Nhân viên khách hàng thầm nghĩ: Điên rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dữ Tứ Đại Mỹ Nhân Hạnh Phúc Đích Đô Thị Sinh Hoạt

Copyright © 2022 - MTruyện.net