Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Phó Dực gặp lại Trịnh Dữ lần nữa, cô đã nghe qua ca khúc mới của anh: là [Sữa Đậu Nành]
Cô đã xem hết tất cả bình luận trên Internet, hầu hết cư dân mạng đều nói rằng đây là tác phẩm hay nhất sau bài hát nổi tiếng [Vị Ngọt] của Wing.
Wing là nghệ danh của Trịnh Dữ.
Anh là một rapper.
Mức độ phổ biến của Trịnh Dữ trên Internet rất cao, xem như cũng có chút tiếng tăm trong giới nhạc rap underground. Anh dựa vào niềm đam mê đối với âm nhạc, cùng với tài hoa sáng tác, kiếm được cũng không ít tiền. Trịnh Dữ cũng cảm thấy mình rất trâu bò, có thể dựa vào sở thích mà kiếm tiền, nuôi sống chính mình.
Phó Dực nhìn Trịnh Dữ ngồi ở đối diện bàn ăn, anh ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống bộ dáng tóc đỏ quẫy dữ dội, giương nanh múa vuốt trên sân khấu.
Trịnh Dữ nhíu mày, ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ba Phó.
Hôm nay anh vội xong buổi công diễn vốn dĩ về nhà ăn cơm, về đến nhà mới phát hiện bố mẹ không có ở nhà. Trịnh Dữ ngồi trên sofa chơi di động một lúc, định bụng trở về studio tùy tiện ăn gì đó, lúc ra cửa thì gặp được mẹ Phó đang vứt rác.
Mẹ của Phó Dực là Lý Lệ Hoa, từ lúc Trịnh Dữ còn nhỏ bà đã rất thích anh, vẫn luôn khuyến khích Phó Dực nắm lấy anh. Tuy rằng sau khi lớn lên, Trịnh Dữ ngại hoặc bận rộn với sự nghiệp, không có ghé nhà chơi, quan hệ cua anh cùng với Phó Dực cũng không có tốt như lúc nhỏ, Lý Lệ Hoa vẫn là mỗi ngày ở bên tai Phó Dực nhắc mãi đến Trịnh Dữ.
“Tiểu Dữ, ăn cơm chưa cháu?” Lý Lệ Hoa cười gọi anh.
Trịnh Dữ ngượng ngùng cười, đang định từ chối thì xuyên qua cửa Phó gia, thấy Phó Dực mặc váy bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, bên miệng vòng vo ra một câu: “Dạ, cháu chào dì Phó, vẫn chưa ăn cơm ạ.”
Sau đó vô cùng thuận lý thành chương mà ăn ké cơm nhà người ta (~^▽^)
Từ sau khi anh vào cửa, Phó Dực chỉ nhìn anh một lần, không nói gì, trên mặt thì không có gì thay đổi nhưng trong tim thì đang đập rất nhanh, lý do là nội dung trong ca khúc mới [Sữa đậu nành] của anh, câu chuyện kể về hai đứa trẻ trong đó rõ ràng là cô và anh.
Trịnh Dữ tự nhiên như là đang ở nhà của mình vậy, dỗ dành ba Phó và mẹ Phó cười đến híp cả mắt.
“Nghe Phó Dực nói cháu mới cho ra ca khúc mới hả?” Ba Phó thuận miệng nhắc đến, vươn đũa gắp thịt cho Trịnh Dữ, Trịnh Dữ thích ăn thịt, nhưng ăn kiểu gì cũng không bao giờ mập, trong lòng fans hâm mộ lúc nào cũng là thiếu niên khí khái.
Trịnh Dữ nhướng đôi mày giấu phía sau mái tóc đỏ, nhếch khóe miệng, cô nghe qua rồi sao? Vậy sao cô còn giả vờ như cái gì cũng không biết?
Thấy chưa, anh lại không hiểu được cô.
“Dạ, ca khúc mới phản hồi cũng không tệ lắm.” Trịnh Dữ cố ý nhìn về phía Phó Dực. Miệng cô đang nhai cơm, tay cầm đũa thì run nhè nhẹ.
“Phó Dực, em nghe chưa?” Trịnh Dữ tùy ý mở miệng hỏi.
“Ừm.” em nghe cả trăm lần rồi ý chứ, mới vừa rồi ở trong phòng còn nghe nữa nè. Phó Dực nói thầm trong lòng.
“Dì Phó, dì nấu cơm càng ngày càng ngon nha.” Trịnh Dữ thấy cô không hứng thú quan tâm, bèn xoay chuyển câu chuyện sang chủ đề khác.
“Thằng nhỏ này, cái miệng cháu là ngọt nhất a. Lát nữa ăn cơm xong, dì cắt trái cây cho cháu.” Lý Lệ Hoa cực kỳ vui vẻ.
Phó Dực yên lặng ngồi ăn, một câu cũng không nói.
***
Phó Dực cuộn mình một góc trên sofa nhà mình, dáng vẻ làm bộ như đang đọc sách. Trịnh Dữ ngồi cách đó không xa, đang gặm dưa hấu đỏ.
Hừ, màu đỏ như mái tóc của anh.
Đôi mắt Trịnh Dữ lười biếng chuyển qua, len lén liếc Phó Dực. Cô mặc váy dài, nghiêng người dựa trên sofa, cẳng chân trắng bóng lộ ra dính vào nhau.
Miệng lưỡi hình như có chút khô khô.
Anh lại ăn thêm hai miếng dưa hấu.
Lý Lệ Hoa ngồi xuống bên cạnh Phó Dực, vỗ vỗ cánh tay cô: “Con và Lương Chính sao rồi?”
Khuôn mặt Phó Dực thay đổi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Trịnh Dữ một cái, anh dừng lại động tác, nhìn qua cô. Phó Dực nhanh chóng chuyển tròng mắt, mơ hồ nói: “Sao là sao ạ? Tụi con không có sao hết.”
“Người ta không phải theo đuổi con rất lâu rồi sao? Mẹ nghe nói cậu ta là phụ huynh của học sinh trường con.”
“Không phải phụ huynh, anh ấy là chú của bạn nhỏ trong lớp thôi, người ta vẫn còn độc thân ạ.” Phó Dực cũng không biết như thế nào, bèn nhiều lời nói thêm một câu anh ta độc thân.
“Không sao, con dẫn về đây cho mẹ xem nào?” Lý Lệ Hoa vô cùng hào hứng, cảm thấy có hy vọng từ trong lời nói của con gái.
“Dạ…nói sau đi ạ.” Phó Dực không muốn nói thêm nữa, cô có thể cảm giác được ánh mắt Trịnh Dữ đang thiêu đốt trên cơ thể mình.
Phó Dực đứng dậy, trở về phòng.
“Ơ kìa, con bé này sao lại đi? Tiểu Dữ còn ở đây, sao con không có lễ phép như vậy chứ.” Giọng nói Lý Lệ Hoa vang lên sau lưng, bước chân Phó Dực hơi chậm lại nhưng không có dừng lại.
“Không sao đâu ạ, cháu cũng phải đi rồi. Hôm nào cháu lại đến chơi với dì và chú.” Trịnh Dữ vỗ vỗ đầu gối, dự định đi khỏi, anh không chịu được Phó Dực đối đãi với anh như vậy, từ đầu đến cuối cô không với anh một câu, hơn nữa nghe được cô có đối tượng, anh có chút khó chịu.
Không phải, là rất khó chịu mới đúng.
Sau khi trở về studio, Trịnh Dữ cũng không có mở đèn, trực tiếp mở TV, chỉnh âm lượng đến mức tối đa, nằm trên ghế sofa nhìn chằm chằm cảnh tượng trong TV, bắt đầu đờ ra.
Anh càng nghĩ càng khó chịu, từ trên sofa ngồi dậy, mở trò chơi.
Sau khi thắng được vài ván anh mới bình tĩnh lại được một chút.
Nhưng mà…
Phó Dực sao lại càng ngày càng không ngoan?
Anh nghĩ, hai người khi còn bé quan hệ rất là thân mật, xuất hiện khoảng cách chắc là khi sơ trung (*)
(*) theo như VN là cấp hai nha.
Lúc đó Trịnh Dữ đã rất nổi bật trong đám đông, anh đã sớm cao hơn các bạn đồng trang lứa, chiều cao của anh lúc sơ tam (*) đã là nhất nhì trong trường học rồi, ngũ quan tinh xảo cũng từ từ nẩy nở, lúc đó ở trong trường anh giống như hoa thơm cỏ lạ thu hút ong bướm, đôi mắt đào hoa hẹp dài đã câu hồn không biết bao nhiêu cô gái rồi.
(*) khoảng lớp 9.
Phó Dực nhỏ hơn anh một năm, mỗi ngày đều ở phía sau anh cười ngọt ngào gọi “anh Dữ”.
Có một ngày, Lý Nhất Hàng chỉ Phó Dực phía sau anh: “Bạn gái anh hả?”
“Mày bệnh à. Là em gái tao.” Trịnh Dữ vung tay lên, trả lời.
Anh nhớ rõ ràng, Phó Dực lúc đó không có nói chuyện, cô vẫn nhu thuận ở phía sau anh, nhưng tâm tình hình như có hơi trầm xuống.
“Hí hí…Cô ấy lúc nào cũng đi theo anh, em còn tưởng là bạn gái nhỏ của anh chứ.”
“Đã nói không phải.” Trịnh Dữ xoa đầu Phó Dực, cảm xúc thực tốt, mềm mại như nhung.
Phó Dực không có ngẩng đầu.
Ngày thứ hai, phía sau Trịnh Dữ đã không còn bóng dáng của cô nữa.
Mất đi cái đuôi nhỏ, lúc đó Trịnh Dữ có chút không thích ứng. Anh đến lớp tìm Phó Dực, nhìn thấy cô cùng các nữ sinh đang trò chuyện thoải mái vui vẻ bèn cái gì cũng không nói nữa.
Cô gái nhỏ làm sao có thể luôn đi theo sau anh chứ?
Sau đó quan hệ của bọn họ dường như càng ngày càng xa.
Trịnh Dữ nhẹ nhíu mày.
Làm sao đây, Phó Dực đối với anh hình như càng ngày càng có sức hấp dẫn.
Anh không biết anh có phải là thích cô hay không, nhưng anh biết ít nhất anh có dục vọng mãnh liệt đối với cô.
Anh nhớ đến dáng vẻ vừa rồi ăn cơm của cô trên bàn cơm, tóc đen cột lỏng lẻo, có vài sợi rơi lả tả nơi cần cổ làm nổi bật làn da trắng tuyết của cô. Cô mặc chiếc váy cũng không tính là bảo thủ cho lắm, cổ áo mở rộng lộ ra một mảng lớn da thịt nõn nà.
Trịnh Dữ không tự chủ cởi quần mình ra, cầm lấy cự vật cứng rắn dữ tợn trên dưới mà vuốt động.
Qua thật lâu, Trịnh Dữ rốt cuộc gầm nhẹ, trong tay là một mảng dính nhớp.
Chừng nào anh mới có thể chân chính “có được” cô đây? Trịnh Dữ nhíu mày nghĩ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");