Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Hiệp lái xe vòng vèo qua mấy lượt phố phường, đã vào hoàng hôn, màu tím buông phía chân trời hòa cùng từng dải mây như những đợt sóng nhỏ. Triệu Tử Đoạn xoay xoay bật lửa trong lòng bàn tay, đã lâu rồi y không hút thuốc, nhưng đem theo gần như là một thói quen khó bỏ. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn qua danh sách, cũng chỉ còn nơi này là địa điểm cuối. Hôm nay Triệu Tử Đoạn thu sân, bận rộn một ngày, thân thể y có chút không tốt, nên không ra khỏi xe, chỉ để hắn cùng A Hiệp đi.
Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả xuống xe, công việc Triệu Tử Đoạn cũng chẳng dễ dàng gì, những nơi cần đích thân y đến đều là sở hữu của người có mặt mũi, Vạn Thịnh đang vô cùng hưng phát, cho nên mới có thể "góp vốn" vào nhiều nơi như vậy. Đây là loại góp vốn bằng miệng, bên kia buộc phải chi phần trăm cho Vạn Thịnh, dù muốn hay không.
Tòa nhà này là trung tâm KTV lớn nhất nhì thành phố, Hoàn Nhan Viên Hạo từ tốn dùng trà cùng tên quản lý ba hoa ở sảnh, A Hiệp vẫn còn đếm tiền trong phong bì. Qua mấy câu xã giao nhạt nhẽo, Hoàn Nhan Viên Hạo vừa định đứng lên ra về thì đã nghe sang sảng giọng cười từ đằng sau truyền đến.
Hắn xoay người phượng mâu cau hẹp ánh nhìn, A Hiệp nhanh chóng bước ra:
- Vạn thúc!
Vạn Bằng phất phất tay áo, âu phục gọn gàng bóng bẩy, giày không vương một hạt bụi:
- Tử Đoạn đâu?
A Hiệp gãi gãi đầu, Vạn lão hồ ly cùng đại ca hắn bình thường không mấy giao thiệp, liền sinh chút bối rối:
- Triệu ca đang đợi bên ngoài, Vạn thúc ở lại thong thả!
Vạn Bằng quét ánh mắt như lưỡi đao lên người Hoàn Nhan Viên Hạo, rít một hơi thuốc mỏng:
- Tôi có thể nói chuyện riêng cùng cậu được không?
Gió thu mang theo hơi sương lạnh lẽo, ánh đèn đường vàng vọt dìu dịu thắp sáng thành phố.
Bên ngoài xe, Triệu Tử Đoạn đã đợi gần nửa giờ, y không vội, nhưng A Hiệp phía trước vô lăng thì nhấp nhổm không yên:
- Triệu ca, liệu Vạn thúc có ra tay...
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, mớ tóc mềm bay bay phất phơ ngang gương mặt tinh tế đường nét, cao ngạo khí chất:
- Đừng lo lắng!
Vạn Bằng tuy không phải kiểu người nóng vội, nhưng Hoàn Nhan Viên Hạo vốn không có điểm yếu, cho dù hiện tại giữa Vạn Bằng cùng Vạn Lăng Mặc có mâu thuẫn, thì Vạn Bằng cũng chẳng ngu ngốc ra tay với em trai cùng cha của Vạn Lăng Mặc.
Triệu Tử Đoạn đoán không sai, Hoàn Nhan Viên Hạo thêm mười phút nữa thì cũng ra khỏi tòa nhà, hai tay xoa xoa vì gió thu, môi mỏng khe khẽ:
- Đi thôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo vừa vào xe đã gấp gáp ôm lấy Triệu Tử Đoạn, hơi lạnh từ người hắn lan tràn trên cơ thể ấm nóng của y. Triệu Tử Đoạn mơ hồ cảm nhận vằn máu đỏ tươi nơi đáy mắt đối phương, lại bất ngờ bị đôi môi hắn kìm giữ. Nụ hôn sâu đến khó thở, mang theo nồng đậm hơi thở tính dục.
Triệu Tử Đoạn đẩy người ra:
- Anh...đợi đã...
Hoàn Nhan Viên Hạo trong vô thức như bị kích động, càng ghìm chặt lấy y:
- Anh không muốn!
Hoàn Nhan Viên Hạo bất chấp thái độ chống đối của Triệu Tử Đoạn, cắn nhẹ lên vành tai y, sau cuồng bạo hơn, kéo hẳn cổ áo sơ mi xuống mà hôn lên phần ngực. Triệu Tử Đoạn hừ lạnh một tiếng:
- Điên sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo dường như trấn tĩnh, nhận ra trước xe còn có một A Hiệp đang giả vờ mắt không thấy tai không nghe, hắn cũng hiểu Triệu Tử Đoạn đã đến giới hạn chịu đựng, cúi mặt âm trầm:
- Xin lỗi!
Nửa đêm, gió xào xạc thê lương, từng đợt khí lạnh xuyên qua ban công luồn vào phòng khách.
Hoàn Nhan Viên Hạo một mình nằm trên sofa, Triệu Tử Đoạn đã yên ổn ngủ bên trong. Cả bữa tối hắn cùng y một lời cũng không nói, không khí căng thẳng nặng nề.
Hoàn Nhan Viên Hạo hít một hơi sâu mở đoạn video lưu trong điện thoại, nguồn cơn những hành động vô lý của hắn từ chiều nay. Ánh sáng màn hình giữa đêm tối chói gắt đến khó chịu, Hoàn Nhan Viên Hạo rất không muốn nhấn play, hắn nghe tim mình run rẩy, đến mở tai nghe cũng không làm nổi.
Clip chỉ có 4p38s ghi lại hình ảnh nhóm lưu manh đang cùng tập thể một nam sinh, clip chất lượng rất mờ, rất tệ, còn không rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được nam sinh đó thật sự vô cùng khoái cảm, vô cùng tận hưởng. Tuy rằng chẳng muốn tin, nhưng Hoàn Nhan Viên Hạo không thể không thừa nhận đó chính là Triệu Tử Đoạn, với hình xăm viên kim cương máu giữa lưng.
- Mẹ kiếp!
Lần đầu tiên Hoàn Nhan Viên Hạo chửi thề, cả đời này hắn luôn kìm chế tốt, kể cả trước mặt Vạn Bằng, hắn vẫn giữ được nét mặt lãnh đạm, coi như không quan tâm. Nhưng mà, hiện tại khi một mình cô độc, hắn lại không thể khống chế nổi tâm tình.
Hắn đau lòng!
Đau lòng vì không phải người đến trước để bảo vệ y, đau lòng vì người hắn yêu từng bị lạm dụng.
Buổi sáng.
Triệu Tử Đoạn mơ hồ thức dậy, trên đầu giường đã có sữa nóng cùng điểm tâm, y loanh quanh khắp nhà mấy vòng, bàng hoàng một lúc lâu không biết người yêu đã đi đâu, mò lên trang cá nhân Hoàn Nhan Viên Hạo thì thấy hắn check in "đang cảm thấy vui vẻ ở nơi làm việc mới".
Triệu Tử Đoạn:
- "..."
Hắn nhận việc mà không nói cho y biết, y liền không vui! Triệu Tử Đoạn săm soi từng góc một trên ảnh đối phương mới đăng, chợt thấy khung cửa sổ rất quen thuộc. Y bần thần nhận ra, đây là văn phòng của Vạn Bằng. Hoàn Nhan Viên Hạo vì sao lại đồng ý đến Vạn Bằng làm việc.
Triệu Tử Đoạn buồn chán ở nhà nửa ngày, sau cùng nghe theo A Hiệp đến quán bar quen thuộc uống rượu, tuy rằng chỉ mới hai giờ chiều, chưa nơi nào mở cửa, nhưng vì là địa bàn y quản lý, nên Triệu Tử Đoạn cư nhiên được đón tiếp nồng nhiệt. Bartender rất rảnh rỗi, nghĩ ra được cái gì mới liền mời y thử nghiệm. Triệu Tử Đoạn thường ngày cũng không quan tâm đến dạ dày cho nên y uống không ít rượu.
Khi bar chính thức đến giờ mở cửa, Triệu Tử Đoạn đã có chút choáng váng, liền vào toilet rửa mặt, chẳng rõ vì sao cửa ngoài toilet lại bị khóa, Triệu Tử Đoạn chán chường một cước đá sập cánh cửa. Đập vào mắt y là thân ảnh quen thuộc của Hàn Hoa đang bị nam nhân khác cưỡng đoạt. Triệu Tử Đoạn trong mơ hồ lập tức tỉnh táo, giằng lấy cổ áo tên kia.
- Để anh ấy yên!
Hàn Hoa hơi lùi lại, mắt nâu bất lộ biểu tình, gấp gáp nắm lấy vạt áo Triệu Tử Đoạn:
- Đừng kích động! Là Hy Phong!
Triệu Tử Đoạn mi gian cau hẹp, nhìn kẻ đối diện, môi mỏng ẩn ẩn khinh thị nụ cười:
- Hoàng thị đại thiếu, nơi này của chúng tôi không đón tiếp được đại nhân vật như cậu!
Hoàng Hy Phong là độc đinh duy nhất của Hoàng gia, mà Hoàng gia thì không cần giới thiệu gì nhiều, bởi vì nguyên thủ quốc gia hiện tại mang họ Hoàng. Triệu Tử Đoạn đương nhiên biết hắn ta, Hoàng Hy Phong vừa hai mươi ba tuổi, so với Hàn Hoa thua đến tận sáu tuổi, chẳng rõ vì sao Hoàng Hy Phong lại bám riết Hàn Hoa không buông.
Hàn Hoa là kiểu tổng thụ trong truyền thuyết, đứng cạnh nam nhân nào cũng dễ khiến người đó động lòng che chở. Hàn Hoa rất đẹp, rất có sức hút. Triệu Tử Đoạn nhìn lại đằng sau, mấy năm không gặp, tóc Hàn Hoa dường như càng nhạt màu hơn, đôi mắt cũng vậy. Trong lòng y nảy sinh bi thương, nếu chuyện đó không xảy ra, Hàn Hoa chắc hẳn đã có tương lai tốt đẹp. Từ một thiếu niên cả nhân cách lẫn ngoại hình đều hoàn hảo, luôn luôn là tấm gương để người khác hướng đến, Hàn Hoa cuối cùng lại trượt dài trong những trụy lạc, trong đau khổ.
Hoàng Hy Phong không đáp lời, ánh mắt sắc bén lướt ngang Triệu Tử Đoạn, thong thả phủi vạt áo ngoài:
- Hàn Hoa, nếu anh muốn, thì cứ việc đi!
Triệu Tử Đoạn nhìn theo bóng dáng cao ngạo khuất sau hành lang, y ôn nhu cởi jacket khoác ngang người Hàn Hoa:
- Lâu rồi không gặp!
Tiếng nhạc ầm ĩ cuồng loạn hòa cùng ánh đèn nhấp nháy ngàn vạn màu sắc tan hoang trong không khí.
Hoàng Hy Phong đơn độc nơi góc tối, chai rượu trên bàn chỉ còn một nửa. Hắn cúi mặt vào ly thủy tinh sóng sánh, không để tâm người đến cạnh.
- Đợi anh lâu không?
Hoàng Hy Phong ngẩng đầu, u tối trong mắt cũng tiêu tán dần:
- Em mới đến!
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười rót rượu, Hoàng Hy Phong là em họ hắn, vừa chuyển đến thành phố được hai tuần. Ngày trước quan hệ hai nhà Tương, Hoàng không tệ, hai anh em ở cùng nhau rất tốt, hiện tại Hoàng Hy Phong muốn lập nghiệp nơi này, nên mới nhờ vả hắn.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhấp môi tận hưởng chút ngọt ngào lẫn khuất giữa vị nồng đắng:
- Ở thủ đô không tốt hơn sao?
Hoàng Hy Phong nhếch môi lắc lắc đầu:
- Em theo đuổi tình yêu! Còn chưa kể đang bị gia đình từ mặt!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi nhướng hàng mày:
- Hoàng gia chỉ có mình cậu kế nghiệp, không phải chứ?
Hoàng Hy Phong xoay xoay ly thủy tinh, mệt mỏi lan tràn trên gương mặt đường nét như điêu khắc:
- Em không có hứng thú với phụ nữ!
Trái ngược với vẻ nghiêm túc của Hoàng Hy Phong, Hoàn Nhan Viên Hạo suýt nữa thì cười thành tiếng:
- Cũng không thê thảm mấy! Còn hứng thú vẫn là tốt, chưa bị phế!
Khuya.
Gió thu từng cơn buốt giá thổi đám lá vàng cuối cùng bay loạn giữa đại lộ thiếu vắng ánh đèn.
Hàn Hoa mặc kệ mớ tóc mềm ướt sũng nước, cả người cuộn trong chăn dày, Triệu Tử Đoạn đem khăn tắm cùng sữa nóng đến.
- Mấy năm nay anh vẫn ở với Hoàng Hy Phong?
Hàn Hoa gật đầu, đôi mắt lạnh buốt, lại nói sang chuyện khác:
- Cách đây vài tuần tôi có đến thăm mẹ nuôi!
Trái tim Triệu Tử Đoạn như đông cứng lại, mất một lúc lâu y mới trấn tĩnh:
- Mẹ có nói gì không?
- Mẹ vẫn nghĩ cậu ở nước ngoài, mẹ khoe mỗi tháng cậu đều chuyển tiền về rất nhiều, trong nhà hiện tại cái gì cũng tốt, mẹ nhắn cậu đừng lo lắng!
Triệu Tử Đoạn tựa người vào tường, sống lưng lạnh buốt, y sinh ra trong một lò võ nơi trấn nghèo. Hàn Hoa năm đó là đứa trẻ mồ côi cha y nhận nuôi dạy.
Thời trung học, y cùng Hàn Hoa luôn dự thi những cuộc đấu võ chuyên nghiệp để kiếm tiền học phí, cũng là bước ngoặc đưa đến con đường ngày hôm nay. Y là hình cảnh, nhưng không gốc gác nên chính là kiểu sẽ mãi mãi đi nằm vùng, chịu nguy hiểm, chịu đánh đổi mạng sống, chấp nhận hi sinh, không có danh tính, không nằm trong danh sách, không ai truy được. Y kiếm được tiền, đổi lại, y phải cắt đứt toàn bộ liên hệ, kể cả gia đình.
Triệu Tử Đoạn hít một hơi sâu, nhìn bóng lưng Hàn Hoa chiếm giữ một khoảng đen đậm trên tường trắng, cổ họng y nghẹn đắng, mất rất lâu mới có thể thốt lên thành tiếng:
- Chuyện trước kia... xin lỗi!
Hàn Hoa hời hợt cười, đưa bàn tay ngang ngang ngọn đèn, nhìn vết thương còn ướt máu:
- Cậu có lỗi gì...mọi chuyện là do bản thân tôi...đã quá yếu đuối...cái vẻ mặt thỏa mãn khi bị chuốc thuốc ấy...đến tôi nghĩ lại cũng đủ kinh tởm chính mình...
Năm đó người nhận nhiệm vụ nằm vùng đầu tiên vào Vạn Thịnh không phải Triệu Tử Đoạn, mà là Hàn Hoa. Triệu Tử Đoạn chỉ là phụ trợ, đi theo để giúp đỡ Hàn Hoa. Khi Hàn Hoa đã bắt đầu có chút danh tiếng, thì một lão đại ép Hàn Hoa phải đưa Triệu Tử Đoạn đến "phục vụ". Cư nhiên Hàn Hoa không thể đồng ý, cuối cùng người bị đám lưu manh chuốc thuốc cưỡng bức ngược lại là Hàn Hoa.
Hàn Hoa không đủ mạnh mẽ, hoặc thật sự đã rất mạnh mẽ. Đoạn clip ghi hình lại lần đó bị truyền đi khắp nơi, kể cả tổng cục cảnh sát. Hàn Hoa sau đó cũng biến mất, Triệu Tử Đoạn tiếp nhận nhiệm vụ, đối nghịch với một Hàn Hoa tao nhã, Triệu Tử Đoạn dùng thủ đoạn gai góc nhất để bước chân vào Vạn Thịnh.
- Cậu biết chủ mưu gây ra chuyện này là ai không?
Triệu Tử Đoạn hơi cúi mặt, bất lực lắc đầu. Y đã cố gắng điều tra, nhưng chuyện xấu trong Vạn Thịnh nhiều đến chẳng đếm nổi, cơ bản không thể tra ra kẻ đứng sau.
Hàn Hoa với tay lấy bao thuốc trên bàn, nhàn nhạt:
- Vạn Bằng!
Ánh mắt Triệu Tử Đoạn sáng lên.
Hàn Hoa chậm rãi thở ra một vòng trắng ảm đạm:
- Thời điểm đó Vạn Bằng đã biết tôi nằm vùng, nên mới gây ra chuyện đó! Chỉ là...nếu có thể tra ra tôi, thì cũng có thể tra ra cậu! Lão chính là đang lợi dụng cậu!
Triệu Tử Đoạn đã làm được không ít chuyện mới có thể lên đến vị trí này, chuyện xấu cũng rất nhiều, y trầm mặc:
- Có thể sao? Đã tám năm, mọi thứ cũng sắp đến hồi kết!
Hàn Hoa uể oải nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Triệu Tử Đoạn nghe khói thuốc ngột ngạt trong phòng kín đến đau tim.
Chung Gia Diện giữa đêm vắng ngắt.
Hoàn Nhan Viên Hạo khe khẽ mở khóa căn hộ, không muốn đánh thức người yêu, nhưng trong phòng ngủ, ánh đèn vẫn vàng vọt sáng. Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào cửa, lẳng lặng nhìn Triệu Tử Đoạn chăm chú lau bàn tay Hàn Hoa bị thương rươm rướm máu, y rất chuyên tâm, lần lượt bôi thuốc rồi băng bó.
Triệu Tử Đoạn thở dài, người này chưa bao giờ biết tự chăm sóc bản thân, chỉ biết dành tâm sức cho kẻ khác. Y nhận thấy tiếng động nơi phòng khách, cũng đoán được là Hoàn Nhan Viên Hạo, sau khi tắt đèn mới ra ngoài.
- Anh về rồi sao!
Hoàn Nhan Viên Hạo không nói gì, đột ngột ôm lấy Triệu Tử Đoạn, hít một hơi sâu cơ thể đang ám mùi thuốc sát trùng:
- Anh nhớ em!
___________________