Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
  3. Chương 145
Trước /173 Sau

Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 145

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dung Đường cảm thấy mình không rút được bài học gì. Nếu hệ thống vẫn còn trong đầu y, chắc nó sẽ chửi y mười lần một ngày. Nhưng hệ thống không còn, không thấy được, thế là Đường Đường bắt đầu tìm đường chết.

Ngày hôm sau thức dậy, Dung Đường nhìn ánh nắng ngoài sân, bắt đầu suy ngẫm rốt cuộc mình đã từng bước từng bước lui dần giới hạn như thế nào, đến mức suýt chết trên xe ngựa.

Ở bên ngoài, ở bên trên, chủ động... mỗi điểm đều đáng sợ vô cùng, Túc Hoài Cảnh cũng dữ dội tới mức quá đáng.

Dung Đường thầm nghĩ, hình như mình chưa từng bỏ đói hắn, sao có thể hung dữ như vậy cơ chứ?

Thậm chí sáng nay lúc mặc đồ, y còn thấy trên eo mình có vài vết ngón tay chồng lên nhau.

Đại nhân vật phản diện hình như quên mất lý trí là gì, liên tục đòi hỏi, nửa canh giờ bị hắn kéo dài, Dung Đường cảm thấy bọn họ suýt nữa chết trên con đường dài dần dần yên lặng của Ngu Kinh, rồi sẽ bị đội tuần tra Kim Ngô Vệ bắt về quan phủ.

Dung tiểu thế tử đứng dưới mái hiên ngoài hành lang đón gió đầu hạ, trong thoáng chốc có chút hối hận, bắt đầu suy ngẫm tự kiểm điểm bản thân.

Suy ngẫm xong y về thư phòng, cơ thể có chút mệt mỏi, tâm trạng cũng không tệ, không định chép kinh thư nên chỉ lướt qua giá sách, định chọn một cuốn truyện mới mua để đọc.

Rồi quay người lại, tình cờ nhìn thấy trên Đa Bảo các có một chiếc hộp gấm đặt ở đó, bên trong chứa bức tranh Tuệ Miễn tặng y.

Dung Đường nghĩ một hồi, đặt sách xuống mở hộp ra.

Ánh nắng đầu hạ rải rác vào qua khung cửa gỗ, ve sầu kêu to dưới tàng cây, thời gian yên bình tĩnh lặng, mọi thứ đều dễ chịu.

Thanh niên thân hình đơn bạc đứng trước Đa Bảo Các, mở cuộn tranh ra, ánh sáng chiếu lên bức tượng Phật cổ kính, Dung Đường nhìn bức tranh thủy mặc, thấy một bông hoa hơi hé nở trên đài sen.

Y nhìn đài sen đó rất lâu mà không động đậy.

Y chắc chắn ban đầu đó chỉ là một nụ hoa, mũi nhọn chưa từng có chút màu xanh non hay hồng nhạt nào hiện ra.

Mà nay chút màu sắc này chợt xuất hiện, điểm xuyết cả một bức tranh thủy mặc.

Dung Đường nhìn một lúc rồi lại thu bức tranh Phật vào hộp.

Ngoài phòng mùa hè ngày càng dài, dây thường xuân đã phủ kín tường viện.

-

Sau tết Đoan Ngọ, Thịnh Thừa Tinh phải trả giá cho sự thiếu kiềm chế của mình.

Đầu tiên là Huệ Quý Phi trong cung bị Nhân Thọ đế khiển trách vì kiêu căng đố kỵ, sau đó là cháu đích tôn của Hạ nguyên soái, biểu ca của Thịnh Thừa Tinh bị luận tội giáng chức, thế lực của đảng Tam Hoàng Tử bị suy yếu.

Nhưng may mắn hắn còn một đệ đệ "mang mệnh trời", sau khi Lục Hoàng Tử vào triều nghe chính sự, ở một mức độ nào đó, vừa là đối thủ, vừa là trợ lực của Thịnh Thừa Tinh, do đó Tam Hoàng Tử có thể duy trì trong khoảng thời gian ngắn.

Dung Đường đi dạo hai bên nhà Đường Cảnh và Mộc phủ, thỉnh thoảng cũng sẽ tới ngoại ô kinh thành thăm tổ mẫu và Vương Tú Ngọc, cuộc sống trôi qua từng ngày.

Kha Hồng Tuyết có chuyện hay không có chuyện cũng muốn moi lời từ y, tư duy thương nhân vẫn luôn cảm thấy y đã "liệu sự như thần", chi bằng lợi dụng thêm chút nữa.

Mặc dù đều là chút chuyện nhỏ không quan trọng, thường thường moi ra không bao lâu đã bị Túc Hoài Cảnh trả đũa.

Nhưng Kha Hồng Tuyết vẫn dám.

Kha thiếu phó đứng dưới bầu trời mùa hè ở kinh thành, nhìn Nguyên Nguyên đang chơi bắt dế trong sân, hỏi Dung Đường: "Thế tử gia nghĩ lần này Thịnh Thừa Tinh sẽ chịu khổ thế nào?”

Dung Đường liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại rơi vào Mộc Cảnh Tự đang xử lý công việc sau cửa sổ thư phòng.

Kha Hồng Tuyết lập tức cười: " Ngươi nhìn học huynh làm gì?”

Dung Đường lắc đầu, lạnh nhạt nói: " Chỉ là ta nhận ra, hình như ngươi chưa từng gọi Thịnh Thừa Tinh là Tam điện hạ.”

Kha Hồng Tuyết khẽ giật mình, chưa kịp lên tiếng, Dung Đường đã trả lời câu hỏi trước đó: "Dù sao Thịnh Thừa Tinh cũng là hoàng tử, phong lưu từ trước tới giờ là chuyện cả hoàng thành đều biết, sự cố lần này nói nhỏ thì không ai buộc tội, mọi người cũng không thực sự nhắc đến Thục Phi. Đối với hắn, tổn thất nhiều lắm cũng là tâm hoàng đế không vui trong khoảng thời gian ngắn.”

"Ngươi nghĩ sẽ không ai bới móc sao?" Kha Hồng Tuyết hỏi y.

Dung Đường lắc đầu: "Đã tạo cục diện, tất nhiên phải tận dụng triệt để.”

Y nói: "Hoàng hậu rời yến tiệc vì Bát Hoàng Tử đột ngột sốt cao, sở dĩ cho luôn cả tiểu hoàng tử này vào kế hoạch, một là mượn tay hoàng hậu để lộ ra chất độc năm xưa, hai là cũng có ý muốn hại ấu đệ.”

"Tam Hoàng tử nói lỡ lời trên bàn tiệc, đã khiến Hoàng đế nổi giận, liên lụy đến Huệ Quý phi. Với tính cách kiêu căng của Quý phi nương nương, chắc chắn sẽ không nuốt nổi cơn giận này, sẽ náo loạn cả cung đình, có thể lúc nói chuyện mất lễ nghĩa. Lúc này tung ra thông tin về cái chết của Thục phi và Đại Hoàng tử năm đó có ẩn tình, bệ hạ phiền chán, hoàng hậu không còn sức, Di phi – Di Đáp Ứng có khả năng phản công, khiến Huệ Quý phi trở tay không kịp.”

Kha Hồng Tuyết nhíu mày, tiếp lời: "Kẻ đứng sau chính là Di phi, nên bà ta rất biết cách vu oan giá họa hãm hại người khác. Việc này, một là có thể đè bẹp Huệ Quý phi luôn đè đầu cưỡi cổ mình, hai là bản thân bà ta có hy vọng được phục sủng, ba là nếu Bát Điện hạ có điều gì sơ suất trong vụ việc lần này, bà ta có thể tìm cách đưa con về nuôi dưỡng dưới gối mình.”

Dung Đường gật đầu, nhấp một ngụm trà xanh.

Kha Hồng Tuyết cười nói: "Những việc này đều cần sự bố trí tỉ mỉ, một lần nói lỡ lời trước ngự tiền không đủ để gây ra nhiều sự cố như vậy, nhưng nếu mưu tính kỹ lưỡng, ba vị nương nương và ba vị Hoàng tử dưới gối họ đều sẽ bị tính kế. Trước hết, mượn miệng Huệ Quý phi làm to chuyện, sau đó từ cung Hoàng hậu tung ra thông tin về cỏ độc, khiến Hoàng đế nghi ngờ, làm Hoàng đế và Hoàng hậu xa cách; rồi chĩa mũi nhọn vào Huệ Quý phi, khiến bà ta phải dốc toàn lực tự chứng minh trong sạch, tìm ra hung thủ thực sự.”

"Không tốn chút sức lực nào để giải oan cho mẫu phi, lại có thể đè bẹp các Hoàng tử khác, còn có thể tự mình tạo dựng hình ảnh đáng thương, không thể không nói, vị Ngũ Điện hạ của chúng ta có tâm tư thâm sâu, khiến người ta sợ hãi.”

Kha Hồng Tuyết cúi đầu cười khẽ, dường như đã ngầm thừa nhận rằng Thịnh Thừa Lệ hoàn toàn có khả năng làm được những việc trên.

Nhưng hắn vẫn hỏi một câu: "Thế tử gia định nhúng tay không?”

Nguyên Nguyên bắt được một con dế, đang hưng phấn bỏ vào trong ống trúc muốn chạy ra ngoài tìm tiểu đệ đệ hàng xóm mới kết bạn mấy ngày trước để chơi đấu dế.

Dung Đường dặn một câu cẩn thận, rồi lắc đầu: "Không định.”

Kha Hồng Tuyết có chút kinh ngạc: "Vì sao?”

Đã đoán được từng bước hành động của gã sau này, tại sao không thiết kế ngăn chặn, khiến gã phải công cốc?

Dung Đường thuận miệng nói: "Bệ hạ cũng sẽ bị hại trong âm mưu liên tiếp này, tâm lực lao lực quá độ.”

Y nhớ rất rõ ràng, hai kiếp trước sau khi vụ án của Thục phi được giải oan, Nhân Thọ đế đều bị bệnh nặng.

Mặc dù khi đó là lúc giao giữa mùa thu và mùa đông, người vốn dễ bệnh hơn mùa hè, nhưng Dung Đường cho rằng với "người con mang thiên mệnh" Thịnh Thừa Lệ ở đây, kiếp này vẫn sẽ kích ph@t tình tiết trong câu chuyện, để gã có thể tiến thêm một bước giành được lòng tin của Hoàng đế trong thời gian Hoàng đế bệnh.

Lời y nói vừa chân thật lại thong dong, Kha Hồng Tuyết nhìn y vài lần, không khuyên nữa.

Gió mùa hè thổi qua hiên hành lang, có công tử ngồi bên cửa sổ viết chữ, tư thế tao nhã.

Kha Hồng Tuyết không cười nữa, khẽ nói: "Bởi vì đã từng thấy bông hoa nở rực rỡ nhất, bất kỳ chút bùn nào muốn mưu toan đến gần cũng đều trở nên buồn cười.”

Hắn chỉ cảm thấy, Thịnh Thừa Tinh không xứng.

Dung Đường nghe vậy cười khẽ, ngồi thêm một lúc trong viện, ước lượng thời gian, quay lại ngõ Vĩnh An.

Những lời y nói với Kha Hồng Tuyết đều là thật, chỉ là giấu đi một số ý định sâu xa hơn.

Dung Đường ngồi trong xe nghe tiếng ồn ào trên đường dài, nhìn hai bên đám mây đang tranh đấu trong đầu, giữa hai đầu lông mày dần hiện lên vài phần lệ khí.

Hình người pixel nhỏ gần như toàn bộ bị sương mù xám "cướp" lại, phần màu đen để lại một lỗ hổng, y nhìn thấy bên kia sương mù mênh mông dần dần hiện lên hình dáng mơ hồ của Ngu Kinh.

Dung Đường nghĩ, tại sao y phải ngăn cản Thịnh Thừa Lệ?

Túc Hoài Cảnh muốn ngăn cản gã, đó là vì trong câu chuyện phản diện và nam chính đối địch nhau, là yêu cầu của cốt truyện, là "rèn giũa" mà nam chính cần trải qua trong quá trình trưởng thành.

Tại sao y lại ngăn cản?

Không những y không muốn ngăn cản,  thậm chí còn nóng lòng muốn thấy Thịnh Thừa Lệ từng bước từng bước đi theo tuyến cốt truyện, cho đến ngày cánh chim gã dần mạnh mẽ. Nếu có thể, Dung Đường còn sẵn sàng trợ lực cho gã.

Y muốn tận mắt chứng kiến cái kết mà hai kiếp trước chưa từng thấy, cũng muốn hiểu rõ thế giới sai lầm và hỗn loạn này rốt cuộc sẽ sửa lại "trật tự" của nó như thế nào.

Làm gì có trật tự nào, tất cả đều là một vũng nước đục, từ trên xuống dưới đã tồi tệ đến mức không thể tệ hơn.

Y rất muốn xem, " đứa con của thiên đạo" kỳ lạ trong thế giới rất kỳ lạ này, bị Túc Hoài Cảnh hoàn toàn đánh bại một lần nữa sẽ như thế nào.

Dung Đường mở mắt, ngồi trong khoang xe, không ai nhìn thấy sự lạnh lùng và sát khí trong mắt y, càng không ai nhìn thấy dường như sau lưng y có những bông sen nhuốm máu nở rộ.

-

Một ngày hạ tuần tháng năm, có xe ngựa dừng ở ngõ Vĩnh An, chuyển xuống một giỏ vải vào nhà Đường Cảnh.

Thịnh Thừa Minh không đến Lũng Tây hay đất Thục, cũng không đến Giang Nam, đất phong cuối cùng của hắn là Lĩnh Nam, vùng đất cằn cỗi cách Kinh Thành ngàn dặm, nhưng trái cây lại rất phong phú.

Vải đang chín, Thịnh Thừa Minh sai người dâng vào kinh, đặc biệt dặn giữ lại một giỏ gửi đến phủ Dung Đường.

Tuy không bằng phẩm vật cống nạp, nhưng cũng rất quý giá.

Dung Đường nằm trên chiếc sập nhỏ trong sân hóng mát, Túc Hoài Cảnh ngồi bên cạnh bóc vải, lột vỏ bóc hạt từng quả một, đặt trong một chiếc bát ngọc bích trong suốt sạch sẽ, để Dung Đường chọn ăn.

Dung Đường hỏi: "Có nhận được tin tức gì từ Thụy vương không?”

Từ mùng năm tháng năm đến cuối tháng năm, hơn hai mươi ngày, đủ để Thịnh Thừa Lệ mưu đồ cho toàn bộ cục diện. Từ lúc xảy ra chuyện đến khi Di phi bị xử tử, ước chừng cũng chỉ trong hai ba ngày, y lo Thịnh Thừa Minh muốn cầu xin Túc Hoài Cảnh cứu mẫu phi hắn.

Ai ngờ Túc Hoài Cảnh lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Hắn chỉ muốn cầu xin ta giữ cho Di phi nương nương toàn thây, chôn cất đàng hoàng.”

Dung Đường ngạc nhiên: "Ngươi đã nhúng tay vào cung rồi sao?”

Túc Hoài Cảnh hỏi lại: "Chứ Đường Đường nghĩ, năm đó ta làm thế nào mà trong vài ngày ngắn ngủi đã khiến Thịnh Thừa Minh có thể lĩnh chỉ xuống Giang Nam?”

Dung Đường sửng sốt, lại một lần nữa nhận ra sự đáng sợ của người bên cạnh.

Lúc đó hắn còn chưa bước vào triều đình, đã có thể chi phối tâm tư đế vương rồi.

Dung Đường cắn một quả vải, nhìn ánh sáng loang lổ giữa lá cây, thấp giọng nỉ non: "Đã hai năm rồi.”

Túc Hoài Cảnh lập tức cảnh giác, nắm lấy tay Dung Đường, giọng điệu trầm xuống: "Đường Đường.”

Dung Đường lấy lại tinh thần, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, ta không có ý nhắc thời gian với ngươi đâu, ta ngại bị ngươi giày vò qua giày vò lại lắm.”

Chỉ cần nói sai một câu, chưa chắc đến được kết thúc, bản thân đã bị hắn làm chết trên giường rồi, y đâu có ngu ngốc mà mắc phải lỗi đó.

Sắc mặt Túc Hoài Cảnh càng kém: "Đường Đường chê ghét ta rồi sao?”

Dung Đường liếc hắn một cái: "Đừng làm nũng, ta không ăn cái dáng vẻ này của ngươi đâu.”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Miệng nói không ăn, nhưng đến tối vẫn bị người ta làm tới hết cách, mệt đến mức nửa sống nửa chết mà phải lên tiếng dỗ dành hắn: "Ta không chê ghét ngươi đâu…”

Dung Đường nhìn d*c vọng trong đáy mắt Túc Hoài Cảnh, nuốt xuống nửa câu sau: Nhưng ngươi rất biết giày vò người khác.

_______

Edit có lời muốn nói:  Đã tìm hiểu một chút, Lĩnh Nam ngày xưa là 1 phần đất to bự của Trung Quốc và 1 phần miền Bắc, miền Trung nước ta.

Về truyện cống vải, trước đây có đọc mấy bài về việc nước ta cống vải sang đấy, cũng có ấn tượng, nhưng sau khi lên wiki đọc thì mới biết “Chuyện "cống vải" của An Nam chỉ là một chi tiết của truyền thuyết, không tồn tại trong thực tế.”

Việc cống vải cho Dương Quý Phi ăn được xác định là có thật nhưng là từ miền nam Trung Hoa (Tức là Quảng Đông, Quảng Tây ngày nay) và dùng ngựa vận chuyển.

Vậy là có nghĩa Thịnh Thừa Minh chỉ sống quanh khu vực đấy thôi, vì Lĩnh Nam rất rộng lớn. Tóm chung là không liên quan tới nước mình đâu, không ai hỏi nhưng vẫn phải nói trước để đỡ cấn ạ.

Quảng cáo
Trước /173 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Copyright © 2022 - MTruyện.net