Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
  3. Chương 15
Trước /173 Sau

Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dung Đường dừng lại, sắc mặt bất giác lạnh xuống.

Song Phúc ngẩn người: "Thiếu gia?"

"Không sao. "Dung Đường buông mực huy châu trong tay xuống, đi vào phòng ngủ.

" Cái này là sao? Thiên đạo tự sửa ư?"Dung Đường hỏi. So với kiếp trước y phải đến phủ Đoan Ý trưởng công chúa cầu xin cứu nam chính ra khỏi lãnh cung, đời này Thịnh Thừa Lệ thẳng đến hai mươi chín tháng hai mới đi ra, đúng là hơi muộn.

Nhưng so với kiếp thứ nhất... Dung Đường nhớ rõ, lúc ấy đã qua tháng ba.

Lần này còn sớm hơn vài ngày.

Y nghĩ tới đây, không hiểu sao muốn cười: "Xem xem nếu ta không tiếp nhiệm vụ, thiên đạo sẽ cho nam chính cơ duyên nào đây?”

Hệ thống tra xét trạng thái của người khác cần hao phí năng lượng, nhưng đối với nam chính thì đó chỉ là vấn đề góc nhìn.

Não chủ vẫn còn ôm hy vọng với ký chủ, không có triệt để cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa hệ thống và nhân vật chính.

[Sinh bệnh nặng, sắp chết, Nguyệt Dung liều chết cầu đến thái y viện kinh động hoàng đế, lúc này mới thả ra.]

Nghe vậy, Dung Đường khẽ nhíu mày.

Thứ nhất, hai đời trước gã đều chưa từng trải qua căn bệnh này, y không biết đây là cơ duyên thiên đạo cho hay là hiệu ứng cánh bướm mang đến biến hóa.

Hai là vì Nguyệt Dung. Nguyệt Dung là nha hoàn thiếp thân của mẫu phi Ngũ hoàng tử từ Giang Nam theo tới kinh thành, Thịnh Thừa Lệ gọi bà là Nguyệt ma ma, hiện giờ trong lãnh cung, chỉ có một mình bà hầu hạ nam chính.

Nhưng trong trí nhớ của Dung Đường, Nguyệt ma ma này không phải nô bộc trung thành, cho tới nay đều ước gì Ngũ hoàng tử chết sớm một chút để bà chọn chủ nhân khác, tuyệt đối không thể nào làm ra hành động liều chết cầu xin thái y viện vì nam chính.

[Ký chủ?] Hệ thống thấy y rơi vào trong suy nghĩ, vô thức lên tiếng hỏi.

"Không sao. "Dung Đường lấy lại tinh thần," Thói quen cũ rồi."

[Cậu đang lo lắng cho nam chính sao?]

"? "Dung Đường sửng sốt, nở nụ cười," Ta lo cho sống chết của kẻ thù ta?"

[....]Hệ thống không lên tiếng, lại muốn đi ngủ đông.

Nụ cười kia của Dung Đường nhạt đi, cảm giác của y không sai, thời gian ngủ đông của hệ thống trong khoảng thời gian này càng ngày càng dài, trong lòng Dung Đường có suy đoán mơ hồ, nhưng lại rất sợ cái suy đoán này thành sự thật.

Y bất giác nhéo nhéo ngón tay, hỏi: "Hệ thống?"

[Ký chủ, tôi ở đây.]

"Nếu ta nhận nhiệm vụ thì sao?"

Hệ thống dường như bị kẹt trong giây lát, sau đó lại tiếp tục giọng nói máy móc vô cảm: 【 Đừng nghĩ nữa ký chủ, mặc dù nhiệm vụ chung của cậu là bảo vệ nam chính không bị Túc Hoài Cảnh g iết chết, nhưng trong quá trình đó não chủ vẫn sẽ gửi một loạt nhiệm vụ khác cưỡng chế hoàn thành như cũ]

【 Chẳng lẽ đời này cậu còn muốn giúp nam chính đối phó nhân vật phản diện sao? 】Hệ thống hỏi y.

Dung Đường rơi vào trầm mặc, đây chính là nguyên nhân đánh chết y cũng không nhận nhiệm vụ.

Nguyên nhân chủ yếu khiến nội dung cốt truyện thế giới này sụp đổ là bởi vì sau khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ chủ động diệt quốc, nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn nằm ở Thịnh Thừa Lệ.

Nhân vật chính được Thiên Đạo lựa chọn đã không còn ở vị trí của gã nữa, mệnh lệnh không thể sửa đổi, đây chính là nguyên nhân hệ thống ra đời, kéo Dung Đường vào làm nhiệm vụ.

Y không chỉ có bảo vệ nam chính không bị Túc Hoài Cảnh gi ết chết, y còn cứu nam chính ra lãnh cung, thay nam chính đấu hoàng tự, giúp nam chính thắng được lòng dân được lòng hoàng đế, còn muốn dọn con đường phía trước, loại bỏ những kẻ đối lập giùm gã.

Quá mệt mỏi, thật sự, thật sự rất mệt mỏi.

Đời trước có một thời gian Dung Đường thậm chí không dám ngủ, y không nhớ nổi có bao nhiêu quan viên rõ ràng quan tâm đ ến dân chúng lại chỉ vì lập trường bất đồng mà ngã vào trong tay y. Dưới sự uy hiếp tuyệt đối của hoàng quyền và hệ thống tàng hình, ngay cả lương tâm của y cũng trở nên đắt giá.

Điều y có thể làm chỉ là cố gắng là để bọn họ có thể giải ngũ về quê, giữ lại tính mạng.

Về phần những thứ khác, Dung Đường không làm được, Thịnh Thừa Lệ cũng không cho phép y làm.

……

Hệ thống vẫn ngủ đông, Dung Đường ngồi ở trước bàn suy nghĩ một hồi rồi tới thư phòng chép nửa bản kinh Phật, sau đó cơ thể suy yếu không chịu được nữa mới trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau chính là ba mươi tháng hai, trời vừa sáng, một đoàn xe ngựa trùng trùng điệp điệp từ Ninh Tuyên vương phủ chạy ra ngoài thành.

Dung Đường nghỉ ngơi không tốt, vẫn buồn ngủ như cũ, cũng may trên xe ngựa ấm áp, Vương Tú Ngọc nghĩ chuyến đi này sẽ rất lâu nên để thêm mấy tầng nệm mềm trong xe của y, được than hồng nóng hừng hực sưởi ấm, Dung Đường lại ngủ thiếp đi.

Vương Tú Ngọc lo cho sức khỏe Dung Đường, cứ hai khắc đồng hồ lại dừng lại nghỉ ngơi một khắc, đi một chút dừng một chút, thẳng đến khi mặt trời sắp lặn về tây, một hàng người mới vào Phật tự.

Chùa Đà Lan nằm trên ngọn núi phía tây bên ngoài thành, là một trong những đại Phật tự có lịch sử lâu đời nhất Đại Ngu. Tuy không phải quốc tự nhưng danh vọng lại tương đối cao, ở trong lòng dân chúng, tăng nhân ở chùa Đà Lan như là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.

Hôm nay là ngày dâng hương đầu tháng, xe ngựa từ kinh thành chạy tới điểm xuyết túi thơm chuông vàng, đếm không xuể. Dung Đường sợ đụng vào quý nữ nhà ai, dọc theo đường đi chỉ chỉ hé hé cửa sổ để khói than trong xe thoát ra ngoài.

Sương phòng chùa Đà Lan cũng chia làm vài khu vực, lần này Ninh Tuyên vương phủ tới nhiều người, ước chừng chiếm hai cái viện.

Một viện là Vương Tú Ngọc, Dung Đường, và hai thứ muội nhà y. Một sân khác là thím Hai, ba cô con gái và một cậu bé vừa tròn ba tuổi.

Dung Đường không muốn giao lưu nhiều, tuy ban ngày ngủ rất lâu, nhưng ngủ trên xe ngựa di chuyển cũng không thoải mái lắm, vừa vào chùa liền ngủ thiếp đi, thẳng đến giờ Tuất ba khắc mới từ từ tỉnh lại.

Lúc này tiếng người trong chùa đều đã tắt, Dung Đường mở to mắt nằm một hồi, thay quần áo xách đèn lồ ng đi ra ngoài.

Ban đêm có các tăng nhân tụng kinh, trước đây Dung Đường tới đây, biết đường, lặng lẽ đi vòng quanh tìm một góc nhỏ, thuận tay lấy một cái bồ đoàn lại đây đọc kinh cùng những tăng nhân xung quanh.

Trong khoảng thời gian này hệ thống xuất hiện một lần, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy y như vậy, nó lại im lặng kiềm chế, nhưng lần này nó không ngủ nữa mà nhảy khắp bản đồ, núp ở bên chân Dung Đường, yên lặng nghe y niệm kinh.

Qua nửa đêm, tăng nhân trong Tụng Kinh các gần như trở về hết, Dung Đường mới đấm đấm chân đã mỏi nhừ đứng dậy, đi về phía sương phòng.

Kinh thành đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều, không phải lúc mới tỉnh lại đứng trong gió lạnh một hai giây là có thể ho đến bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, nhưng đêm khuya sương dày, gió đêm vẫn lạnh như cũ. Dung Đường đi tới đi lui đi ngang qua một gian phòng thắp đèn, bên trong bày biện đơn giản, chỉ có một bức họa Phật tổ, một cái lư hương, hai ngọn nến cống, một tấm bồ đoàn.

Cửa mở ra, có một thanh niên mặc tăng bào màu xám quay lưng về phía Dung Đường niệm kinh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, dáng vẻ thong dong.

Phản ứng đầu tiên Dung Đường cho rằng hắn là tăng nhân của chùa Đà Lan, nhìn lần thứ hai mới phát hiện hắn chưa cạo đầu, mái tóc dài buông xõa sau lưng, gần như chạm đất.

Dung Đường nhíu mày, có chút kinh ngạc.

Đại Ngu tín Phật, ngày mùng một hàng tháng chính là ngày các phu nhân tiểu thư vào chùa bái Phật, nam tử bình thường đều sẽ tránh đi ngày này, chỉ có còn nhỏ tuổi hoặc là sức khoẻ không tốt như Dung Đường, mới có thể được chủ mẫu trong nhà dẫn đi cầu phúc cùng.

Nghĩ đến có lẽ cũng là như thế, chỉ là không biết vì sao, ban đêm tụng Phật không tụng ở kinh các, mà là đơn độc tìm gian sương phòng riêng.

Nhưng không thể không nói, chỗ của hắn  thật sự rất thanh tịnh.

Dung Đường nhìn thêm vài lần rồi quay đi, trở lại sương phòng tiếp tục đi vào giấc ngủ,  lúc này y còn có tâm trạng suy nghĩ kế hoạch của Túc Hoài Cảnh trước khi đi ngủ.

Y có một sự tín nhiệm khó hiểu đối với Túc Hoài Cảnh, đời trước rơi vào tay hắn mấy lần, cũng may mắn hố được hắn vài lần, Dung Đường liền biết rõ người này có bản lĩnh.

Chuyện của Thẩm Phi Dực không khó xử lý, điều duy nhất cần chú ý chính là vấn đề dư luận. Tận dụng triệt để hết mọi khả năng, tương lai Thẩm Phi Dực sẽ trở thành một thanh đao tốt của Túc Hoài Cảnh.

Nếu là đời trước, giai đoạn giữa và cuối của đại nhân vật phản diện, thì ba ngày hắn có thể được mọi người ở kinh thành biết tới, nhưng đời này còn quá sớm, Túc Hoài Cảnh vừa tới kinh thành ba tháng, chín năm thay đổi quá lớn, hắn lại không thể bại lộ thân phận, thực sự có chút khó xử lý.

Dung Đường ở ngoài thành có chút tò mò hắn có thể làm gì, nhưng cũng không lo lắng.

Nghĩ đi nghĩ lại, y ngủ thiếp đi, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng đã bị Song Phúc gọi dậy đi dâng hương cùng với Vương phi, cũng tự mình cầu một lá bùa bình an cho Túc Hoài Cảnh.

Ninh Tuyên vương phủ quyên góp rất nhiều tiền công đức, đại khái là bởi vì tháng này trong phủ sắp làm hỉ sự, lần này Vương phi ở lại rất lâu, mọi người ở chùa Đà Lan trọn vẹn năm ngày.

Ban ngày Dung Đường ở trong phòng chép kinh Phật, ban đêm đi Tụng Kinh Các niệm kinh.

Cuộc sống như vậy giằng co ba ngày, đêm ngày thứ tư, y cầm đèn lồ ng đi về phía Tụng Kinh các, đi ngang qua sương phòng mở cửa, nam tử bên trong đang đứng ở trước cửa ngước mắt nhìn trăng, thấy y đi tới chắp tay niệm Phật hiệu, giọng nói ấm áp hỏi: "Thí chủ muốn đi đâu?"

Dung Đường cũng đáp lễ: "Tụng Kinh các."

Nam tử mặc áo hòa thượng mỉm cười: "Thí chủ có tâm, không cần phải câu nệ nơi chốn, nếu không chê nơi đây đơn sơ, sao không tụng kinh cùng với bần tăng?"

Dung Đường hơi kinh ngạc với cái cách mà hắn tự xưng, ngước mắt nhìn vào trong cửa, bồ đoàn hắn quỳ gối thường ngày dịch sang trái vài phần, bên phải lại đặt một bồ đoàn mới.

Nơi này gần hơn Tụng Kinh các, hơn nữa ít người hơn, Dung Đường suy nghĩ một chút, sau đó cảm ơn rồi đồng ý.

Một đêm không nói chuyện, cả một canh giờ niệm phật không quấy rầy lẫn nhau, Dung Đường an tĩnh đứng dậy, từ phía sau lui ra ngoài, không chào hỏi đối phương, đối phương cũng không ngẩng đầu lên.

Ngày cuối cùng lại đến, nam nhân đã niệm kinh, bên cạnh một cái bồ đoàn trống, tóc dài như thác nước rơi lả tả phía sau, dưới vầng trăng non trông không giống tăng nhân, ngược lại giống như thần linh lạc vào chốn phàm trần.

Dung Đường cũng không khách sáo, chỉ cúi đầu chào nhẹ ở cửa, sau đó bước vào quỳ trước bức hoạ tượng Phật mà tụng kinh.

Y niệm một canh giờ là muốn đi như cũ, nhưng vừa mới đứng lên, nam tử kia liền gọi y lại: "Thí chủ dừng bước."

Dung Đường dừng chân nhìn về phía hắn, đối phương nhắm mắt lại, đọc xong quyển kinh thư cuối cùng mới đứng lên.

Không hiểu sao khi Dung Đường nhìn khuôn mặt hắn, lại có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.

Nhưng đời trước chưa từng gặp, cũng không giống bất kỳ người nào Dung Đường quen biết, nếu là truy cứu thì rất giống bức họa Phật bên trên. Nhưng không phải giống ngoại hình, nhiều hơn là mang lại cho người ta cảm giác bình yên nhẹ nhàng, không phải trải qua thế sự tang thương, mà là một loại lạnh nhạt không nên lời.

Dung Đường đã chết ba lần, thấy sinh tử đã quen cũng phải tự nhận không có lạnh nhạt như hắn.

Mà thanh niên này cùng lắm cũng mới chừng ba mươi tuổi.

Đối phương đọc kinh xong, đứng dậy chắp tay niệm một câu phật hiệu với Dung Đường, sau đó hỏi: "Thí chủ tụng kinh hằng đêm, là có mong muốn gì?"

Dung Đường hơi lộ vẻ kinh ngạc, tăng nhân sáu căn thanh tịnh, không hỏi tục thế, mặc dù nam tử tăng bào trước mắt chưa quy y, nhưng là một đệ tử Phật gia thật sự, vậy mà chủ động hỏi ý nghĩ của y.

Dung Đường không khỏi tò mò, chẳng lẽ mình đã đến trình độ viết toàn bộ tâm sự lên mặt chiêu cáo thiên hạ rồi sao?

Y bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Cầu an tâm."

Tăng nhân lại hỏi: "Trong đời thí chủ có từng làm chuyện trái lương tâm không?"

Dung Đường nở nụ cười: "Nhân sinh trên đời, vì quyền vì danh, vì sống vì chết, ai dám nói chưa từng làm chuyện trái lương tâm chứ?"

Tăng nhân bình tĩnh nhìn y một cái, lắc đầu: "Thí chủ không phải loại người này."

"Đại sư coi trọng ta rồi. "Dung Đường nói.

“Những người thực sự muốn một thứ gì đó sẽ viết hết tâm sự lên mặt, tụng kinh niệm Phật cũng chỉ là chờ đợi Phật tổ thỏa mãn d ục vọng của bọn họ. "Tăng nhân nói," Nhưng thí chủ niệm kinh hằng đêm, trong mắt cũng không có d ục vọng."

Lúc này Dung Đường rất muốn tìm một chiếc gương nhìn vào mặt y, y muốn nhìn xem đôi mắt vô dục trông như thế nào.

"Bần tăng hữu duyên với thí chủ. "Tăng nhân cười cười, nghiêng người dưới ánh mắt kinh ngạc của Dung Đường tháo bức hoạ tượng Phật trên tường xuống cuốn lên, hai tay nâng lên đưa cho Dung Đường," Mong thí chủ nhận lấy."

Dung Đường vô thức lui về phía sau nửa bước, lông mày khẽ nhíu lại, liếc mắt nhìn về phía tường gạch đá, nơi đó đột ngột xuất hiện một bóng tối do quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời lưu lại. Y nói: "Vật này quý giá, ta không thể nhận."

Đối phương lại nói: "Thí chủ là người lương thiện, vật này có duyên với người, chính nó chọn người."

Dung Đường cau mày, giằng co thật lâu, rốt cuộc vẫn khom người thu lại, hỏi: "Xin hỏi pháp hiệu của đại sư?"

"Tuệ Miễn."

Dung Đường cả kinh, ánh mắt trừng lớn mấy phần, nhìn về phía Tuệ Miễn, lại cảm thấy hơi thất lễ, lui về phía sau khom lưng, hành đại lễ với Tuệ Miễn: "Đa tạ đại sư tặng bảo vật."

Hai đời trước Dung Đường đã từng nghe qua cái tên Tuệ Miễn, quen đường đi của chùa Đà Lan cũng là vì giúp nam chính tìm hắn.

Trong nguyên tác, pháp sư Tuệ Miễn lòng mang thiên hạ, từ bi vô lượng, là Phật sống chân chính trên đời, Nhân Thọ Đế nhiều lần hạ chỉ muốn mời hắn vào cung làm việc, nhưng chẳng thể mời được vị cao tăng này.

Mà ở trong tưởng tượng của Dung Đường, đây hẳn là một lão nhân chất phác bảy tám mươi tuổi không bận tâm tới chuyện của thế nhân, nhưng không ngờ lại là một thanh niên vừa qua ba mươi tóc dài đến thắt lưng.

Dung Đường thầm cười khổ, nói với hệ thống: "Cho ta đến chùa Đà Lan mười lần nữa, chưa chắc ta đã có thể mời hắn về."

Hệ thống hiển nhiên cũng kinh ngạc, dừng lại hai giây mới nói: [Không thể ấn tượng rập khuôn được.]

Dung Đường bật cười, trong ánh mắt nhìn về phía Tuệ Miễn có thêm vài phần kính trọng.

Thật ra y còn muốn hỏi vì sao tặng bức hoạ Phật cho y, nhưng hơn phân nửa sẽ đổi lấy câu trả lời "Hữu duyên", hỏi đi hỏi lại sẽ phiền phức nên dứt khoát không hỏi, xoay người đi về phía sương phòng.

Đối đãi người ta xong rồi, Tuệ Miễn thu hồi một cái bồ đoàn, lại quỳ trước bức tường trống, chậm rãi đọc kinh, dưới ánh trăng bạc, ba ngàn sợi tóc xanh sau lưng chợt trắng xóa, như tuyết phủ kín vùng hoang vu.

-

Ngày hôm sau, ngày mùng năm tháng ba, như cũ dâng hương rồi mới trở về, xe ngựa đi một chút thì dừng một đường, đến lúc hoàng hôn trở về Ninh Tuyên vương phủ.

Dung Đường cầm bùa bình an trong tay, nghĩ sắc trời đã tối, vẫn là buổi sáng ngày mai đi tìm Túc Hoài Cảnh là được rồi, nhưng vừa xuống xe lại đụng phải Ninh Tuyên Vương Dung Minh Ngọc.

Phò mã trưởng công chúa xuất thân trạng nguyên, Ninh Tuyên Vương thừa hưởng nhiều nét tướng mạo của ông, khí chất đoan trầm, mặt như quan ngọc, nhìn từ xa cũng không có tính công kích gì.

Đối phương đang mặc triều phục, trước cửa có một chiếc xe ngựa đậu, hẳn là Nhân Thọ Đế tuyên triệu ông vào cung nghị sự.

Vương Tú Ngọc dẫn mọi người đứng một bên chào Ninh Hiên vương, đối phương vài bước đi tới, kéo tay Vương phi hai ba giây buông xuống: "Vương phi vất vả rồi."

Trên mặt Vương Tú Ngọc lộ ra nụ cười có chút nữ tính hơi tức giận khiến Dung Đường hơi đau lòng, y chỉ đơn giản hạ tầm mắt nhìn con sư tử đá lớn ở bên cạnh, ngón tay ở trong tay áo bóp bùa bình an cầu thay cho Túc Hoài Cảnh.

Ai ngờ Dung Minh Ngọc lại nhìn qua đây giọng nói trầm xuống, dáng vẻ yêu thương như cha hiền: "Thời gian này trong kinh lúc nóng lúc lạnh khí hậu không ổn định, lần này Đường nhi trở về đừng ra khỏi phủ nữa, ở nhà chuẩn bị hôn lễ cùng với mẫu thân con."

Dung Đường dừng tay lại, tầm mắt từ chuông đồng sư tử đá trước cửa vương phủ chuyển qua mắt Dung Minh Ngọc, chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi: "?"

Ông muốn ta không gặp đại nhân vật phản diện suốt mười tám ngày liên tục? Ông không sợ hắn đột nhiên hắc hóa diệt luôn quốc đô của ông luôn sao!?

Quảng cáo
Trước /173 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tồn Tại

Copyright © 2022 - MTruyện.net