Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
  3. Chương 54
Trước /173 Sau

Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dung Đường trở về Ninh Tuyên vương phủ một chuyến trước khi xuất phát xuôi nam, cùng Túc Hoài Cảnh.

Dung Minh Ngọc bề bộn nhiều việc, phần lớn thời gian không phải nghị sự ở Cần Chính Điện thì cũng ở lục bộ và nội các. Lúc Dung Đường về nhà ông không ở trong phủ, tiểu thế tử cảm thấy rất là vui vẻ, lôi kéo thằng cu nhà mình ăn bữa cơm với Vương Tú Ngọc.

Trước khi quyết định xuất phát, Túc Hoài Cảnh đã sai người hồi phủ thông báo cho Vương phi biết, bởi vậy tuy Vương Tú Ngọc không muốn, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Ngược lại bởi vì con trai dẫn theo con dâu về nhà ăn cơm với mình, bà đã bỏ lại rất nhiều việc vặt vãnh trong phủ, thanh thản ổn định ở cùng bọn họ cả ngày.

Dung Đường có rất nhiều lời muốn dặn dò, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không cần thiết.

Trừ khi có những nhân vật và cốt truyện liên quan đến nhân vật nam chính, nếu không có hiệu ứng cánh bướm có lẽ sẽ không có nhiều khác biệt.

Hai đời trước Vương Tú Ngọc chết ở năm Khánh Chính thứ mười một, thái y trong cung tới chẩn đoán nói là do vất vả quá độ, kiệt sức cả về thể chất và tinh thân mà chết. Vừa hay khoảng thời gian đó triều đình Đại Ngu đang lúc rung chuyển nhất. Ninh Tuyên vương phủ ăn bữa nay lo bữa mai, Vương Tú Ngọc chết vào một mùa thu hiu quạnh, mặc dù hai lần Dung Đường đều dặn dò trước, đêm trước ngày mất một tấc không rời trông coi vương phi.

Nhưng đến cùng thì y vẫn có nhiệm vụ phải làm, cho dù tránh được nguyên tác hay là hạn định thời gian chết của đời trước, Vương Tú Ngọc vẫn sẽ qua đời trong thời gian đó.

Loại tình huống này xảy ra quá nhiều, không chỉ có một mình Vương Tú Ngọc. Y cũng nghĩ tới chuyện cứu Mộc Cảnh Tự, nhưng lại không thể cứu được.

Hệ thống nói với y, mỗi một nhân vật trong thế giới này đều có định mệnh, y không cứu được cũng không cách nào thay đổi.

Vì thế Dung Đường bắt đầu chép kinh thư, y vẫn không biết đời này đến tột cùng sẽ có biến số gì, có thể cải thiện theo phương hướng y hy vọng hay không.

Nhưng ít nhất Túc Hoài Cảnh đã cải thiện rất nhiều rất nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dung Đường lại một lần nữa nói với Vương Tú Ngọc đừng vất và quá. Vốn y còn muốn để Song Phúc ở lại trong kinh chăm sóc, nhưng Vương phi kiên quyết nói không cần, thậm chí còn muốn phái mấy nha hoàn sai vặt khác đi theo hầu hạ. Dung Đường dở khóc dở cười muốn từ chối, Túc Hoài Cảnh lại ấn ấn tay y rồi đồng ý.

Dung Đường có hơi khó hiểu, trên đường về hỏi hắn vì sao, Túc Hoài Cảnh cười nói: "Ngươi phải đi xa nhà, mẫu thân sẽ lo lắng, cho dù có mang theo nhiều hạ nhân và lộ phí hơn nữa, bà cũng vẫn sợ ngươi phải chịu uất ức trên đường. Nếu không đồng ý để bà sắp xếp vài người cạnh ngươi, sợ là ngươi đi bao lâu mẫu thân sẽ nhớ thương bấy nhiêu, ngược lại dễ bị ưu tư quá độ, không tốt cho cơ thể.”

Túc Hoài Cảnh thong dong lại bình tĩnh nói ra những lời này. Dung Đường bối rối, bỗng nhiên cảm giác hình như mình còn chưa quan tâm Vương Tú Ngọc bằng hắn, thoáng có chút ngượng ngùng.

Nhưng y còn chưa biểu đạt ra ý này, Túc Hoài Cảnh lại đè tay y, thờ ơ ấn huyệt đạo trên tay giúp y nới lỏng gân mạch, nói: "Đường Đường không cần phải suy ngẫm,  ngươi và mẫu thân là người thân thiết nhất trên đời này. Đối với người thân thì vốn không cần suy nghĩ lại mọi chuyện, tùy tâm sở dục là được rồi.”

Hoặc là nói mặc dù cần bảo vệ tình thân, nhưng nói cho cùng huyết thống, mẫu tử là lẽ tự nhiên trên đời này, nếu quá cứng nhắc trước những mối quan hệ như vậy sẽ dễ khiến người ta xa cách.

Rõ ràng Túc Hoài Cảnh đã mất đi thân nhân từ nhỏ, nhưng hắn lại nhìn sự việc rõ ràng hơn Dung Đường, thậm chí theo bản năng còn nghĩ và cân nhắc thay y.

Dung Đường nghĩ nghĩ, chợ đêm thành Ngu Kinh bên ngoài xe ngựa vẫn như trước kia, lầu cao đèn tối, hí khúc liên ca, trăng lại nhanh đoàn viên, đèn lồ ng trên lầu cao tương phản với trăng sao, lại lờ mờ theo gió nhẹ đêm hè thổi vào thùng xe.

Nến đậu trên bàn đã thắp hương, Dung Đường nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta là người thân à?”

Động tác trên tay Túc Hoài Cảnh hơi dừng lại, nâng đôi mắt phượng lẳng lặng nhìn Dung Đường, cánh môi khép lại, giọng điệu dịu dàng: "Đường Đường muốn nói cái gì?”

Dung Đường mím môi, nói: "Muốn nói ngươi ở trước mặt ta có thể thả lỏng một chút.”

Có thể dỡ xuống một chút phòng bị, có thể ỷ sủng mà kiêu, có thể không nói đạo lý, có thể yêu cầu rất nhiều.

Ta đều sẽ thuận theo ngươi.

Túc Hoài Cảnh nghe ra ý tứ trong lời nói của y, ánh mắt cong lên, ánh sáng trong mắt còn treo veo hơn cả trăng trên trời, hắn nhếch môi nói: "Đường Đường đối với ta mà nói, chính là trăng sáng nhân gian.”

Đó không phải là sự “thân mật” đơn giản, mà là quý trọng, may mắn, ngưỡng vọng, lại quá mức cố chấp muốn ôm y vào lòng, giấu riêng đi ánh trăng sáng.

-

Sáng sớm ngày mười lăm tháng năm, xe ngựa xuất phát từ ngõ Vĩnh An, xuyên qua cổng thành, một đường đi về phía nam.

Trong kinh còn để lại không ít chuyện, tỷ như bọn họ đến nay vẫn chưa gặp Tần Bằng Huyên một lần, tỷ như mỗi lần thế tử Vũ Khang Bá nhìn thấy Thịnh Thừa Minh đều bị Nhị điện hạ không nhẹ không nặng hỏi một câu "Biểu huynh và biểu tẩu có tha thứ cho ngươi chưa?”

Nhưng Ninh Tuyên Vương phủ có Dung Tranh, Dung Đường không muốn lo lắng,chỉ là y và Túc Hoài Cảnh đi được một lúc lại dừng lại, chậm rãi từ kinh thành đi tới Giang Nam, rốt cục vào ngày cuối cùng của tháng năm bước tới Huy Châu.

Dung Đường hôn mê cả một đường, nhưng lúc đi ngang qua núi lớn lại tỉnh, bảo xa phu dừng lại rồi khom lưng xuống xe ngựa.

Túc Hoài Cảnh đi cùng y, Huy Châu có nhiều núi sông, phong cảnh rất đẹp, nhưng không phải mục tiêu chuyến đi này của bọn họ. Dung Đường đứng dưới bóng râm của một gốc cây du đã lâu năm, trông về phía quán trà và nhà ở trong dãy núi xa xa.

Vừa lúc thời gian tới gần giữa trưa, khói trắng bay ra tốp năm tốp ba từ những ngôi nhà đất thấp trong sơn thôn. Thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa, trẻ con chơi đùa ở cổng thôn. Một con ve sầu mùa hè đủ để chúng chơi cả ngày, lũ trẻ chưa biết thế gian đau khổ là như thế nào.

Khắp núi non đồng bằng đều có cây chè xanh biếc, mỗi một cây đều là nền tảng để những người này an tâm sinh sống.

Dung Đường đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn, Túc Hoài Cảnh đi tới nắm tay y, nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường muốn ở đây à?”

Dung Đường lắc đầu cụp mắt, " Ta chỉ cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp.”

Cảnh đẹp, thời tiết tốt, sau khi vào núi thời tiết thoáng cái mát mẻ hẳn ra, không giống ngày hè nắng chói chang, rất thích hợp để nghỉ ngơi tránh nóng.

Dung Đường xoay người chuẩn bị lên xe đi tiếp, lần này bọn họ muốn tới Tô Châu. Vốn không đi ngang qua nơi này, là lúc Dung Đường đi qua giao giới hai tỉnh đột nhiên nảy ra ý tưởng, thuận miệng nói một câu muốn đi ngắm núi, Túc Hoài Cảnh liền lệnh xe ngựa sửa đường.

Y muốn cái gì, Túc Hoài Cảnh chưa từng từ chối. Cho nên lúc Dung Đường vừa xoay người, Túc Hoài Cảnh liền nắm tay y không cho y nhúc nhích.

Dung Đường giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh lại trực tiếp dẫn người xuyên qua con đường nhỏ trong rừng chè, một đường chạy về phía nhà người ta.

“Ta đói bụng. " Hắn nói," Tìm gia đình ăn cơm xong rồi hãy đi.”

Dung Đường ngơ ngác nhìn hắn hùng hùng hổ hổ dẫn mình đi dọc đường, nghiêm túc chọn một cái viện, gõ chiếc cửa bằng gỗ, lễ phép mà đúng mực đứng ở cửa trao đổi với chủ nhà: "Ta và trượng phu du ngoạn ngang qua đây, gần đến giờ cơm trong bụng đói khát, xin hỏi có thể mượn một bữa cơm ở nhà người không?"

Trùng hợp là trong nhà có một đôi phu phu đoạn tụ, trượng phu ra ngoài làm nông, phu lang đang ở nhà nấu cơm, nghe vậy hơi sửng sốt một chút rồi đỏ mặt đáp ứng, nghênh đón bọn họ vào trong viện, xoay người trở về trước nồi củi thêm một nắm gạo.

Trong viện có một vườn rau nhỏ xanh mướt, đậu đũa đang leo lên sào trúc, rau cải chíp đã được ăn. Thanh niên vải thô áo gai hái một rổ rau dưa tươi mới ở trong viện, ánh mắt rơi xuống con gà đang cúi đầu bắt côn trùng ăn, vẻ mặt rất là do dự.

Dung Đường thấy vẻ mặt của y thì lập tức muốn ngăn cản, đối phương giống như đã hạ chủ ý muốn đi về phía bên kia.

Túc Hoài Cảnh mở miệng nói: "Cảm ơn tiểu ca, đáng tiếc sức khoẻ phu quân ta không tốt, đại phu dặn dò dầu mỡ mặn đều phải ăn ít, không có duyên thưởng thức mỹ vị.”

Hắn nói rất là tiếc hận, tầm mắt nhìn lướt qua dăm ba con gà lác đác, lại chuyển hướng sang thanh niên.

Người sau rõ ràng ngẩn ra, bước chân dừng lại, ánh mắt tiếc nuối thương tiếc liền rơi xuống trên người Dung Đường. Túc Hoài Cảnh âm thầm bóp bóp tay Dung Đường, y lập tức nghiêng đầu rầu rĩ ho khan hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên trong ánh mắt toàn là hơi nước, hai má đều đỏ bừng, trông như đã suy yếu đến không ra dáng.

Thanh niên hiển nhiên là kinh hãi, vội vàng rót trà cho y, lúc này mới không bắt mấy con gà kia nữa, nhưng trước khi đi vẫn không cam lòng, lại đi đến chuồng gà lấy ra mấy quả trứng.

Dung Đường nhìn độ lớn cái nắm tay của y, không nhịn được lắc đầu thở dài.

Túc Hoài Cảnh đặt nước trà ở trước mắt y, dịu dàng hỏi: "Đường Đường muốn ăn gà à?”

Dung Đường ngẩn người, lắc đầu: "Ta cảm thấy y lấy quá nhiều trứng gà, vừa nhìn là biết đã tiết kiệm được rất nhiều ngày, nếu mang ra chợ đổi cũng có thể đổi được mấy đồng tiền, cho chúng ta ăn thật lãng phí."

Bọn họ là người tới từ kinh thành đại phú đại quý, sơn hào hải vị gì mà chưa từng ăn qua, làm sao sẽ thèm mấy quả trứng gà này.

Dung Đường nói xong còn có vài phần không vui, hận không thể đi phòng bếp ngăn đối phương lại.

Túc Hoài Cảnh đột nhiên nở nụ cười, hắn biết Bồ Tát nhỏ nhà mình là tâm tính gì. Hắn nắm tay Dung Đường, đưa chén trà tới trước mặt y, nói: " Y thấy quần áo của chúng ta cũng biết chúng ta không thiếu, nhưng y chỉ muốn đem nguyên liệu nấu ăn trong nhà có thể chiêu đãi khách nhân mang lên bàn cho chúng ta, Đường Đường đừng áy náy.”

Cái chén đựng trà cũng là chén lớn bằng sứ thô, kém xa những chén nhỏ ngàn vàng khó cầu Dung Đường dùng ở Ninh Tuyên Vương phủ thậm chí ngõ Vĩnh An, nhưng Túc Hoài Cảnh đưa tới trước mặt y, y liền thuận thế tiếp nhận, trước khi uống còn nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Ta biết, chỉ là ta cảm thấy - -”

Câu tiếp theo y không nói, cúi đầu nhấp một ngụm trà che đi thần sắc trong mắt, trong nháy mắt nước trà vào miệng, y lại sáng mắt.

Túc Hoài Cảnh liền cười: "Rất ngọt đúng không?”

Dung Đường gật đầu: "Ừ!”

Túc Hoài Cảnh hướng dẫn từng bước: “Vậy trước khi rời đi chúng ta mua một ít của bọn họ nhé?”

Dung Đường ngẩn ra, thoáng chốc hiểu được ý của hắn, chút áy náy này đã tản đi gần hết.

Không phải y áy náy vì mấy quả trứng gà, y là vì mình biết rõ số mệnh nhưng không thể nói được nên mới áy náy.

Sau mùa lũ, nhiều khu vực rộng lớn ờ Giang Nam bị thiên tai, hàng chục nghìn mẫu đất trồng chè ở Huy Châu bị lũ lụt nhấn chìm, nông dân trồng chè phải di dời nhà cửa, có người chưa kịp chạy, trực tiếp chết cùng với cây chè đời đời trồng trọt.

Mặc dù lúc đọc trong tiểu thuyết Dung Đường cảm thấy khổ sở, nhưng không có thực cảm cụ thể - - không ai sẽ cảm thấy đồng cảm chỉ vì đọc một quyển tiểu thuyết.

Hai đời trước lúc này y ở tiền triều hậu cung lăn qua lăn lại còn chẳng kịp, lũ lụt và ôn dịch ở Giang Nam với y, với Thịnh Thừa Lệ, thậm chí với Thiên Đạo mà nói, thật ra đều là lợi thế dùng để chèn ép kẻ thù chính trị.

Lúc Dung Đường nhìn thấy tin tức cũng từng hoảng hốt, cũng ngồi trước đèn cả đêm. Thậm chí y muốn tiến vào không gian hệ thống, để hệ thống dịch chuyển y từ Ngu Kinh che giấu vàng bạc châu báu tới lũ lụt ở Giang Nam xem tới tột cùng thì mức độ lũ lụt đã tới cỡ nào.

Ít ỏi đôi câu vài lời cùng mấy con số khổng lồ sẽ làm y khổ sở, nhưng cũng không có cảm giác chân thật.

Nhưng hệ thống nói cho y biết điểm dịch chuyển chưa mở khóa không thể dịch chuyển, nam chính đang gặp nguy cơ y không thể rời khỏi kinh thành. Mục đích cuối cùng của nhiệm vụ là đảm bảo thế giới nhỏ bé này vận hành ổn định, đừng phá hỏng kế hoạch chỉ vì lòng dạ đàn bà.

Chuyện lũ lụt ở Giang Nam là sự thật không thể thay đổi, việc y phải làm chính là kéo tuần phủ Giang Nam xuống ngựa, sau đó cắ m vào người Thịnh Thừa Lệ.

Dung Đường là kỳ thủ chấp pháp của Thiên Đạo, trước khi đi đến kết cục cuối cùng, mọi sự hy sinh đều có ý nghĩa và cần thiết.

So với hàng vạn người gặp thiên tai, toàn bộ thế giới diệt vong là một vấn đề điển hình của vấn đề xe đẩy*, cho dù Dung Đường không muốn đưa ra lựa chọn, y vẫn sẽ bị hệ thống và thiên đạo thúc ép làm lựa chọn.

(Vấn đề xe đẩy (Trolley problem) là một thí nghiệm tưởng tượng về mặt đạo đức khá nổi tiếng: Đại khái là có 2 đường ray, 1 đường ray có 5 người bị trói, và 1 bên có 1 người bị mắc kẹt, vậy thì bạn buộc phải đi thì sẽ lựa chọn bên nào?)

Đến nay Dung Đường cũng không biết lựa chọn của mình đến tột cùng có chính xác hay không, nhưng trong viện truyền đến mùi thơm ngát của rau dưa và trái cây, trong phòng bếp lác đác vài làn khói trắng, tiếng dầu hạt cải đổ vào nồi nóng ào ào chói tai lại tươi mới. Hán tử ra ngoài lao động trở về nhà, nhìn thấy người xa lạ trong viện lập tức sửng sốt, sau khi nghe qua mục đích của bọn họ liền cười lớn bảo bọn họ ngồi xuống, đôi vai vạm vỡ vác một cái cuốc, đôi bàn tay đầy bùn đất cầm một bó hoa dại nhỏ.

Hắn múc nước ở trong viện, rửa sạch ngón tay và thân hoa, rồi cười hiền hậu ôm hoa tới phòng bếp đưa cho phu lang của mình.

Đây là sự thật chưa từng được viết trong tiểu thuyết.

Là sự thật Dung Đường khuấy đảo phong ba ở Ngu Kinh chưa từng thấy qua. Cũng là sự thật khi đi ngang qua Huy Châu mà y vẫn không tự giác trốn tránh.

Túc Hoài Cảnh kéo y từ chỗ ẩn nấp dưới tàng cây du đến phần nhân gian khói lửa rực rỡ này.

Nông gia ăn uống thanh đạm, bọn họ tới vội vàng, đối phương vậy mà còn chuẩn bị một bàn đồ ăn.

Trứng gà được dầu nóng làm nóng vàng óng ánh, chân giò hun ướp khói cuối năm trước thỉnh thoảng mới có thể ăn một bữa, đồ ăn sáng và đậu tương mới hái ra, lại phối hợp với một chén canh trứng gà xào nóng hầm hập.

Thức ăn mặn chỉ có một ít nhưng Dung Đường lại ăn rất vui vẻ. Nếu không phải lo lắng sẽ làm cho người ta cảm thấy sức ăn của mình quá lớn, y thậm chí còn muốn ăn bát thứ ba.

Nhưng lại chẳng thể giấu được hành động để chén xuống ánh mắt còn không tự giác hướng trên bàn, hán tử lớn tiếng cười nói: "Muốn ăn thì múc thêm một chén, chút sức ăn của ngươi còn chẳng bằng sức ăn buổi sáng của ta thì làm sao cơ thể tốt lên được?”

Lời khuyên của hắn chất phác mà thật thà, Dung Đường có chút cảm động, mắt sáng lấp lánh lập tức quay đầu liếc nhìn Túc Hoài Cảnh. Người sau thấy thế thì không ngừng cười, chủ động cầm chén của y lại đi phòng bếp múc cho y nửa chén cơm đi ra: "Ăn chậm một chút, không ai cướp với ngươi.”

Dung Đường lại vui vẻ bắt đầu ăn cơm.

Dùng cơm trưa xong, hán tử rửa chén, Túc Hoài Cảnh bèn đề xuất muốn mua trà với thanh niên. Đối phương kinh hoàng, không hiểu sao còn có một chút được sủng mà kinh, lấy ra một bình trà nhỏ nói muốn tặng cho bọn họ.

Túc Hoài Cảnh tiếp nhận mở ra ngửi ngửi, lại đưa trở về cười nói: "Đa tạ ý tốt, chỉ là nhân khẩu trong nhà ta thực sự quá nhiều, không thể uống một mình, trà nhà ngươi thanh ngọt như vậy, mang về sau này còn phân cho mỗi viện một ít--"

Hắn dừng một chút, vẻ mặt mang theo chút khổ não, nói: "Lời ra tiếng vào trong một đại gia tộc còn nhiều hơn cả một thôn, ta là người ngoài, nếu làm không khéo sẽ dễ bị lên án."

Dung Đường cũng sắp miễn dịch với lời nói dối và diễn xuất của hắn nên tản bộ tiêu thực ở bên cạnh. Rồi nhìn thấy cái nhăn mặt trong dự liệu của thanh niên, lại ôm hai bình trà lớn ở trong phòng ra cho Túc Hoài Cảnh.

Dường như y muốn hạ giá, nhưng hán tử kia rửa chén xong lại đây, nghe thấy nguyên do, rất là hào sảng: "Cứ bán theo giá bình thường, cách mười dặm tám hương cũng chẳng có trà nhà nào xào ngon bằng trà nhà ta đâu, ngươi muốn bán rẻ cho người khác thì chẳng có cơm mà ăn đấy.”

Thanh niên nhíu mày, thong thả đi qua nhỏ giọng nói: "Nhưng bọn họ rất tốt.”

“Người tốt cũng có sao. "Hán tử tiếp nhận lá trà, đưa cho Túc Hoài Cảnh," Chính vì là người tốt, mới không muốn ngươi chịu thiệt, yên tâm đi.”

Túc Hoài Cảnh nhận hai cái bình kia, cười gật đầu với đối phương, móc bạc ra cho bọn họ.

Trước khi đi Túc Hoài Cảnh giống như lơ đãng hỏi một câu: "Đại ca có nghĩ tới chuyện dọn vào trong thành hay không?”

Hán tử ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Vì sao phải dọn vào trong thành? Chúng ta ở trong thôn, có ruộng trà có người thân, sống rất tự tại.”

Túc Hoài Cảnh cười cười, giơ ngón tay hướng xa xa đồng ruộng cùng núi rừng, sau đó quay người chỉ về một phương hướng, hỏi: " Nước hồ bên kia lối liền với sông lớn, Huy Châu từng trải qua lũ lụt đúng không?”

Sắc mặt hán tử cứng đờ, Túc Hoài Cảnh nói: "Khánh Chính năm thứ hai, trời đổ mưa to, Huy Châu đã bị ngập, ta có hơi hiểu một chút về hiện tượng thiên văn, từ năm ngoái sao thủy triều bắt rung chuyển. Nếu đại ca không nóng lòng thu hoạch mùa này, không bằng dẫn theo phu lang tới nơi có địa thế cao qua một mùa hè.”

Đối phương nửa tin nửa ngờ, sắc mặt bất định, Túc Hoài Cảnh nói: "Nếu như là ta nhìn lầm thì đương nhiên đó là chuyện tốt. Nếu như ta thật sự có bản lĩnh hiểu thấu tinh tượng, có thể cứu một người là một. Lui một bước mà nói, cho dù ta nói dối, chỉ là đại ca nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cũng sẽ không tổn thất bao nhiêu.”

Hắn nói xong dẫn Dung Đường rời đi, từ khi Dung Đường nghe thấy hắn nói chuyện phiếm với đối phương đã giật mình sững sờ tại chỗ một lúc lâu không lên tiếng, lúc này yết hầu lăn nhẹ, vẫn không biết nên nói từ đâu, lại hỏi: " Sao bọn họ có tiền vào thành định cư chứ?”

Túc Hoài Cảnh cười yếu ớt nói: "Vừa rồi lang quân đưa cho ta một bình trà nhỏ, ta thừa cơ nhét vào bên trong hai tấm ngân phiếu.”

Dung Đường cả kinh, không ngờ hắn còn có bản lĩnh này.

Đoàn xe vẫn chờ ở bên gốc cây du như lúc tới, ánh mặt trời sau giờ ngọ hơi có hơi chói mắt. Túc Hoài Cảnh đi ngang qua một hồ nước hoang dã, thuận tay bẻ một thanh lá sen rộng lớn ở bên trong, đưa cho Dung Đường chắn mặt trời.

Trong lòng Dung Đường rung động, rất lâu không nói gì, kết quả đến cuối cùng là Túc Hoài Cảnh không nhịn được, đang chuẩn bị đi lên dốc dọc theo con đường thì bị hắn chặn lại, cong eo chui xuống lá sen của Dung Đường, thẳng thắn nói: "Đường Đường muốn nói cái gì?"

Dung Đường: "......”

Muốn nói hình như ngươi sụp đổ thiết lập rồi.

Y mím môi, lại hỏi: "Năm nay thật sự sẽ có lũ lụt sao?”

Túc Hoài Cảnh cong mắt cười cười, hỏi ngược lại: "Đường Đường cũng biết không phải sao, bằng không thì cần gì đổi đường, với lại sao lại nhìn trà trang kia mà ngẩn người?"

Dung Đường cảm giác tâm tư của mình đều bị hắn nhìn thấu.

“Sao ngươi biết? "Y hỏi, lại chỉ chỉ trời:" Mưa to và lũ lụt.”

Dung Đường biết, là bởi vì y đã xem qua nguyên tác, đã trải qua hai đời ở thế giới này, nhiều lần chứng kiến từng đoạn lịch sử trong suốt bốn năm.

Nhưng sao Túc Hoài Cảnh lại biết?

Hắn không phải nam chính của thiên đạo, ai sẽ cho hắn thiên vị, để cho hắn biết những thứ này đây?

Túc Hoài Cảnh nghe xong dừng lại, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Dung Đường, một lúc sau, hắn lại ra khỏi lá sen, dẫn Dung Đường tới lui.

“Đường Đường nói cho ta biết một bí mật, ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật. "Túc Hoài Cảnh nói," Ngươi nói ngươi chưa từng ngốc, ta nói ta chưa từng đi học cũng không đúng lắm.”

Hắn nói: "Nhà dượng có tiên sinh tư thục, lúc các biểu huynh đệ trong nhà đi học, mặc dù ta không thể ngồi ở trước bàn học nghe giảng cùng với bọn họ, nhưng vị biểu muội kia của ta." Túc Hoài Cảnh dừng một chút, cười khẽ một tiếng, "Lý Phán Yên, Đường Đường ca ca đã gặp ở ngõ Tùng Kinh.”

Dung Đường nhíu mày, y nhớ tới cảnh tượng lúc tới Lý phủ tìm Túc Hoài Cảnh, người này đang quỳ xuống bên cạnh Lý Phán Yên mài mực cho cô.

Y sợ Túc Hoài Cảnh cảm thấy sỉ nhục, Túc Hoài Cảnh lại cười: "Ta không cảm thấy khó xử, ngược lại ta còn phải cảm ơn cô ấy, để cho một người mất đi cha mẹ như ta vẫn có thể học hết tứ thư ngũ kinh, vẫn có thể đọc đủ thứ sách.”

Thầy giáo mà Lý Trường Phủ mời rất bình thường, nhi nữ trong nhà hơn phân nửa cũng không có tiến bộ gì, nhưng ông ta lại là một người vô cùng sĩ diện, sách sưu tầm trong tàng thư các thả ra không biết khiến bao nhiêu học sinh bình dân ghen tị.

Túc Hoài Cảnh ở đất Thục đợi chín năm, sách bên trong tàng thư các Lý phủ hắn gần như đã thuộc làu làu.

Hắn cười nói: "Xem thêm mấy quyển Thủy Kinh Chú và niên biểu đại sự, sẽ nhận biết được hạn hán, lũ lụt, thậm chí trùng tai, ôn dịch, thậm chí chiến tranh..."

“Tất cả đều có quy luật. " Giọng Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng rơi vào giữa trời và đất.

Dung Đường sửng sốt hồi lâu, sau đó chợt tỉnh ngộ, bất giác đau lòng quay đầu nhìn hắn.

Nhưng biểu tình của Túc Hoài Cảnh vẫn bình tĩnh thong dong trước sau như một,  không thể nhìn ra sơ hở, thậm chí cảm xúc dư thừa.

Hắn chỉ thong thả lại kiên nhẫn giải thích cho Dung Đường tại sao mình lại cảm thấy năm nay sẽ xảy ra lũ lụt, lại đưa ra kết luận từ đâu.

Dung Đường lại vô thức thắc mắc, tại sao hắn phải đi đọc những cuốn sách này.

Nhưng xem ra chính Túc Hoài Cảnh đã cho y câu trả lời: ‘thậm chí là chiến tranh.’

Lúc ấy hắn còn quá nhỏ tuổi, vẫn sinh hoạt trong tháp ngà, hoàn toàn không biết vì sao trong một đêm bầu trời của mình lại sụp đổ.

Tất cả người thân đều chết hết, Lý Trường Phủ không biết thân phận thật sự của hắn, không ai có thể giải đáp chính xác cho hắn, cho nên hắn chỉ có thể tự mình nghĩ hết mọi biện pháp đi tìm tòi nghiên cứu, đi tìm một lý do có thể thuyết phục mình tiếp nhận sự thật.

Sau đó hắn phát hiện thật ra những chuyện này đều có quy luật, hắn thông minh gấp phụ hoàng của mình gấp nhiều lần.

Môi Dung Đường có hơi khô khốc, bất giác lè lưỡi li3m môi một cái, sau đó trở tay nắm tay Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh hơi kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, ném đề tài vừa rồi tới chân trời, tự nhiên lại gần Dung Đường một chút.

Dung Đường hỏi hắn: "Vì sao phải nhắc nhở bọn họ?”

Xe ngựa ngay trước mắt, Song Phúc trông thấy bọn họ ở đằng xa, vội vàng đứng dậy kêu gọi đoàn xe đi theo chỉnh trang, xa phu vỗ vỗ tuấn mã, thú được thuần hóa đang cúi đầu ăn cỏ.

Túc Hoài Cảnh cười, yên tâm thoải mái, thậm chí có chút vui mừng khó hiểu: "Bởi vì ta đã nói với ngươi, Đường Đường lại quên rồi, nhưng mà không sao, ta không trách ngươi.”

Hắn nói: "Ta nhớ là được rồi.”

Quảng cáo
Trước /173 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thùy Điếu Chi Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net