Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Qua hơn một tháng, ngày nọ Tiểu Ninh nhận được điện thoại của câu lạc bộ, khách nhân hôm nay là vị Chu tiên sinh. Nội dung công việc là đến quán cà phê cùng trò chuyện.
Tiểu Ninh cảm thấy những vị khách họ “Chu” có lẽ là khách nhân may mắn của mình, nội dung công việc đều là nói chuyện phiếm rất đơn giản, nơi hẹn cũng là quán cà phê nơi công cộng như vậy.
Tiểu Ninh có chút sợ khách nhân hẹn ở *phòng bao.
*Phòng bao
Tuy rằng theo như quy định, vị trí này của cậu chỉ bồi ăn cơm, trò chuyện, dạo phố, thế nhưng mười người thì luôn có chín người thích chiếm tiện nghi.
Kéo kéo tay, sờ sờ mông, hôn hôn má các loại.
Khách nhân nếu như là các đại tỷ cô đơn thì đỡ một chút. Phái nữ tương đối dè dặt, khát cầu thông thường quả thật chỉ là có người nghiêm túc chăm chú nghe bọn họ tâm sự, an ủi họ một chút là được. Nếu có nhu cầu phương diện tình dục, bọn họ sẽ tốn nhiều tiền hơn, mua một loại phục vụ khác.
Mấy lão già không có tiền, keo kiệt, hèn mọn bỉ ổi, háo sắc là loại khách kém nhất.
Tiểu Ninh thở dài.
Cậu không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Tiểu Ninh lấy điện thoại di động ra, mở sổ ghi nợ, nhìn thấy nợ bên trong giảm từng chút một, trong ngực cảm thấy dễ chịu hơn một phần.
Không nghĩ tới vị Chu tiên sinh này chính là vị Chu tiên sinh lần trước kia.
Hắn nhìn qua lại càng không vui rồi.
Chẳng lẽ bóng ma thất tình còn chưa biến mất?
Tiểu Ninh chào hỏi với hắn, gọi một ly nước trái cây.
Sau khi Tiểu Ninh yên lặng uống nửa ly nước trái cây, Chu tiên sinh mới mở miệng: “Tâm tình rất không tốt, thật sự không có ai để nói cùng, liền nghĩ đến cậu.”
“Tôi rất vui lòng nghe.” Tiểu Ninh cười nói.
Chỉ nghe người ta nói chuyện là có thể kiếm tiền, thật sự quá dễ dàng rồi. Vì vậy vị Chu tiên sinh này có nói nhiều hơn nữa, nói cái gì đi nữa, Tiểu Ninh thật sự đều rất nguyện ý mà nghe.
“Tôi đã từng nói nghề nghiệp của tôi là gì chưa? ” Chu tiên sinh hỏi.
Tiểu Ninh lắc đầu.
“Liên quan đến máy vi tính, coi như là lập trình viên đi. Cho nên muốn tra thông tin bạn trai hiện tại của hắn, đối với tôi mà nói quả thật rất dễ dàng…”
“Hắn đã có bạn trai?” Tiểu Ninh bắt lấy trọng điểm.
“Tôi thấy trong danh sách bạn bè của hắn.” Chu tiên sinh nói, “Tôi rất ít dùng WeChat, không nhớ ra phải xóa bạn bè của hắn. Tôi cơ bản không dùng WeChat, có lẽ hắn cũng đã quên mất. Có một ngày tôi mở WeChat, liền thấy bạn của hắn nói chuyện với người mới kia khiến cho hắn rất vui vẻ. Lúc trước hắn từng dùng máy tính của tôi, tôi tìm được weibo của hắn, bên trong đều là hắn cùng bạn trai hiện tại.”
Chu tiên sinh càng nói càng đau khổ.
Tiểu Ninh thầm nghĩ, anh đây đúng là tự tìm khổ để chịu.
“Có lẽ anh nên bỏ qua cho bản thân.” Tiểu Ninh an ủi hắn.
“Tôi, tôi chỉ là muốn biết một chút, bạn trai hiện tại hắn thích như vậy là loại người gì, tôi rốt cuột là không tốt ở đâu, khiến cho hắn thoáng cái cắt đứt triệt để như vậy.” Chu tiên sinh thì thào nói nhỏ.
“Nhưng mà, người kế tiếp của anh, là người anh thích, cũng không phải một ai khác. Vì vậy anh hiểu được sở thích tính cách các loại của người kia, cũng không dùng được.”
Chu tiên sinh nhìn Tiểu Ninh: “Cậu nói rất đúng, tôi quá không bỏ xuống được rồi, tự tìm khổ để chịu. Cậu đoán xem tôi phát hiện cái gì? Bọn họ đã sớm cùng nhau, rất lâu trước khi hắn chia tay với tôi.”
Khó trách tâm tình càng không tốt, càng tệ hơn so với chia tay chính là chia tay bao hàm lừa dối.
Tiểu Ninh nói: “Vậy anh nên đốt pháo!”
Chu tiên sinh sửng sốt.
“Chúc mừng anh thoát khỏi một tên đại lừa đảo ~ ”
Chu tiên sinh bỗng chốc bị chọc cười.
Tiểu Ninh uống một ngụm nước trái cây lớn, nói: “Nước trái cây lạnh của tôi cũng không lạnh nữa rồi. Tháng trước tôi nghĩ anh thất tình, là chuyện không vui; nhưng tháng này tôi phát hiện, hóa ra anh thất tình lại là chuyện tốt! Rời khỏi một người không thành thật không phải rất tốt sao?”
Chu tiên sinh nhìn qua nhẹ nhõm một chút: “Hình như cậu nói rất có lý.”
Chu tiên sinh lại rót cho Tiểu Ninh một ly nước trái cây lạnh, còn gọi cho cậu hai phần điểm tâm ngọt.
Những thứ bánh ngọt, bánh pudding này, sao có thể làm ra ăn ngon được như vậy, đẹp mắt như vậy. Tiểu Ninh vừa ăn vừa cảm thán.
Chu tiên sinh ngưng nói chuyện một hồi, chỉ nhìn Tiểu Ninh ăn.
Tiểu Ninh không nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này Chu tiên sinh giống như mới kịp phản ứng, nói tiếp: “Có lẽ tôi có điểm tự ti, muốn nhìn thử xem đối phương rút cuộc là người như thế nào. Kết quả sau khi nhìn, lại càng tự ti.”
“Rất đẹp trai sao?”
Chu tiên sinh cười: “Sao phản ứng đầu tiên lại là hỏi cái này? Quả thực đẹp trai hơn tôi, lãng mạn hơn tôi, thú vị hơn tôi, còn có tiền hơn tôi.”
Tiểu Ninh ăn xong quả dâu tây cuối cùng, nói: “Có ảnh chụp không? Tôi nhìn xem.”
Chu tiên sinh cho cậu xem ảnh chụp.
Tiểu Ninh vừa thấy liền bĩu môi: “Dáng dấp như vậy mà kêu đẹp trai?”
Chỉ là một người bình thường loè loẹt làm màu thôi.
Chu tiên sinh thu điện thoại về: “Đó là bởi vì bản thân cậu đẹp mắt, hắn so với cậu quả thực bình thường, so với tôi thì đẹp trai hơn nhiều.”
Tiểu Ninh nhìn kỹ Chu tiên sinh một chút, nói: “Kỳ thật anh chỉ là không biết ăn mặc cho đẹp, không giống vị này, đầu tóc bóng loáng trơn tru, mỗi ngày trước khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ tốn ít nhất nửa giờ loay hoay tóc của mình!”
Tiểu Ninh đột nhiên linh quang chợt lóe: “Chúng ta đi dạo phố đi!”
Tiểu Ninh thật sự thuyết phục được Chu tiên sinh, nói muốn giúp hắn ăn mặc thật đẹp, kéo hắn đi dạo phố.
Đầu tiên là sửa lại tóc, đem mái tóc hoàn toàn không có kiểu loại kia sửa lại.
Tiểu Ninh nói: “Kỳ thật trán anh rất đẹp, để lộ ra đi.” Kêu thợ cắt tóc sửa lại thành mái tóc ngắn gọn gàng lộ ra cái trán chỉnh tề.
Trán Chu tiên sinh cao rộng, quả thực rất dễ nhìn.
Lại đổi kính mắt.
Đổi kiểu kính đen cũ ban đầu thành loại kính không gọng mới nhất. Đeo lên nhìn đơn giản trang nhã, còn có cảm giác trí thức tinh anh.
Mua hai bộ quần áo. Ban đầu Tiểu Ninh muốn mua quần Tây ống ngắn, bây giờ không phải đang thịnh hành loại này sao, vừa thời thượng vừa đẹp mắt. Nhưng Chu tiên sinh đánh chết cũng không mặc, cuối cùng vẫn là mua quần dài. Tiểu Ninh chọn một chiếc áo sơmi màu lam vàmột chiếc áo sơ mi màu xám đậm họa tiết mảnh, nói: “Mấy chiếc áo sơmi caro này anh đừng mặc nữa.”
*Quần Tây ống ngắn
Còn mua một túi xách màu đen bằng da.
Tóm lại, cuối cùng đem những đồ vật Tiểu Ninh nhìn không ưa thay hết.
Nhìn Chu tiên sinh trước mắt có thể nói là rực rỡ hẳn lên, Tiểu Ninh trừng lớn mắt, vỗ tay hoan hô: “Quá đẹp trai!”
Chu tiên sinh có chút xấu hổ.
Nhưng đổi một kiểu tóc mới, một thân quần áo mới, người quả thật có loại cảm giác bắt đầu lại lần nữa.
“Nói chuyện với cậu, tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.” Chu tiên sinh nói.
“Cám ơn!” Tiểu Ninh nói.
“Tôi tặng quà cho cậu nhé.” Chu tiên sinh nói, “Quần áo giầy dép được không? Cậu thích cái gì cũng được.”
Khách nhân hào phóng thông thường, đều tặng quà hoặc cho tiền boa.
Chu tiên sinh đúng là một vị khách tốt, Tiểu Ninh nói: “Không cần, lần trước anh đã cho tôi một món quà rất quý rồi, anh quên sao?”
Thật ra thứ Tiểu Ninh muốn là tiền, chỉ có điều cậu ngại nói thẳng.
Nhưng trước khi đi, Chu tiên sinh ấp úng, do do dự dự, cuối cùng móc tiền mặt từ trong ví ra, đưa cho Tiểu Ninh.
Thật là một vị khách chu đáo.
—————
À hí hí, công cuộc tân trang lại chồng yêu là đây =)))