Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Để bảo vệ và giấu JaeJoong một cách tốt nhất, ba ngày trước, Jo Mok bí mật mang theo một đám người hộ tống JaeJoong về Hàn Quốc, cho dù Jung YunHo tỏ ra rất cương quyết, sống chết không cho JaeJoong về một mình, nhưng sau khi Jung YunTae, Jo Mok, Hang Won cộng thêm mình JaeJoong thay phiên thương lượng, vừa đấm vừa xoa, mới khiến Jung YunHo thỏa hiệp, lúc trước khi đi, JaeJoong tự mình lái xe đến sân bay, mà Jung YunHo nhất định muốn đi tiễn, Jo Mok không có biện pháp, bảo tài xế chở Jung YunHo tới cửa sân bay, cố ý kêu tài xế đi đường ngoằn nghèo, mấy lần khiến Jung YunHo tức đến mức mắng chửi, trong miệng vẫn không ngừng nói, mày lái nhanh lên một chút coi, đừng sợ đâm chết người, Jo Mok nhìn đại ca của mình như vậy chỉ biết cười, không nói gì.
Đến sân bay, Jung YunHo gọi Jo Mok sắp bước xuống xe lại, nói:
“Nếu xảy ra một chút chuyện rắc rối gì, bọn mày phải mang con mẹ nó đầu về hết cho tao, nghe rõ chưa?!”
Jo Mok cười cười, đáp: “Rõ rồi ạ, Ho hyung, lần đàu tiên em thấy anh sốt ruột như vậy đó.”
“Mày ít nói chuyện linh tinh dùm tao, mà mày nghe lại một lần nữa đây, nếu như xảy ra một chút chuyện rắc rối gì, bọn mày phải tự chôn đầu mình xuống, đừng có thằng nào vác xác đến gặp tao.”
Cứ như vậy, Jo Mok mỉm cười vẫy vẫy tay với một Jung YunHo mang theo khuôn mặt đen xì xì, dẫn vài thủ hạ không lộ chút biểu cảm nào vào trong sân bay.
Mà ba ngày sau, Hang Won và Jung YunHo về Hàn Quốc một cách công khai không giấu diếm, nhìn trông thế nào cũng ra một đôi tình nhân, bởi vì hiệu quả phải là như vậy.
Hang Won mặc chiếc quần da rắn đen phối hợp với chiếc áo len màu kem nhu hòa, ngồi bên ghế lái phụ trong chiếc Ferrari đỏ của Jung YunTae, Jung YunTae mang theo nụ cười tà, nói chuyện với Hang Won đang chơi game trên di động ở bên cạnh.
“Cục cưng, cục cưng, em đừng chơi nữa, nói chuyện với anh đi.” Jung YunTae vừa cười vừa đặt tay lên chiếc đùi xinh đẹp của Hang Won, Hang Won đẩy tay Jung YunTae xuống, nói:
“Anh cút đi, Jung YunTae anh đừng làm trò với tôi nữa, để tôi chơi game chút coi, sắp chết rồi nè.”
Tay Jung YunTae vẫn không kiêng nể gì mà trượt vào trong, như có như không mà lướt qua hạ thể của Hang Won, Hang Won hít một ngụm khí, ném di động sang một bên, quỳ trên chiếc ghế da mềm mại, túm mạnh lấy cái áo sơ mi đen của Jung YunTae, bắt đầu cởi nhanh nút áo của anh ra.
“Đệch, cậu định làm thật à, tôi không nhìn thấy đường nữa rồi này, ông nội cậu, chút nữa đâm người ta thì đừng đổ tội cho tôi đó!”
Jung YunTae dùng một tay mà đẩy mạnh một Hang Won không thành thật ra, bởi vì cố sức mà lộ rõ đường nét xinh đẹp nơi cơ bắp đầy mê người, Hang Won hoàn toàn không muốn dừng lại, Jung YunTae vẫn dùng tay đẩy cậu ta ra như cũ, sau đó ra sức đạp chân ga, Hang Won bị dúi người về phía trườc, hét lên thất thanh rồi ngã cái oạch xuống ghế dựa, Jung YunTae thấy Hang Won hét to, lập tức cười rộ lên.
Hôm nay nhiệm vụ của Jung YunTae chính là mang Hang Won đi dạo phố, giá cả ở khu thương mại xa hoa này hoàn toàn không dành cho những kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng cũng không náo nhiệt như trong tưởng tượng, Hang Won nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất vọng.
“Sao một con chim con người cũng không có vậy.”
“Tới mua đồ chứ không phải tới chơi, muốn người làm cái gì?!”
Hang Won nhìn Jung YunTae bằng con mắt khinh thường, nói: “Đi đến chỗ nhiều người đi!”
“Cậu đừng càn quấy, nơi này tốt lắm rồi.”
“Anh điên à, mục đích chúng ta tới đây là mua đồ sao, ở chỗ này chả có người, ai có thể nhìn thấy chứ?”
Jung YunTae nghe xong lời này thì ngẩn người hai giây, sau đó quay đầu nhìn về phía quảng trường tốt xấu lẫn lộn trong nội thành.
Vốn chỉ cần một người đàn ông vóc dáng cao ráo mặt mũi sắc sảo là liền có thể nhanh chóng tập trung ánh mắt sáng rực vừa ghen tị vừa thèm muốn cực nóng của mọi người, càng đừng nói đến việc bên cạnh còn dẫn theo một cậu con trai xinh đẹp, Jung YunTae vào trước cửa hiệu, ném tàn thuốc xuống đất, dùng bàn chân đi chiếc giày da cá sấu màu nâu mà đạp xuống, anh quan sát xung quanh, lúc anh cảm thấy có chút gì đó, khóe miệng có hơi cong lên.
“Jung YunTae, tới đây xem nè!” Hang Won đứng ở trước quầy chuyên doanh nhẫn kim cương, vẫy tay về phía người đàn ông đang đi vào cửa.
“Biết rồi.”
Người bán hàng nam nữ trong cửa hiệu đều đột nhiên tràn đầy năng lượng, mang theo nụ cười kỳ quái, đôi mắt nhiệt liệt chờ mong, đường nhìn di chuyển theo bước chân của hai người, giống như trên người có tận tám cánh tay, hận không thể lập tức quấn bọn họ lại, hai người vô tội im lặng để đủ loại cô gái liếm tới liếm lui trong lòng…
Lúc Hang Won kéo Jung YunTae đến nơi đặt một đôi giày da mới toanh, Jung YunTae liền quan sát bốn phía, ngồi trên ghế sofa, một người bán hàng nữ mang theo khuôn mặt ửng hồng mà mỉm cười cúi đầu với Hang Won, Hang Won cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, im lặng nghiêng đầu nhìn xuống Jung YunTae, anh dùng tư thế menly nhất là chân bắt chéo, đặt nó lên đầu gối, nói với một cô gái khác đang nhìn chằm chằm đầy trắng trợn vào anh cũng sắp được năm phút ở bên cạnh mà hỏi: “Các cô không cung cấp nước trà sao?”
…
Lúc Hang Won thay đôi giày da không phải là hàng hiệu rồi đứng trước mặt Jung YunTae, Jung YunTae nhìn thật tỉ mỉ rồi lên tiếng: “Cũng không tệ.” Sau đó nói: “Mua đi.” Nói xong, đứng ở cạnh cô gái còn đang nhìn hai người trước mặt một cách đầy hạnh phúc, ánh mắt của Hang Won tập trung vào đôi giày, hơi vểnh môi, nói: “Size giày tôi đi nhỏ hơn cái này.”
“Tôi nói mua rồi, các cô này, ở đây là tự mình quẹt thẻ hay là cầm lên và cứ thế mang đi luôn, à mà có phải đặt trước không.”
Jung YunTae nhìn hai cô gái có khuôn mặt không tầm thường ở bên cạnh, thắc mắc mà hỏi.
“À, à không phải, tôi sẽ viết hóa đơn.” Một người bán hàng nữ trong đó phản ứng trở lại.
“Ha ha ha, anh làm gì mà hung dữ vậy?” Hang Won vừa cởi giày vừa nói.
Lúc Jung YunTae nhìn giá tiền trên hóa đơn, anh nheo mắt lại, nói với Hang Won:
“Cậu khẳng định thứ cậu mua là giày da chứ?”
“Fuck, anh nghĩ tôi là anh chắc, tiền một đôi giày da của anh bằng tôi phải đi bán một tuần đấy.”
Lúc Hang Won nửa vui nửa giận mà nói xong lời này, các người bán hàng nữ ở bên cạnh đều nhìn thẳng vào cậu ta, thật ra nếu bạn quan sát tỉ mỉ sẽ thấy không hề khó coi, trong lồng ngực bọn họ đã dâng lên cơn thủy triều cuồn cuộn, trong con ngươi cũng đổi thành hình trái tim màu hồng kỳ diệu.
“Cậu có thể bán gì, bán thận à?”
“Không không không, thật ra là, bán sự cô đơn…” Hang Won cố ý nói trầm xuống, Jung YunHo đột nhiên cười to, lấy ra một điếu thuốc, châm lên.
Jung YunTae nhìn cậu con trai trước mắt, trong lòng liền nghĩ, Hang Won là người có thể mặc hợp một trăm đống quần áo lẫn giày dép, anh mơ hồ nhớ tới một người trong lòng, người con trai kia cũng vậy, mặc gì trông cũng đẹp mắt…
Tập đoàn họ Jung vừa tan họp, Jung YunHo ngồi trong phòng làm việc, giơ tay nhìn đồng hồ.
Jung YunHo gọi trợ lý đến, bàn giao chút chuyện, rồi rời đi.
Vào trong xe, ấn phím 1, năm giây sau điện thoại liền bắt máy, giọng nói đầy quen thuộc.
“A lô.”
“Buổi trưa ăn gì?”
“Anh sắp về sao?” JaeJoong hiển nhiên không quen nghe thấy tin như vậy vào ban ngày.
“Sao thế, tôi về nhà còn không cho sao?”
“Không phải, chỉ là không quen mà thôi, anh muốn ăn cái gì, em làm cho.”
“Tùy, năm phút sau tôi sẽ về đến nhà.”
“Vâng.”
Nghe xong thanh âm của JaeJoong, trong lòng Jung YunHo hơi yên ổn trở lại, câu nói hôm đó của Ji Min vẫn luôn vang bên tai hắn.
“Lần này tôi muốn nhắc nhở anh một chút, xem trọng Kim JaeJoong đi.”
“Nói là trả anh một cái ân huệ, thật ra cũng chỉ là nghĩ cho JaeJoong, anh xem trọng cậu ấy thì mang cậu ấy đến một nơi an toàn đi, tôi không nói nhiều nữa, Ho hyung, JaeJoong, xin nhờ anh.”
Jung YunHo nhìn đèn đỏ đổi xanh, bực bội mà nhíu mày, hắn thấy những cặp đôi tay nắm tay ngoài cửa sổ, mang theo hộp cơm bình thường, không có bất cứ nỗi lo lắng gì mà mỉm cười, trong lòng hắn không nhịn được mà trở nên nặng trĩu.
Jung YunHo ăn sạch bữa cơm trưa, JaeJoong rất thích nhìn Jung YunHo ăn chăm chú, mắt chỉ chằm chằm vào bát cơm, thỉnh thoảng ngước lên nhìn JaeJoong, Kim JaeJoong tùy tiện ăn vài muỗng, nói với hắn: “Sao hôm nay lại về thế?”
“Lo lắng cho cậu.” Jung YunHo xới cơm, không hề che giấu điều gì mà nói.
JaeJoong mỉm cười, nói: “Hang Won đâu?”
“Đi chơi với Jung YunTae rồi.”
“Anh như vậy là không công bằng với Hang Won, cậu ấy là một đứa trẻ, cũng không xấu.”
“Không có gì là không công bằng cả, tôi không ép buộc cậu ấy.”
“Xem lại lời anh nói đi, cậu ấy thích anh, anh không nhìn ra sao?”
“Ừm.” Jung YunHo gắp một món ở trong bát cho JaeJoong.
“Đừng nói về việc này nữa.” Jung YunHo lại kèm thêm một câu.
JaeJoong không nói gì, trong lòng lặng lẽ thở dài, Hang Won là thế thân mà Jung YunHo mang tới chắn ở trước mặt JaeJoong, nó không rõ vì sao Hang Won cứ như vậy mà đồng ý một cách cam tâm tình nguyện, là vì yêu sao, người không có chút ích kỷ nào thực sự quá hiếm thấy, gặp được rồi, lại khiến người ta cảm thấy không tin.