Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Dừng tay!!” Ngay lúc Hang Won sắp đâm dao vào lồng ngực mình, cửa kho hàng liền bị một lực mạnh mở ầm ra, tiếng cửa sắt chói tai truyền vào trong màng nhĩ Hang Won, cậu ta nghe thấy thanh âm của người đàn ông mình bận lòng, lập tức trở nên hơi phân tâm, Jung YunTae giơ chân lên, đánh bay con dao trong tay Hang Won, lúc Hang Won phản ứng trở lại mà nhanh chóng ngồi xổm xuống tiếp tục nhặt lên, liền bị các thủ hạ phía sau ôm chặt đến mức không cử động nổi, Hang Won ra sức giãy dụa, còn lớn tiếng kêu to: “Các người buông tôi ra mau, cút đi!” Sau khi Jung YunHo nhìn thấy, trước tiên là trong lòng hơi an tâm hơn một chút, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Hang Won, Hang Won vẫn đang la hét mắng chửi, Jung YunHo nhíu mày, rất nhỏ giọng mà lên tiếng: “Được rồi…” Hang Won không có dấu hiệu muốn ngừng, ngược lại sau khi thấy Jung YunHo lại càng thêm khó chịu, cậu ta quát lên với Jung YunHo: “Không phải anh không tin tưởng em sao?! Em đã giết anh đấy, em muốn chết cũng không được sao, không thể sao?!” Jung YunHo nghe xong, giơ cánh tay, vung một cái tát đến, trong kho hàng nhất thời trở nên yên lặng. Đầu Hang Won bị đánh lệch sang một bên, mặc dù sức lực không tính là quá mạnh, nhưng Hang Won thật sự rất đau, đau hơn vài cái tát chết người kia của Jung YunTae nhiều, giống như bị chiếc dao nhỏ khoét rơi miếng thịt trên khuôn mặt vậy…
“Quậy đủ chưa?” Jung YunHo thấy Hang Won đã bình tĩnh trở lại, liền hỏi.
Hang Won không đáp, Jung YunTae tiến về phía trước, lên tiếng:
“Gần được rồi, vừa nãy em hạ thủ không nhẹ.”
Jung YunHo xoay đầu nhìn Jung YunTae, tầm mắt lại lướt qua vài lớp quần áo rơi vãi trên mặt đất, YunHo mang theo ánh mắt hỏi dò mà nhìn về phía YunTae, Jung YunTae hút thuốc, chỉ lắc lắc đầu, YunHo liền hiểu, xem ra chỉ chịu chút đau khổ nơi da thịt. Jung YunHo nhìn Hang Won đã khóc đến sưng cả mắt ở trước mặt, giọng nói mang theo chút an ủi, lên tiếng:
“Khóc cái gì, hiểu lầm cậu sao?”
Hang Won không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu xuống.
“Cậu như vậy là có ý gì, đừng bày cái khuôn mặt đó cho tôi nhìn, nếu cậu cảm thấy ủy khuất khi theo tôi thì cứ đi đi, tôi không ngăn cản cậu đâu.”
“Vậy vừa nãy sao anh không để em chết một cách vui sướng đi?” Hang Won cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mặt có chút sưng đỏ.
“Tôi nói rõ cho cậu một việc, người đối xử thật lòng với Jung YunHo tôi, tôi không thể khiến cậu ta chịu khổ, một chút cũng không, nhưng nếu là kẻ ngấm ngầm giở trò sau lưng, tôi phải khiến cậu ta nhận hết đau khổ, thiếu một chút cũng không được.”
“Ha ha, vậy em không phải loại một rồi.” Hang Won cười rất mất mát, nghe xong lời như vậy của Jung YunHo, trái tim cậu ta liền trở nên lạnh lẽo, Jung YunHo vẫn không tin cậu ta, hắn không để cậu ta chết, muốn từ từ dằn vặt cậu ta, vậy mà vừa nãy cậu ta còn như một thằng ngu si mà hiểu sai ý.
“Cậu nói thử xem…” Jung YunTae tiếp lời.
“…” Hang Won không nói gì.
“Tôi cho cậu một ngày để suy nghĩ, về nhà tắm rửa ngủ nghê cho thật tốt, cậu nghĩ thông suốt rồi thì tới tìm tôi, muốn nói bất cứ điều gì thì cứ lên tiếng, tôi cảm thấy cậu nên hiểu ý tôi.”
Sau khi Hang Won nghe xong, gật gật đầu.
Ngày thứ hai lúc Kim JaeJoong đi siêu thị về, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã gần đến mười hai giờ trưa, nó nhớ đến Hang Won còn đang say ngủ, mua nguyên liệu nấu ăn đưa cho bà Wang, đi vào phòng Hang Won, khẽ gõ cửa vài cái.
“Hang Won, dậy đi, dậy giúp tôi làm cơm.”
Thanh âm dịu dàng của Kim JaeJoong không nhận được bất kì câu trả lời nào, trong lòng Kim JaeJoong căng thẳng, nó vặn nắm cửa, ánh nắng sáng chói chiếu về phía JaeJoong, trong lòng có mùi hương nhàn nhạt thuộc về Hang Won, giường chiếu rất chỉnh tề, cửa sổ hé mở, có mùi hương trong lành của không khí, Kim JaeJoong mở tủ quần áo ra mà nhìn, bên trong cũng trống không.
Kim JaeJoong đứng trong phòng một hồi lâu, nhìn tờ giấy nhắn trên bàn học, đó là một tờ giấy trắng bị xé ra một cách không theo quy luật, trên đó in chữ viết thuộc về Hang Won:
JaeJoong hyung,
Em đi đây.
Em đoán người đầu tiên có thể vào phòng em rồi nhìn thấy bức thư này chính là anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em bấy lâu nay. Ngoài miệng em vẫn không nói gì, nhưng toàn bộ đều khắc ghi trong lòng, từ lần đầu tiên anh mỉm cười chào hỏi em, trong lòng em liền cảm thấy anh là người tốt, em biết các anh đều có xuất thân tốt, nhưng em và các anh không giống nhau, anh là người tốt, Hang Won em từ trước đến nay chưa từng ngưỡng mộ ai, nhưng em nói thật, trong đáy lòng em luôn muốn trở thành người như anh, bọn họ đều thích anh, anh có thể nhận được sự thành tâm của bọn họ, em lại không thể.
Có lẽ đây chính là số mệnh, thay em chuyển lời cho Jung YunHo, anh ấy muốn em suy nghĩ thật kỹ, cho nên em cảm thấy rời đi là quyết định tốt nhất, nhưng nếu anh ấy vẫn không yên lòng về em, anh ấy có thể tìm em bất cứ lúc nào, em nghĩ với năng lực của anh ấy, chỉ cần uống một chén trà là đã tìm được mười người rồi. Không nói nhiều nữa, vốn em tưởng rằng người như các anh sống chắc chắn rất vui vẻ, nhưng khoảng thời gian em theo Jung YunHo này, phát hiện không phải như vậy, mặt ngoài vui vẻ, bên trong lại lục đục với nhau, một mất một còn, không hề thoải mái như trong cuốn sách em từng đọc, thật ra bây giờ em vô cùng muốn đi đến quán bar mà uống một chén rượu, em muốn mời anh, nếu có cơ hội, hi vọng là được.
Không nói nhiều nữa, cứ như mấy bà cô lắm mồm vậy, bảo trọng thân thể nha JaeJoong hyung, giúp em chuyển lời cho anh ấy nhé.
Mong rằng anh sẽ sống thật vui vẻ.
Hang Won
Sau khi Kim JaeJoong đọc xong lá thư, nó đột nhiên trầm mặc, không có phản ứng đầu tiên là hoảng loạn gì cả, bây giờ nó vô cùng muốn rút một điếu thuốc ra mà hút, nhưng tiếc là không có, Kim JaeJoong ném nguyên liệu nấu ăn vừa mua về vào phòng bếp, mặc áo khoác ngoài, đi ra đường phố.
Nó chầm chậm đi ở bên đường, thỉnh thoảng có vài nữ sinh đi ngang qua người nó, mang theo những ánh mắt khác nhau, giữa người khác giới với nhau cũng có thể phát ra tín hiệu mãnh liệt sao? Kim JaeJoong chỉ cúi đầu, tay đút vào túi quần, chiếc bông tai nhỏ đen bên tai phải tỏa ánh sáng lấp lánh, Kim JaeJoong không có bất kì mục đích gì, chỉ xuyên thẳng qua đám người, mãi cho đến khi đột nhiên bên đường vang lên tiếng còi ô tô.
“Kim JaeJoong!”
Giọng nam trầm thấp kêu tinh thần của JaeJoong về, JaeJoong ngẩng đầu lên, xoay người nhìn chiếc Bentley đen bên đường.
“A… YunHo…”
“Lên xe trước đi!” Jung YunHo ngồi ở phía sau hất đầu, ý bảo Kim JaeJoong lên xe, JaeJoong cũng không có phản ứng gì, nhìn những chiếc xe đằng sau vì Jung YunHo dừng lại mà tạm thời bị ngăn chặn, sốt ruột ấn kèn, Kim JaeJoong liền vội vàng nhảy lên xe.
“… Sao lại chạy đến nơi này, tìm tôi à?” Jung YunHo nhìn thấy bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh của Kim JaeJoong, lập tức nắm lấy.
“Hả?” Kim JaeJoong ngẩng đầu nhìn logo của tập đoàn họ Jung ngay trước mắt mới hiểu ra, sao lại bất tri bất giác mà đi tới nơi này nhỉ…
“Không phải… Em… Em ra ngoài đi một chút, Hang Won, Hang Won đi rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Jung YunHo nắm lấy tay nó vào trong lòng bàn tay, độ ấm truyền vào bàn tay JaeJoong, cảm thấy nóng đến ấm lòng.
“Không kinh ngạc sao?”
“Không.” Jung YunHo nói xong, tiếp lời: “Hang Won tới, mới là ngoài ý muốn, rời đi là kết quả hợp lý.”
“Em vẫn cảm thấy không cam lòng vì cậu ấy, cậu ấy không xấu, trông cũng đẹp, cũng luôn thủ thân như ngọc vì anh, chỉ cần một câu nói của anh cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì, nhưng, em quả thực vẫn rất muốn biết, vì sao anh không thích cậu ấy?”
“…” Jung YunHo ngừng một hồi lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Bởi vì cậu ta không phải là em.”
“…” Sau khi JaeJoong nghe xong liền ngẩn người, rồi cúi đầu xuống.
“Tìm cậu ấy đi, xem xem có cái gì có thể giúp đỡ không.” JaeJoong vẫn không yên lòng với đứa trẻ này.
“Ừm, tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện này.”
…
Hang Won làm ngôi sao.
Đây là tin tức mà Kim JaeJoong nhận được sau ba tháng, Hang Won đi làm công ở một quán bar nhỏ, thỉnh thoảng ca hát hoặc khiêu vũ cho người khác xem, nhưng vẫn không bán thân như trước.
Rất ít người biết nguyên nhân vì sao, đa số đều cho rằng đó chỉ là một thằng nhóc nhưng lại giả vờ thanh cao mà đi bán thân, không cam chịu kiếp nghèo khổ. Jung YunHo liên hệ với một công ty truyền thông, vì có chút giao tình với ông chủ, ăn một bữa cơm đơn giản, ngày thứ hai, Hang Won liền được đưa vào mục tiêu “ngôi sao cần tìm kiếm”, một tuần sau, Hang Won bỏ việc ở quán bar, chính thức bắt đầu tháng ngày làm thực tập sinh. Hai tháng sau, Hang Won debut, dựa vào cơ sở kiên trì không mua của cậu ta trước đây, không có bất kì trở ngại gì, lấy thân phận thần tượng trẻ tuổi mà bắt đầu đi vào con đường biểu diễn, nói đến điều này có chút mỉa mai, thỉnh thoảng khi Hang Won thấy vất vả, liền sẽ nhớ tới lời Kim JaeJoong từng nói qua, cậu không làm diễn viên thì thật đúng là mù. Đôi khi Jung YunHo sẽ đi quan sát cậu ta, âm thầm giúp cậu ta xử lý chút chuyện tranh đấu gay gắt, trong giới giải trí rất không trong sạch, Jung YunHo không biết gì, nhưng hắn đều làm những thứ hắn có thể, Hang Won debut không lâu đã bị những thằng nhóc debut cùng thời điểm bắt nạt, lúc Hang Won còn chưa kịp dành thời gian mà chú ý đến những chuyện này, cậu ta đã phát hiện bọn họ đều mai danh ẩn tích một cách đầy khó hiểu, nếu không phải chạy trốn, thì chính là đã đi đến một thành phố khác, nói chung là dần dần, trong giới giải trí cũng bắt đầu hơi hiểu về Hang Won, đôi khi Hang Won cũng sẽ nghĩ, có phải Jung YunHo giúp cậu ta không, nghĩ xong liền ép chính mình không nghĩ nữa, cậu ta biết cậu ta không thể giẫm lên vết xe đổ, không dễ dàng để bắt đầu một cuộc sống mới, đây là sự lựa chọn tốt nhất đối với bọn họ rồi.
Không phải sao?
Cuộc sống của Kim JaeJoong cũng dần trở nên ổn định, nó chính thức hoàn toàn thay thế công việc của So Gaye, giúp Jung YunHo xử lý chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn họ Jung, mà Jung YunTae đã đi đến Mỹ, so với việc tung hoành trong giới tài chính và mở hội nghị xã giao, Jung YunTae vẫn thích ở bên những mỹ nhân tóc vàng và chơi bạc hơn rất nhiều, bọn họ tồn tại trên thế giới này với những hình thức khác nhau, cho dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất bọn họ cũng hạnh phúc.