Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như Thích Nam nguyện ý bỏ ra mười phút hoặc lâu hơn để nhìn chằm chằm một người, như vậy nhất định người này phải có chỗ hơn người. Nhưng phần lớn cái chỗ hơn người này đều được thể hiện qua giá trị nhan sắc, giống như cô đã từng nhìn chằm chằm áp-phích của Tống Cảnh không dưới 30 phút.
Mà hiện giờ, cô đã nhìn chăm chú mặt của Dung Trình đang hướng về mình suốt 30 phút.
Quan sát vô cùng chăm chú, hơn nữa còn là quan sát rất lâu, bất cứ lúc nào cũng có vẻ mất lịch sự. Dĩ nhiên, chuyện Dung Trình quan tâm không phải là vấn đề mất lịch sự hay không, mà là___
“Em có nhận ra anh là ai không?”
Đúng vậy, điều anh quan tâm chính là não bộ của người phụ nữ chăm chăm nhìn mình kia có phải bị chấn thương rất nặng hay không, mặc dù trước đó không lâu, bác sĩ chủ trị đã từng nói rõ một cách khó hiểu. Đầu của cô còn cứng hơn cả cục đá. Sau khi té từ trên cầu thang xuống, cô chỉ bị… trầy da trán, máu chảy và chấn thương sọ não không hề có bất cứ quan hệ gì với nhau.
Nhưng mà, nhìn cô không giống như là người chỉ bị trầy da đầu!
Dung Trình không thể không vì vấn đề này mà lo lắng đề phòng, thậm chí còn hỏi một câu ngây thơ ‘có nhận ra anh là ai không’ như vậy.
Mà Thích Nam lại trả lời: “Soái ca.”
Đúng vậy, đó là câu trả lời của cô. Lúc này, băng cá nhân trên trán của cô phá hoại đơn giản không chỉ hình tượng bên ngoài… nhìn cô giống như trái tim cũng hoàn toàn bị thay đổi!
Dung Trình có chút do dự không biết có nên gọi bác sĩ trở lại hay không.
Anh có chút lo lắng, loại lo lắng này vẫn chận ngang trái tim từ lúc bệnh viện gọi điện thoại cho tới tận bây giờ, nhức nhối khó chịu.
“Em…” Người đàn ông có thói quen mạnh mẽ vang dội trên thương trường, lúc này đây lại trở nên cẩn thận quên cả cách dùng từ ngữ. Thậm chí sau khi mở miệng, anh phát hiện, muốn tìm từ ngữ tiếp theo cũng trở nên có chút khó khăn.
“Em khỏe không…”
“Anh nhất định muốn em trả lời anh như vậy!” Thích Nam nằm trên giường bệnh cắt ngang lời anh một cách đột ngột. Lúc này, biểu tình trên mặt của cô lại trở nên sống động như thường ngày, không phải xa cách giống như người xa lạ nhìn nhau, “Hê hê, Dung Dung, có phải anh muốn em nói anh là ‘Soái ca’ đúng không? Em biết mức độ tự luyến trong lòng anh chắc chắn không nhỏ!”
Dung Trình: “……”
Anh tốn không ít thời gian mới hỏi được một câu trôi chảy một chút___
Anh bị chơi xỏ.
Đã rút ra một kết luận rõ ràng như vậy, anh biết phải phản ứng như thế nào bây giờ!
“Giận rồi à?” Thích Nam ngồi dậy từ trên giường bệnh, động tác của cô có chút khó khăn. Đúng vậy, so với vết thương sơ sài không thể sơ sài hơn nữa trên đầu, vết thương ở chân của cô hình như nghiêm trọng hơn nhiều.
Thích Nam đỗ lỗi cho người phụ nữ có trọng lượng vượt chỉ tiêu đè lên đùi phải của cô trong lúc hai người lăn xuống cầu thang.
Phải rồi, trọng lượng vượt chỉ tiêu là cô có ác ý bôi nhọ, nhưng chuyện người phụ nữ kia đè nguyên cả người lên người của cô lúc lăn xuống lầu không phải là chuyện giả dối.
Bởi vì xương bắp đùi phải bị gãy, cô phải dùng không ít công phu để leo xuống giường.
Đang tức giận, rốt cuộc Dung Trình lại không nở lòng nhìn cô khó chịu, bất quá thờ ơ lạnh nhạt chưa được một phút đã mềm lòng, anh cúi người đỡ cô xuống.
“Dung Dung, anh đừng giận em.” Thích Nam tiện thể dựa vào vai anh, thở dài nói, “Mới vừa rồi em còn tưởng em đang nằm mơ.”
Từ thang lầu cao như vậy té xuống, chỉ gãy xương đùi, trong lòng cô tự biết, mình may mắn cỡ nào.
Thích Nam phát hiện, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó khiến cô có chút sợ hãi. Cô không sợ chết, cô chỉ là…không buông tay được.
Chỉ có quyến luyến một người thật sâu đậm thì mới trở nên lo trước nghĩ sau, trở nên có chút nhát gan.
Giống như cô lúc này vậy, nhát gan như quỷ.
“Em cứ tưởng mình đang nằm mơ.” Thích Nam dựa vào vai anh, đi từ từ, nói, “Dĩ nhiên, em không nghĩ em sẽ còn có thể gặp lại anh. Ông trời thiếu nợ em, hai mươi năm qua để em thiếu thốn quá nhiều. Ổng đã nợ em hai mươi năm, nhất định sẽ không keo kiệt với em nữa, cho nên ổng đã để em gặp anh. Chỉ là…”
“Ổng biết em cũng không phải là người lương thiện gì, cũng như không thích em làm người có bụng dạ đen tối, ổng muốn thử thách em.” Dáng vẻ tươi cười của cô ẩn giấu niềm hạnh phúc, cô nói, “Dung Dung, em tưởng rằng, em sẽ không được nhìn thấy anh nhanh như vậy.”
Toàn thân Dung Trình run lên.
Nhiệt độ cơ thể của cô, hơi thở của cô, cùng giọng nói của cô đều nằm trong phạm vi anh có thể cảm nhận được. Điều này khiến lòng anh dâng lên một loại rung động khó tả.
Anh để mặc cho cô dựa vào mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng. Từ từ, Dung Trình phát hiện hơi thở của người đang dựa lên người mình trở nên sâu lắng mà nhẹ nhàng.
Cô ngủ thiếp đi.
Trong một phòng bệnh khác cùng bệnh viện.
Không khí bệnh viện dường như lúc nào cũng vắng lặng hơn những nơi khác mấy phần, nhưng không khí trong gian phòng bệnh này lại im lặng khác thường. Không có bác sĩ, không có người thăm, thậm chí ngay cả y tá sau khi kiểm tra theo lệ thường xong cũng bỏ đi.
Hình như Dung Trình là người đầu tiên bước vào phòng bệnh này ‘thăm người’.
Cô gái cuộn mình trong chăn dường như rất sợ hãi tiếng bước chân, anh bước vào khiến cô ta trở nên kinh hoàng. Cô ta rúc đầu mình vào trong chăn, cơ thể cuộn lại thành một bọc nhỏ, một bọc nhỏ run rẩy.
Ánh mắt Dung Trỉnh rơi vào bọc tròn nhỏ này, lạnh nhạt nhìn lướt qua rồi lẳng lặng thu hồi.
Hình như anh chỉ tới xem một chút, sau đó không nói tiếng nào xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng bước chân xa dần rơi vào tai người phụ nữ trên giường bệnh, cô ta giật giật, từ từ kéo chăn xuống, lộ ra cặp mắt.
Trong phòng bệnh không còn một ai, người đàn ông kia đã hoàn toàn rời khỏi.
Cô ta ý thức được điều này, lúc này mới kéo chăn xuống, lộ nguyên cả khuôn mặt.
Bác sĩ cầm bệnh án từ bên ngoài đi vào, cô ta tránh né không kịp, cả khuôn mặt hiện ra trước mặt bác sĩ. Cô ta bị hoảng sợ không ít, theo trực giác muốn tránh đi. Nhưng bác sĩ mới tới lại không để ý tới hành động trẻ con này của cô ta, chỉ là nói chuyện với y tá bên cạnh.
“Vị tiên sinh kia đã sắp xếp xong xuôi, lát nữa sẽ có người tới mang cô ta đi. Bây giờ cô giúp cô ta làm thủ tục xuất viện đi.” Vị bác sĩ kia lên tiếng.
Y tá con mới tới có chút sốt ruột: “Nhưng tình trạng cơ thể của cô ấy không cho phép cử động!”
“Bọn họ sẽ chú ý đặc biệt đến điều này.” Hình như bác sĩ cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không vì cô ta mà tranh thủ cơ hội được lưu lại bệnh viện, hoặc là trước đó đã tranh thủ, nhưng lại không có kết quả.
“Nhưng mà…”
Y tá con muốn nói gì đó lại thôi. Lúc cô ta nhìn về phía bác sĩ, hình như đã nhận thức ông ấy đã không còn cách nào khác, thở dài một tiếng, cầm biên lại ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Đến khi cô ta trở lại phòng bệnh một lần nữa thì bác sĩ đã rời khỏi từ lúc nào. Lần này, cô gái trên giường bệnh không còn giấu mình nữa, chỉ là co rúm lại nhìn cô.
Y tá con cảm thấy có chút kinh ngạc. Kinh ngạc xong, cô ta liền nở một nụ cười ấm áp nhất.
“Cô đã tỉnh rồi?” Cô hỏi.
Lúc này đây, cô gái 22 tuổi, trên bệnh lịch có tên là ‘Tô Yên’, lại giống như một đứa trẻ ngớ ngẩn với chỉ số thông minh thấp kém. Cô ta dè dặt nhìn y tá, gọi y tá con còn nhỏ hơn mình một hai tuổi bằng chị:
“Chị à, mọi người muốn đưa em đi đâu thế?”
Y tá con sửng sốt, ngay sau đó hiểu được, lời đối thoại của mình và bác sĩ đã bị cô gái này nghe được.
Y tá con có chút thương hại, bởi vì cô biết, nửa đời sau của cô gái này sẽ phải trải qua trong một lồng sắt này đó, không bao giờ… có thể trốn thoát được nữa.
Đúng vậy, nghe nói vị tiên sinh kia biết được đầu óc của cô gái này không được bình thường sau khi bị thương, nguyện ý bỏ tiền ra đưa cô ấy tới viện điều dưỡng phía Đông. Đây không thể xem là một chuyện tốt, bởi vì những người trong viện điều dưỡng kia đều có bệnh tâm thần, không một ngoại lệ.
Không có người nào muốn ở cùng một chỗ với đám người điên. Nếu không điên thì cũng sẽ điên mất thôi!
Nửa đời sau của cô gái này sẽ bị chôn vùi ở đó. Nếu như một ngày nào đó cô ta trở lại bình thường, cô ta cũng không thể nào rời khỏi.
Bởi vì sẽ không có tin tưởng lời nói của một ‘người điên’.
“Đừng sợ, chỉ là đổi sang chỗ khác mà thôi. Cô cần một hoàn cảnh điều dưỡng tốt hơn.” Y tá con dịu dàng nói.
“Em, em không đi có được không?” Tô Yên vạch ngón tay của mình, bỉu môi, “Em, em không muốn đi.”
Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định được.
Y tá nghĩ như vậy, nhưng vẫn an ủi cô ta.
Nhưng cô không nghĩ tới, mình an ủi cô Tô Yên này lại khiến cô ta nổi điên lên. Đột nhiên cơn giận của cô ta bộc phát, cầm đồ gì đó trong tay đập loạn, vừa đập vừa to tiếng khóc rống lên.
“Không, tôi không đi! Tôi không đi đâu hết! Các người đừng hòng đụng đến tôi! Tôi…”
Cô ta hoàn toàn giống như bị điên vậy.
Trong lòng y tá con có chút sợ hãi. Đang lúc này, một đám người đàn ông mặc áo khoác trắng dài tràn vào. Họ tiến lên bắt lại cô gái đang nổi điên, để mặc cô ta giãy giụa, áp giải cô ta ra ngoài.
Y tá con sửng sốt không kịp phản ứng. Một lúc sau, cô mới lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang trống rỗng, cô gái kia và đám đàn ông biến mất cùng một lúc.
Cô không biết có nên tiếp tục thương hại cô gái kia hay không, bởi vì… cô ta quả thật là điên mất rồi.
Có lẽ viện điều dưỡng cũng là một phương pháp tốt, đột nhiên cô nghĩ như vậy.
Thích Nam không hề biết rõ chuyện này. Cô đã hỏi Dung Trình về chuyện của Tô Yên, biết được đối phương bị thương nghiêm trọng, đã chuyển sang bệnh viện khác.
“Cho nên phải nói, đừng nên có lòng hại người!” Thích Nam cũng sẽ không lòng thương hại một người đã từng có lòng muốn giết mình. Thậm chí, cô còn có chút hả hê, “Cô ta bị té rách mặt hả?”
Cô đang vui nửa chừng, đột nhiên nhớ tới, mình và Tô Yên có phần giống nhau, tưởng tượng trên đời này còn có bản sao của mình bị hủy dung, cô cười không nổi nữa.
“Bỏ đi, thà té thành kẻ ngốc, còn hơn bị hủy dung!”
Nếu như y tá chăm sóc cho Tô Yên nghe được câu này của cô, nhất định sẽ nói cho cô biết, cô nói không sai, Tô Yên thật sự bị té phát khùng.
Tuy nhiên, có phải thật sự bị điên hay không, bây giờ đã không còn quan trọng, bởi vì cô ta đã được đưa vào viện điều dưỡng kia.
Thành phố M.
“Chậc, con đàn bà kia cũng có chút bản lãnh. Té không chết, còn tự mình thu dọn tất cả!”
Sau khi vị tiểu thư nhà họ Thích, Thích Cẩn, biết được tình trạng điên cuồng do chính tay mình gián tiếp tạo cho Tô Yên, cô ta chỉ chê cười một tiếng, “Con nhỏ Tô Yên kia thật ngu xuẩn, một chút chuyện cũng làm không được!”
Mạc Dĩnh ngồi bên cạnh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, mượn động tác uống trà che giấu, nói: “Cậu muốn thế nào?”
“Hừm, để tớ suy nghĩ lại xem.”
Thích Cẩn chướng mắt với hành động ngây thơ của Tô Yên, muốn tự mình nghĩ cách diệt trừ Thích Nam hoàn toàn. Nhưng trước khi nghĩ ra được phương pháp hay thì cô ta nhận được điện thoại của ông cụ nhà họ Thích.
Cô ta bị nhà họ Thích gọi về ngay lập tức.
Sau khi gấp gáp chạy tới nhà họ Thích, cô ta mới phát hiện mình đang ngồi trên lò lửa nóng rồi.
Người thanh niên ngồi trong phòng khách thả một xấp tài liệu lên khay trà trước mặt, nói: “Đây là một ít kinh nghiệm thú vị mấy năm gần đây tiểu thư Thích Cẩn đã trải qua. Hút sách, cờ bạc, ép bức bạn học sảy thai, còn có, tìm người đánh bạn trai cũ vẫn còn dây dưa đến tàn phế.”
Mỗi một câu nói của anh khiến mặt ông cụ nhà họ Thích mỗi lúc một đen, chỉ là trước mặt người ngoài nên không phát tác. Nhưng ánh mắt rơi vào trên người Thích Cẩn vừa mới về tới lại sắt bén như lưỡi dao.
Sắc mặt Thích Cẩn trắng bệch.
Dương Hàng cảm thấy thú vị nhìn hai ông cháu kình nhau ác liệt, nhưng cuối cùng vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ ông chủ giao phó. Anh không trì hoãn nữa mà lấy ra xấp tài liệu: “Theo như tôi phân tích, mấy tháng trước, đầu tư mà Thích Thị đã từng bỏ ra gặp phải sai lầm lớn. Sai lầm này dẫn tới vận chuyển tài chính của Thích Thị có chút khó khăn, hình như đang bước vào giai đoạn gian nan?”
Nhìn anh lấy ra số liệu phân tích vốn đầu tư của nhà họ Thích, ông cụ Thích vừa khiếp sợ vừa tức giận. So với lúc nhìn thấy hành động có chút hoang đường kia của Thích Cẩn, ông càng tức giận hơn: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Bên này, Thích Cẩn càng thêm ngẩn người ra. Cô chỉ lo vui chơi, hoàn toàn không để ý đến mối nguy cơ của nhà họ Thích.
Dương Hàng cười cười thong dong: “Mọi người đều là người thông minh, tôi đây xin nói thẳng vào vấn đề. Là như vậy, trong khoảng thời gian này, tiểu thư Thích Cẩn đây đã gây ra một chút tổn thương không thể nào tha thứ được cho một người rất quan trọng với ông chủ nhà tôi. Vì để đền bù những tổn thương này, ông chủ nhà tôi hi vọng nhà họ Thích có thể để lại 10% cổ phần của Thích Thị cho tiểu thư Thích Nam…”
“Điều này không thể nào!” Ông cụ nhà họ Thích không đợi Dương Hàng nói xong đã cộc cằn cắt đứt lời của anh. Không thể trách ông không giữ được bình tĩnh, 10% cổ phần của Thích Thị không phải là con số nhỏ, cổ phần truyền ra ngoài, bị người có lòng chiếm đoạt, vị trí đại cổ đông của nhà họ Thích sẽ bị đổi chủ!
“Tôi không muốn nhấn mạnh sự nguy cơ của nhà họ Thích.” Đương nhiên Dương Hàng có nhiều kinh nghiệm đàm phán với những ông chủ tai to mặt lớn, đối mặt với sự giận dữ của ông cụ Thích, anh vẫn không hề hoang mang, “Nếu như những đồ này của tiểu thư Thích Cẩn bị truyền ra ngoài, không biết có thể trở thành phiến đá cuối cùng ép vỡ nhà họ Thích không nhỉ?”
Lời nói của anh mang theo ác ý rõ ràng.
Hô hấp của ông cụ Thích đang chậm lại, ngay sau đó lại dồn dập thở hổn hển, đương nhiên là bị tức đến phát điên. Một lần nữa, ông liếc ánh mắt như dao bén nhìn về phía Thích Cẩn. Lúc này, hình như ông đã hiểu rõ, Dương Hàng, không, phải nói là Dung Trình sau lưng Dương Hàng, đến đã có chuẩn bị, hổ đói sẽ không ra về tay không. Đối phương nhất định lợi dụng nhà họ Thích đang rối loạn mà lột đi một lớp da của họ!
Ông ta tức giận, nhưng không thể làm được gì.
Hiện tại, nhà họ Thích sẽ không chịu nỗi dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay!
Ông cụ Thích cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi muốn Dương tiên sinh nên hiểu một điều, nhà họ Thích không thể bỏ mặc 10% cổ phần này lọt ra khỏi nhà họ Thích, điều này so với tự hủy diệt có gì khác nhau!”
Dương Hàng gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, tôi hiểu. Nhưng Dung tiên sinh ra đã điều kiện thì không có bất cứ điều gì có thể thay đổi được. 10% cổ phần này thuộc về tiểu thư Thích Nam, trên nguyên tắc, cô ấy cũng là người của nhà họ Thích, cổ phần của nhà họ Thích cũng không phải là lọt vào tay người ngoài. Nhưng nếu như tiểu thư Thích Nam thoát ly khỏi nhà họ Thích…”
Vẻ mặt của ông cụ rất khó coi.
Dương Hàng cười cười: “Cho nên, nhà họ Thích chỉ có thể tận hết khả năng giữ lại cô ấy, người nắm trong tay 10% cổ phần này.”