Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì vậy đến khi Dung Trình mở cửa ra, nhìn thấy đầu tiên chính là một pho tượng tượng ở bên ngoài. ‘Pho tượng’ buồn bả nhìn anh, bộ dạng giống như anh là một gã đàn ông bỏ vợ bỏ con vậy.
Dung Trình bất đắc dĩ hỏi: “Tới bao lâu rồi?”
Thích Nam vẫn giữ 108 kiểu tinh túy đáng thương, không nói lời nào, chỉ nhìn anh. Giờ phút này, ngay cả trong ánh mắt cũng không có vẻ khiển trách, chỉ toàn tự trách mà thôi.
“Đừng giả đò.” Dung Trình thở dài, “Nói đi, em lại muốn cái gì?”
Thích Nam đạt được mục đích, lập tức thu hồi gương mặt bi thương, vẻ mặt có thể nói là trở lại tự nhiên hoàn toàn. Cô mở miệng nói: “Chú à, khi nào thì chú có thể đi thăm đoàn kịch của cháu? Ngày hôm qua đạo diễn đã biết cháu tới tầng 30 này, cháu sợ hình tượng rực rỡ của cháu bị tổn hại, cho nên chú rút tí thời gian đến thăm đoàn kịch cháu đi, cho anh ta biết em có một người bạn tốt như chú.”
Đây chính là phương pháp giải quyết mà cô đã vắt óc suy nghĩ cả đêm.
Cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy mong đợi: “SEC ở ngay trước mặt thôi, rất gần, bước mấy bước là đến!”
Dung Trình không trả lời ngay, ngược lại còn bới móc lời nói của cô: “Không phải anh là chú của em sao? Làm sao mà làm bạn của em đây?”
Thích Nam không ngại chướng vật, quăng hết chính nghĩa, bộc lộ bản mặt thật: “Anh cũng có thể nói cho đạo diễn biết em là cháu gái của anh mà, nếu như anh muốn như thế.”
Dung Trình: “……”
Thích Nam nghiên đầu suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Chỉ là rất có thể đạo diễn em gặp anh rồi sẽ có sở thích đặc biệt.”
Dung Trình: “……”
“Cho nên làm bạn bè đi.” Thích Nam thấy anh im lặng, càng được voi đòi tiên, “Hôm nào không bằng hôm nay, anh đi thăm đoàn kịch hôm nay đi!”
Lúc này, Dương Hàng, trợ lý đặc biệt của Dung Trình lên tiếng, “Dung tiên sinh, hôm nay…” Anh muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Thích Nam vừa nghe cũng biết hôm nay không xong. Bộ dạng của Dương Hàng như vậy, rõ ràng đang nói hôm nay Dung Trình bận việc. Cô đang muốn chọn ngày khác, Dung Trình bước tới một bước trước mặt cô hỏi: “Tối nay em có rảnh không?”
Thích Nam nói: “Không có gì xảy ra bất ngờ là có.” Mặc dù cô không rõ ý đồ của anh.
Dung Trình cũng không giải thích nhiều với cô, nhìn về hướng trợ lý của mình nói: “Cậu đi nói cho Dư Vi tiểu thư biết, chuyện tối nay hủy bỏ.”
Dương Hàng gật đầu một cái, cũng không hỏi thêm nguyên nhân.
Thích Nam chớp mắt mấy cái: “Dư Vi? Em có biết Dư Vi này không?”
Đã làm trợ lý đặc biệt của Dung Trình, đương nhiên Dương Hàng cũng biết Thích Nam, giờ phút này nghe cô hỏi, cảm thấy buồn cười: “Nếu người cô muốn nói là người mẫu quốc tế Dư Vi, đúng vậy, cô có biết người đó. Vốn là Dung tiên sinh hẹn cô ấy làm bạn gái cho buổi dạ tiện tối nay.”
Thích Nam ghép nối trước trước, hiểu được ngụ ý của anh ta ——
Tối nay cô sẽ thay thế Dư Vi làm bạn gái của Dung Trình.
Dung Trình thấy cô đã hiểu, lời ít ý nhiều nói: “Đây là thù lao của anh đóng vai bạn bè của em trước mặt đạo diễn.”
Thích Nam suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đồng ý.”
Bởi vì Dung Trình còn chút việc phải xử lý, cho nên Thích Nam đi một mình đến tổ kịch. Hôm nay cô tới hơi trễ, nam nữ chính Kha Thụy và Vân Thi Thi cũng đã có mặt. Thấy cô đi vào, hai người ngấm ngầm nhìn cô một cái.
Trong lòng Thích Nam cảm thấy phức tạp lạ thường, sau đó lại lạc quan suy nghĩ, một nhân vật tầm thường như mình lại được ngôi sao lớn người ta chú ý, mặc dù là để lại ấn tượng không tốt lắm, nhưng cuối cũng vẫn thành công lưu lại cảm giác cho người ta.
Cô tự mình an ủi.
Ngoài trừ dáng vẻ không bình thường của nam nữ chính ra, Tô Yên ngồi trong khu nghỉ ngơi hình như cũng có chút khác thường. Thích Nam nhìn ra cô nàng cố gắng hết sức buông lỏng nhưng cũng không che giấu được vẻ cứng ngắc. Cô nghĩ hoài không ra nguyên nhân về sự khác lạ của cô nàng, đành không thể làm gì khác hơn là đổ lỗi cho sự lo lắng vì màn diễn kế tiếp.
Màn diễn kế tiếp của Tô Yên được thêm vào màn đào tẩu. Chiếu theo trạng thái hỏng bét của cô từ lúc quay phim tới giờ, không thể nghi ngờ đây sẽ là màn diễn khó khăn.
Thích Nam không thể suy nghĩ nhiều, bởi vì sáng nay cô cũng có một màn diễn, cô phải chuẩn bị sẳn sàng trước khi ra chiến trường lần cuối. Xác nhận lời kịch của mình không có vấn đề, chỉnh sửa những điểm mình nên chú ý, sau khi ghi nhớ màn diễn trong đầu một lần nữa, cô mới bắt đầu quan sát màn diễn của người khác. Đến lúc cuối, cô để ý thấy đạo diễn nhìn cô một cái.
Đương nhiên đây là xác định kỹ thuật biểu diễn của cô, cô vui vẻ suy nghĩ.
Sau khi diễn xong, cô cảm thấy khát nước, vì vậy cầm ly của mình đi về phía khu nghỉ ngơi lấy nước. Đến khi cô lấy nước xong trở lại, tầm mắt của cô lướt về phía Tô Yên đang đi tới.
Thích Nam dừng bước lại, nói với cô nhóc người mới này: “Nếu như cô muốn tìm tôi tuyên bố quyền sở hữu đàn ông, không bằng tìm cách lấy được điện thoại di động của Tống Dịch, tra danh bạ cuộc gọi của anh ta, nhấn nút gọi lại từng người đi.”
Không sai, trong mắt của Thích Nam, Tống Dịch là tay làng chơi chính hiệu. Đây không phải là cô vu oan cho anh ta, trên mạng đã có người từng nói đùa, truyền thông nho nhỏ dựa vào đào móc tin tức hoa tâm của Thái tử gia Tống thị cũng đủ nuôi sống nguyên cả gia đình!
Sắc mặt Tô Yên khó coi, có thể giải thích, ai lại vui mừng nghe được chiến tích hiển hách của người đàn ông mình ôm ấp, hơn nữa còn trường kỳ chiến đấu, cho dù cô ta có yêu, hay chưa yêu người đàn ông này.
Mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng mặt mày không đen lại. Cô nàng u buồn theo kiểu Đại Ngọc, thở dài một tiếng, cố gắng nở nụ cười, nói: “Không phải tôi tới nói chuyện này với cô, tôi chỉ muốn nói cám ơn với cô. Cám ơn cô ngày hôm qua dạy tôi diễn kịch, tôi được lợi không nhỏ.”
Thích Nam cảm thấy hàm răng của mình chua chua. Cô không tin Tô Yên không biết, hôm qua cô giở trò chỉ là vì cô không ưa nhìn cô nàng khóc sướt mướt, muốn mượn cơ hội trêu chọc cô nàng. Bây giờ lại chạy tới nói cám ơn, cám giác tâm tư của cô nàng này không tinh khiết.
“Đừng cám ơn tôi, lương tâm tôi sẽ bất an.” Thích Nam làm ra vẻ không muốn nói chuyện với cô nàng.
Theo như Thích Nam nhìn thấy, ấn tượng Tô Yên để lại cho mình không lớn hạt đậu vàng gì cho lắm. Lần này lại có chút ngoài dự liệu của cô, rõ ràng trong lòng kiên cường hơn lúc trước rất nhiều, đến bây giờ vẫn còn chưa khóc, thậm chí còn lộ ra nụ cười dịu dàng yếu ớt.
“Chị, cám ơn chị.” Biểu tình của Tô Yên nhìn vào trông rất thành khẩn, nói xong còn cảm kích ôm Thích Nam một cái.
Trên tay Thích Nam còn cầm ly nước, cô sợ làm phỏng cô nàng, giơ tay lên tính ngăn cô nàng lại, ai ngờ vừa mới đưa tay lên, liền cảm giác cùi chỏ tay phải của mình bị đụng một cái.
Đó là tay cô bưng ly nước.
Có thể tưởng tượng được, chuyện về sau hỏng bét như thế nào!
Chỉ thấy ly nước nóng như ngựa sút dây cương, phóng về hướng khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của Tô Yên, một đi không trở lại!
Tô Yên phản ứng cũng rất nhanh: “Aaa” một tiếng, bụm mặt lùi về phía sau.
“Cẩn thận sau lưng!” Không ít người nghe được tiếng kêu của cô, nhìn lại, lập tức lên tiếng nhắc nhở cô, nhưng không còn kịp nữa rồi. Bộ dạng mảnh mai như trang giấy của Tô Yên đụng phải đống đồ phía sau!
Phải rồi, so với tờ giấy, cô nàng nặng hơn nhiều, với sự va chạm của cô, đống đồ hỗn tạp chồng chất sau lưng rầm rầm ngã đầy ra đất!
Mà lưng của Tô Yên bị một vật gì đó dùng để thay thế giá đèn đụng trúng, lập tức rụt người lại giống như tôm tép, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh.
Thích Nam còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy một đống người rầm rập vây quanh, có người đỡ Tô Yên, có người hỏi thăm tình huống, ồn ào lộn xộn khiến não bộ của Thích Nam lên cơn đau từng trận.
Không bao lâu sau, cô bị đoàn người chen tới đẩy ra ngoài, thiếu điều ngã xuống.
Lúc này cô mới có phản ứng ——
Mẹ nó! Cô bị người mới mưu hại!
Bất quá… mưu hại cái gì đây?
Người khác sẽ không nghĩ Tô Yên mưu hại cô cái gì. Không ít người tận mắt nhìn thấy cô hất ly nước nóng về phía Tô Yên, vì vậy mới dẫn đến chuyện Tô Yên đụng phải giá đèn. Cho nên, một đám người nhân sĩ chính nghĩa hối hận vì họ chạy quá chậm để chen vào giữa vòng phóng cặp mắt khiển trách về phướng Thích Nam.
Trên thực tế, đám người bộc phát chính nghĩa không nhiều. Rất nhiều người am hiểu sâu xa cách sinh tồn của giới giải trí này, mà quy luật bây giờ chính là, Tô Yên quan hệ mật thiết với Thái tử gia Tống thị, đi theo cô nàng thì còn có thịt ăn, thuận tiện bán luôn nhân tình cũng tốt mà.
Huống chi, Thích Nam còn ‘thật sự’ độc ác, giội nước lên người Tô Yên!
Tình cảnh bây giờ thật hỗn loạn, người quan tâm quá nhiều, lên tiêng an ủi, hỏi thăm tình hình, dò hỏi nguyên nhân… Bởi vì quá loạn, kết quả tình cảnh trở nên có chút khôi hài, âm thanh mỗi lúc một lớn, thiếu điều còn rống cổ họng lên, giống như kịch hề vậy.
Kịch hề cuối cùng cũng kết thúc khi đạo diễn Viên Hoa đi tới. Mọi người tự mình ngậm miệng lại.
“Tô Yên ra sao rồi?” Đạo diễn hỏi vấn đề hiện tại nên được quan tâm nhất.
Có nữ diễn viên nào đó trả lời: “Lưng eo tím bầm một mảng lớn, nhìn sơ qua không có vấn đề gì lớn lao, chỉ là…”
Nữ chính Vân Thi Thi tiếp lời của nữ diễn viên: “Màn kế tiếp của Tô Yên phải dời lại sau này. Bây giờ cô ấy cố gắng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”
Viên Hoa im lặng một lát, nói với nữ diễn viên đang đỡ Tô Yên: “Lý do an toàn, cô dẫn Tô Yên đi bệnh viện kiểm tra cẩn thận đi. Tất cả màn của cô ấy dời lại sau… Bây giờ mọi người giải tán! Nên làm cái gì thì đi làm đi! Đứng vây ở đây làm gì?!”
Oai phong của đạo diễn không thể không nghe lời, vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều im lặng trở lại cương vị của mình. Trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhìn Thích Nam một cái.
Tô Yên bị đưa đi bệnh viện, không khí trong phòng quay trở nên có chút kỳ quái. Hai ba người không có việc làm, nhàn rỗi tụ lại một đống, sở thích tám chuyện xì xào bàn tán nổi lên.
Thích Nam bị chen lấn đẩy ra ngoài, lặng lẽ dọn dẹp đống đồ bị Tô Yên đụng. Đang dọn dẹp thì có một cặp chân xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cặp chân.
Là Vân Thi Thi
“Mới vừa rồi cô muốn uống nước mà phải không?” Vân Thi Thi đưa một ly nước cho cô, “Cho cô.”
Cô lặng lẽ nhận lấy. Nước ấm, rất thân thiết. Cô ngước mắt nhìn vị đại minh tinh này ột cái, giọng nói chân thành: “Cám ơn.”
Vân Thi Thi nhún vai, hỏi: “Cô có sao không?”
“Không sao.” Thích Nam nhấp một ngụm nước thấm môi, “Không phải là lỗi của tôi. Tôi cách ly hoa sen độc lâu rồi, bây giờ cùng lắm chỉ là cải trắng nhỏ đau khổ đáng thương thôi.”
Vân Thi Thi bị sự hài hước kín đáo của cô chọc cho vui vẻ, vỗ vỗ vai cô: “Không sao là tốt rồi.”
Thoáng chốc, buổi sáng quái dị đã đi qua. Thích Nam sốt ruột vì ánh mắt kỳ quái của người khác, từ chối cơm hộp của tổ kịch, một mình đi tới nhà hàng Tây cao cấp bên cạnh SEC. Trong lúc ăn, còn gọi luôn cho mình một tình khúc Violin, một chai Lafite 87, một bữa cơm gần 1 tiếng đồng hồ.
Lúc cô trở lại tổ kịch, thính tai nghe được một ít lời bàn, ví dụ như cô quyến rũ không được Thái tử gia Tống thị, giận chó đánh mèo, tạt nước lên người Tô Yên, muốn hủy dung nhan của cô nàng.
Lần đầu tiên Thích Nam nhận biết, thì ra mình ác độc như vậy.
Đang lúc uất ức đầy mình, cuộn tay áo lên, tính … chụp hình khuôn mặt người trừng mắt mình nhiều nhất, về nhà đâm tiểu nhân cho hả giận thì điện thoại di động của cô vang lên.
Là điện thoại của Dung Trình.
“Anh đang ở dưới lầu công ty em.” Dung Trình nói ngắn gọn.
Thích Nam vừa nghe được giọng nói này, tâm tư chuyển động, nũng nịu kêu một tiếng: “Chú ~” vào điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia dừng một chút: “Em muốn cái gì?”
“Dung Dung, hiện giờ em không thiếu bạn bè.” Thích Nam nói
Dung Trình trầm giọng hỏi: “Em muốn anh trở về?”
Thích Nam vừa trả lời vào điện thoại, vừa đi ra khỏi phòng quay: “Không, Dung Dung. Bây giờ em chỉ thiếu bạn trai thôi, còn rất gấp.”