Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chị Liên trước mặt chị Vân bắt buộc phải gọi nói với anh Hậu là khỏi hẳn rồi nhưng lúc đón Bi về nhà nghĩ vẫn còn ức lắm, đi ra đi vào không nhịn được đành nhấn số người yêu cũ thỏ thẻ tâm tình.
-“Hình như cái Hà ton hót nói xấu gì em với bác Vân hay sao mà bác ngứa mắt với em lắm, ban nãy còn doạ bán thằng Bi đó.”
Anh Hậu bật cả cười, vội vã trấn an ai đó.
-“Điên à, em đau bụng chứ có phải đau đầu đâu mà nói năng dở hơi thế? Mẹ Cún thương trẻ con cực kỳ, với cả bác ấy tin vào luật nhân quả lắm, đến mấy con bồ của bác trai chị dâu anh còn chẳng bao giờ làm gì quá quắt nữa là, phải quý lắm bác mới tới viện chăm em giúp anh đấy nên em đừng nghĩ xấu cho người ta như vậy.”
Quý quý cái con khỉ, đúng là mù quáng quá mức. Đến bao giờ kẻ ngốc ấy mới nhận ra từ chị dâu, vợ tới cả nhà vợ của mình toàn một lũ đạo đức giả đây? Tuy nhiên nghe anh nói thế chị cũng bớt lo lo về mụ Vân hơn, hoá ra cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to chứ làm được tích sự gì?
Mẹ Bi còn đang định kể lể thêm vài thứ nữa nhưng ba Hến đã vội tắt máy. Chị gọi mãi chẳng được thành ra bực bội lắm, ngoảnh sang thấy con trai mải chơi điện tử mà phát rồ cả lên, quát mãi bé mới chịu vào viết chính tả.
Bi phụng phịu sụt sịt tội tội, mẹ ôm em rồi nịnh rằng em là con trai phải biết phấn đấu học giỏi thật giỏi để sau này còn mua được nhà to xe đẹp. Thằng bé kể cũng ngoan, rơm rớm một lúc thôi rồi lại chăm chú luyện chữ.
Trong khi đó ở bệnh viện có bà vợ cứ mê man miết khiến chồng não nề khủng khiếp. Lần nào anh bị ốm cũng là vợ cơm bưng nước rót phục vụ tận tình, vậy mà dạo gần đây chị xảy ra chuyện anh luôn là người biết sau cùng.
Con người đúng là hay mâu thuẫn, xưa kia ba Hến ghét cay ghét đắng cái kiểu mẹ Sò toàn giả bộ tươi roi rói mỗi lần người nhọc với cả sốt sình sịch, nhưng giờ phút này đây, biết vợ mệt lắm mà vẫn mong vợ tỉnh rồi cười nhạt với mình một cái thôi cũng được.
Nhớ năm nào đó chị Hến to quá làm khổ mẹ Hà sinh khó. Ba Hậu ở ngoài hành lang thấp tha thấp thỏm, bác sĩ ra hỏi trong trường hợp cấp bách thì giữ người lớn hay giữ trẻ nhỏ doạ cả nhà một phen náo loạn. Cũng may trời phật phù hộ, hai mẹ con Hà Hến đều bình an vô sự. Cái khoảnh khắc lần đầu tiên cha gặp gái yêu nó thiêng liêng lắm, hân hoan nghẹn ngào khó mà diễn tả được.
Mẹ Mây thích cháu trai nên chỉ gọi là đi cùng ba Hải cho vui thôi, nhìn Hến nhỏ chẳng có nét nào của thằng Hậu thì càng chán, nói ra nói vào khiến chị Hà tủi thân phát khóc. Quan điểm của chồng chị lại khác hoàn toàn, nựng nựng cục bông nhỏ rồi bế thấp xuống cho bà xã ngắm đồng thời cũng thật thà thủ thỉ.
-“Đừng nghe mẹ nói vớ vẩn. Hến nếu giống anh xinh thì bình thường, giống mình mới là chuẩn. Mình xem này, lông mi cong vút y hệt mình luôn, mình đúc rất là giỏi nhé. Anh cũng giỏi nhỉ mình nhỉ…công anh ngày đêm cày cuốc mà nị…ui trụi ui thương quá…thương ghê…con gái ba Hậu đấy…mai sau là mỹ nhân rồi…rồi lấy chồng sinh con ra ba mẹ lại tới bế cho nha…”
Dù biết anh vui quá thành ra nói năng mất kiểm soát nhưng lòng chị nhẹ nhõm ấm áp lắm, kéo áo chồng bảo em nghỉ một lát. Anh Hậu thấy sắc mặt vợ trắng bệch nhợt nhạt thì lo chị xỉu mất nên dặn mình chỉ được ngủ chút xíu thôi đấy nhé, chị Hà phì cười gật đầu đồng ý.
Có người càng nghĩ tới chuyện cũ lại càng sốt ruột, ngày ấy sinh em lớn mất nhiều sức như vậy mà chỉ tầm tiếng rưỡi sau chồng lay nhẹ là chị cũng biết rồi, hôm nay không hiểu làm sao anh gọi mãi vợ vẫn cứ im lìm chẳng có động tĩnh gì cả.
Ba Hến tự dưng thấy hơi rùng mình, sợ sợ đưa tay lên cánh mũi vợ kiểm tra, thấy được hơi thở nhè nhẹ của chị mới an tâm đôi chút. Ai đó khẽ nhổm người dậy kéo chiếc quạt thông gió cho thoáng khí rồi lén lút trèo lên giường ghé người nằm cạnh bà xã.
-“Mình à…”
-“Dậy đi mình, anh đợi mình lâu quá.”
Chồng bị vợ ngó lơ cảm giác trống trải khủng khiếp, buồn buồn xoay mặt người ta về phía mình, khẽ ngậm lấy vành môi khô khốc, mân mê từng chút từng chút một.
Ngoài cửa dì Hợi chứng kiến một màn tình nồng ý thắm mặt mũi lập tức đỏ bừng. Già rồi nhưng nhìn ông bà ấy thấy tim gan xao xuyến theo à, hai bác này chẳng bao giờ thể hiện tình cảm nơi công cộng làm dì tưởng hôn nhân khô khốc nề nếp giống mấy ông lão bà lão chứ, ai ngờ đâu cũng có lúc ngọt ngào hơn cả phim cô dê an thế này?
Rõ ràng lúc nãy bác Hậu quan tâm con yêu nghiệt kia ruột gan dì cứ phải gọi là sôi sùng sục, vậy mà bây giờ thấy ánh mắt bác nhìn bác Hà cảm giác lại lạ lắm. nó giống như cái kiểu bác trai cưng nựng chiều chuộng Hến Sò vậy đó.
Không quá nhiệt huyết sôi sục nhưng vẫn rất bình dị ấm áp, chính là thứ cảm xúc yêu thương gắn bó giữa người thân với người thân. Mẹ Tôm khẽ mỉm cười, đang định khép cửa thì giọng ba Hào ba Hải rôm rả vọng tới, ngoài chú Thìn cậu Hợp còn có anh Đăng chị Vân bé Khôi, đoàn thăm bệnh nhân mà nhộn nhịp như đi chảy hội vậy đó.
Bác Hậu nghe tiếng người thì vội vã nhào dậy, dì để ý bác gấp gáp lau nước mắt vào ống tay áo rồi mới quay ra vui vẻ tiếp chuyện cả nhà. Bác Hà thì mãi tới tối mịt mới tỉnh, chắc còn giận bác Hậu lắm nhưng chị ấy là người biết nghĩ trước nghĩ sau, trước mặt gia đình hai bên vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Mẹ Sò húp xong bát cháo loãng thấy đỡ đỡ, ngại làm phiền ba mẹ rồi anh chị em lo lắng cho mình nên xin về nhà. Bác sĩ Lương vào khám lại thấy ổn ổn nên kê thuốc rồi dặn dò bệnh nhân.
-“Là em thích nên anh cho em xuất viện, nhưng đêm nay hoặc sáng mai mà có vấn đề gì thì gọi vào số này anh tới ngay, đừng có ngại nhé. Về ăn uống giữ gìn cho tốt vào, cô Hà ngày xưa xinh lắm cơ mà, lấy chồng vào thấy xuống sắc ghê quá. Giờ thế kỉ 21 rồi, nam nữ bình đẳng, sống không hạnh phúc thì giải quyết đi cho nhẹ người.”
Ba chị rối rít cảm ơn học trò, anh Lương cũng gãi đầu gãi tai bảo thầy đừng khách sáo, em nợ thầy nhiều. Riêng anh Hậu hơi bực mình, căn bản chưa thấy tên bác sĩ nào mà vô duyên tới như vậy, thế nên bồng vợ ra xe rồi mà thái độ anh vẫn còn cau có hậm hực lắm.
Chị Hà cả quãng đường đi chỉ ngắm quang cảnh xung quanh chứ không nói câu gì. Ban đầu ba Hến tưởng mẹ Sò mệt, mãi sau chị từ chối chồng giúp, muốn tự đi bộ lên nhà làm anh chạnh lòng ghê gớm.
-“Hến Sò cứ để ở bà ngoại nhé, sợ đón về thấy mẹ ốm các nàng lại khóc. Với cả hoá ra từ lúc mình tỉnh là mình diễn kịch để giữ sĩ diện hả?”
Ông xã hỏi, nhưng chị chẳng đáp, chỉ lặng lẽ bước từng bước, về đến nơi thì rẽ vào nhà tắm thay áo quần rồi chậm rãi sang phòng Hến Sò ngủ thiếp đi. Chồng muốn trò chuyện một lát mà thương vợ nhọc nên để chị nghỉ ngơi. Rồi nhìn thấy chăn của các nàng bé quá sợ mẹ Sò nằm không thoải mái anh liền quay về phòng mình lấy chăn.
Chẳng biết do trời tối hay do già rồi mắt kém mà vừa mới mở cửa ra đi được vài bước ba Hến đã ngã sõng soài. Anh khập khiễng với cái công tắc bật đèn ngủ, ánh sáng chan hoà ấm áp dần lan toả khắp căn phòng, vệt máu loang lổ trên sàn nhà cũng lúc một rõ.
Máu thấm vào vạt áo in màu đỏ sẫm, có ông chồng bất giác rùng mình.
Dẫu biết máu từ đâu, dẫu biết mọi chuyện đã qua rồi nhưng cớ sao cứ thấy man mác buồn, cảm giác nẫu nề day dứt đeo bám đến bức bối khó chịu. Ba Hến thẫn thờ thay đồ rồi mang chậu với khăn ra ngoài nhà dọn dẹp.
Lau qua lau lại có một chút thôi mà thấy lưng tê nhức ghê đó, vậy mà mọi khi nhà anh lúc nào cũng sạch bóng thơm mát, công nhận phục bà xã thật. Anh Hậu xong việc thì bê chăn sang đắp cẩn thận cho vợ rồi khẽ nằm xuống gắt gao ôm lấy chị.
Trên chiếc giường nhỏ xíu của hai cục bông nhỏ, mẹ Sò mê man lúc nóng lúc lạnh, ba Hến trằn trọc cả đêm mất ngủ, người ngợm mệt mỏi phờ phạc thấy rõ.
Bình minh hôm sau rực rỡ hơn bao giờ hết, chị Hà mở mắt thấy chồng ôm trọn mình trong lòng, đồ ăn bốc khói nghi ngút với thuốc thang để sẵn trên chiếc bàn gần đấy thì cứ ngỡ như đang mơ vậy đó.
Anh Hậu khẽ thơm lên trán bà xã rồi thì thầm.
-“Ăn nhé, anh bón cho mình.”
Có bà vợ choáng gần chết, nhưng vì không quen để chồng hầu nên chị tự mình nhoài dậy dùng bữa sáng, vừa ăn vừa cố nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện tày trời gì mà lại khiến ông xã đột nhiên dịu dàng đến phát sợ?
Mãi tới khi uống xong thuốc, nghe ba Hến tâm sự chị mới dần dần hoàn hồn. Chồng tỉ tê nhiều chuyện lắm, rồi anh cầm tay chị, trìu mến thương lượng.
-“Từ giờ anh sẽ không nói chuyện với Liên nữa, cũng sẽ hạn chế gặp cô ấy, nhưng những lúc cô ấy gặp khó khăn mình cho anh tới giúp được không mình?”
Giá kể anh nói câu này ngay từ giây phút đầu tiên chị bắt anh lựa chọn thì tốt biết mấy. Trước đây nghĩ lại chị cũng thấy chính mình bồng bột, sao có thể đưa ra yêu sách vô lý như vậy cơ chứ?
Khoảnh khắc thấy anh ôm cô ấy hớt hải lo lắng, lòng chị đau đớn như nào anh liệu có thấu? Suy cho cùng người ta thương nhau tới vậy, yêu nhau nhiều đến thế thì càng cấm đoán họ lại càng nhớ nhung vụng trộm mà thôi.
-“Mình không thương Hến Sò à? Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện li dị nữa nhé.”
Ba Hến năn nỉ, mẹ Sò ngậm đắng, nhìn thẳng vào mắt anh chị hỏi.
-“Nếu chúng ta cứ tiếp diễn liệu một ngày nào đó mình có thể yêu em nhiều hơn chị ấy không?”
Có người rơi vào thế bí, mối tình với Liên là những năm tháng thời trai trẻ nhiệt huyết nhất, là khắc cốt ghi tâm. Thời gian trôi, giờ làm ba của hai đứa trẻ rồi, bảo yêu lại chị Liên chưa chắc đã được nóng bỏng như thế huống chi người cổ hủ lạc hậu như chị Hà?
Nhìn vợ rơi lệ mà chồng cũng chán nản theo. Anh kéo chăn cho chị rồi xuống dưới nhà đi loanh quanh tản bộ. Giờ buông thì thương Hến thương Sò, thương cả người vợ bao nhiêu năm tần tảo chăm lo cho mình, rồi thì có một loạt cảm xúc rất lạ lùng trong lòng khiến anh không nỡ.
Mà níu thì chắc chỉ còn cách sống dối với lòng mình, giống mấy ông bạn nối khố suốt ngày về nịnh vợ ngọt xoen xoét nào là vợ là năm bờ oăn, yêu vợ nhất trên đời, thực sự anh ngượng mồm chịu không làm được.
Có ông chồng nghĩ suy mãi chẳng giải quyết được cái gì, sực nhớ vợ đang bệnh lại ở nhà một mình thì nóng lòng nóng ruột vội vã chạy lên. Nào có ngờ vừa về nhà liền thấy đôi giày đen bóng lạ hoắc để chễm trệ trước lối ra vào, bên trong vọng ra tiếng nói thì thà thì thụt.
-“Hà…nghe anh này…ly hôn đơn phương cũng không phức tạp lắm đâu. Đừng sống cho người khác nữa, hãy sống cho chính em. Em còn trẻ mà, cả tương lai tươi sáng còn ở phía trước…đời chỉ sống một lần thôi…phải hưởng thụ chứ em…”
-“Em biết thầy à…em cũng quyết rồi, chỉ là em xót Hến Sò quá…”
-“Không sao, còn có rất nhiều người, có thầy Hào, cô Hảo, rồi dì Hợi chú Thìn cậu Hợp. Anh nữa, nếu em tin tưởng anh sẽ thương các bé như con ruột.”
Anh Hậu nghe mà điên hết cả tiết, cái gì mà như con ruột? Loại chó má, muốn có con sao không tự sinh mà nhăm nhe con người khác làm chi vậy?
Xã hội nào có phải thiếu gái đẹp đâu mà lại nhục tới nỗi lăm le hốt vợ người khác hả? Cái thằng này mạch nó chập chỗ nào rồi không biết?
Ba Hến lửa giận ngùn ngụt mở toang cửa phòng, vừa hay được chứng kiến bà xã mình với thầy giáo cũ tay đan tay, ánh mắt nhìn nhau say đắm thiết tha.
Giỏi.
Giỏi thật.
Mẹ Sò quá giỏi, ngay trong phòng ngủ của con mà dám chơi trò mèo mả gà đồng.
Sếp Hậu tức tím mặt tím mày, một mặt lôi tên khốn nạn nào đó ra ngoài giải quyết rõ ràng, một mặt khoá trái cửa nhốt vợ bên trong tránh tình trạng có người ăn vụng còn nói đỡ cho tình nhân.