Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh sợ.
Nỗi sợ vô hình bao trùm tâm trí, ám ảnh về những đoá cúc to đẹp nở rộ kHến anh kinh hãi. Anh nhớ vợ quá, thường ngày vợ mạnh mẽ lắm mà, chắc vợ sẽ cố gắng được thôi, phải không vợ? Niếu chẳng may vợ mệt mỏi quá, thì chí ít cũng phải gượng dậy nói với anh vài lời trước khi chia xa chứ. Cứ như thế mà đi chắc là không được đâu. Không thể được đâu, vợ ạ.
Anh không tán thành, ngàn lần không.
Thời gian từng giây từng khắc chầm chậm trôi qua, cánh cửa ấy vẫn đóng chặt không chút động tĩnh. Ba Hến hoang mang hỏi báo Vân, liệu có phải chuyển nhà em lên tuyến trên không bác?
Bác cười khổ, chú cuống quá hoá hâm rồi à? Còn tuyến nào nữa? Bệnh viện này bác giám sát từ lúc thi công tới lúc khánh thành, đầu tư trang thiết bị tân tiết nhất, mời toàn bác sĩ ưu tú, chú còn định đem vợ đi đâu? Giờ tình trạng tệ như vậy, kể cả chuyển thì chắc gì thím trụ được tới lúc đến viện mới?
Bác động viên chú đôi ba câu, mà thực ra trong lòng cũng căng thẳng chẳng kém, ngồi một lát bác mới nhớ ra chuyện quan trọng, lúc nãy gọi cho nhà thím Hà xong quên không báo ba Hải.
Bác lại lật đật chạy ra ngoài, từ trên tầng nhìn qua xuống thấy Thủy hay sao ấy, đang mải đẩy giường cấp cứu của bệnh nhân lên khu hồi sức. Thủy là bạn cùng lớp cấp ba của bác với bác Đăng. Xinh gái tốt tính lắm, mỗi tội số khổ. Nghe đây gặp phải bà mẹ chồng ác ôn, vợ chồng khục khặc nên mình bạn nuôi ba đứa con gái.
Cái nghề y vất vả lại hay phải trực đêm chứ, rất cực, bác Vân cũng mới gặp lại Thủy tháng trước thôi, bác quý bạn nên mời về bệnh viện mình công tác. Hôm nào có dịp phải hàn huyên một bữa mới được, bác thở dài, lôi máy ra bấm số ba chồng.
Ông Hải nghe chuyện giận anh Hậu tím mặt, điên con trai bao nhiều thì xót con dây bấy nhiêu, mắt mũi ông đỏ hoe, vội vàng bắt chuụến xe gần nhất lên Hà Nội. Ông gọi cho bà Mây nữa, bảo bà mau mau đến thăm cái Hà, dù gì cũng là mẹ chồng. Bà lúc đấy đang nắm bóp chân tay cho chị Liên, vâng vâng dạ dạ nhưng cúp máy thì bĩu môi rõ dài.
Cái con hồ ly, không biết lại giở trò gì nữa đây?
Bực lắm nhưng bà vẫn mò sang khu đấy. Sang để lôi anh Hậu về cho con dâu tương lai. Bà ấm ức kể lể chị Liên nôn thế này, mửa thế kia, người ốm yếu rệu rạo thương ghê gớm.
Ông Hào bà Hảo nghe ức chứ, chị Liên thì ông bà còn lạ gì nữa, cái hôm cúng bảy ngày ông ngoại tụi nhỏ con bé đến gây chuyện mà. Nó lộng hành như vậy cũng một phần tại bà Mây dung túng thôi, ngày xưa đến xin cưới mụ còn nịnh nọt ngọt nhạt ghê gớm, đúng là thức lâu mới biết đêm dài.
-“Thôi Hậu ạ, con qua với bạn đi, Hà của mẹ đã có ba mẹ, anh Thanh, anh Đăng chị Vân và các em lo rồi!”
Mẹ Hảo dỗi nên nói lẫy, ba Hào bấu tay vợ ý bảo thôi cho qua. Bà Mây vô tâm nên cứ tưởng thông gia thật lòng, ra sức lay ba Hến, khổ nỗi, con trai bà mãi không có phản ứng gì sất, nửa lời cũng chẳng thốt.
-“Đi với mẹ, anh không nghe người ta nói à, anh ở đây cũng chỉ là đồ thừa mà thôi.”
Bà thân cô thế cô nên bà còn đang nhịn lắm đó, đợi ông Hải lên bà sẽ đề nghị họp đại gia đình hai bên, đòi công bằng cho đứa cháu trai chưa ra đời của mình. Bà phân tích, bà nhún nhường, nhưng mặc cho bà năn nỉ ỉ ôi anh Hậu vẫn cứ ngồi thu lu đờ đẫn một góc. Mẹ giận anh luôn, mẹ ngúng nguẩy bỏ về chỗ cái Liên.
Một lát sau, anh nghe tiếng bác sĩ gọi đại diện người nhà bệnh nhân theo tôi liền hoảng hốt đứng dậy, cả bác Đăng bác Vân và ba Hào cũng đi cùng luôn. Đến căn phòng cách đó không xa, bác sĩ bật màn hình máu chiếu lớn, lần lượt cho mấy người xem một số hình chụp và phân tích tình trạng hiện tại.
Ông ấy nói rất dài. Rất chi tiết. Từ những khái niệm dễ hiểu tới thuật ngữ chuyên môn. Vợ anh, cả người, rất nhiều những vết thương. Anh nghe loáng thoáng cái gì mà phần não bị ảnh hưởng nặng nhất, nếu tình trạng trở xấu có thể dẫn tới chết não.
Có người đầu óc choáng váng tê dại, anh khụy xuống, nước mắt cứ thế ứa ra không ngừng. Những gì xảy ra tiếp theo, anh căn bản không nghe thấy, cũng không có ý thức.
Lúc anh bừng tỉnh thì cả nhà đã không còn ai ở đó rồi, anh vội vã qua phòng cấp cứu, nhưng cũng chẳng có lấy một bóng người. Ba Hến hốt hoảng lao tìm vợ, chạy ngược chạy xuôi thì gặp bác Vân ở tầng một.
Bác bảo thím Hà yếu quá, giờ phẫu thuật tiếp chắc thím không chịu được. Bác, bác Đăng và cả ba Hào nữa đã cùng bác sĩ bàn bạc kỹ lưỡng, thống nhất quyết định chuyển thím tới phòng cách ly đặc biệt để tiện theo dõi tình hình, tùy vào chuyển biến của thím mới tính tiếp.
Bác đưa cho anh Hậu bộ áo quần dài màu xanh da trời bảo khoác vào, sau khi em chồng đội mũ với bịt khẩu trang bác liền dẫn chú đến gặp thím. Nhưng anh cũng chẳng được tới gần, mà chỉ có thể đứng quan sát chị từ phía xa, cách một tấm kính. Vợ nằm đó, xung quanh là rất nhiều dây dợ máy móc. Vợ cách anh có vài mét thôi, cớ sao anh nhớ vợ đến thế? Anh thèm vô cùng, thèm cái cảm giác được chạm vào vợ, dù chỉ là một cái siết tay thôi, cũng đủ lắm rồi.