Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài đánh thức Lam Nguyệt, cô phủ chăn da hổ cho Ô Lệ, mặc quần áo vào chuẩn bị đi ra ngoài xem đang ầm ĩ chuyện gì.
“Chia ra tìm” giọng nói của Mộc Sa từ cửa truyền tới, Lam Nguyệt kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Bắt được rồi, bắt được rồi” giọng nói của cậu nhóc Hoắc Lí truyền đến
Lam Nguyệt nhấc cửa ra đi ra ngoài, Mộc Sa đứng bên cạnh cô canh chừng. Lam Nguyệt nhìn thấy, trên khu đất trống có một tên đàn ông bẩn thỉu đang bị trói, trên lưng với trên tay của hắn đều treo thịt sấy và con mồi của nơi cư trú, già Sơn và già Lưu từ trong hang đi tới đó. Lam Nguyệt cũng muốn đến xem, lại bị Mộc Sa ngăn lại. “Tôi đi xem một chút”, Lam Nguyệt phất tay, đi xuống, Mộc Sa theo sát ở phía sau.
Tên trộm kia cả người bẩn thỉu vô cùng, nhưng đôi mắt đen rất sáng, quấn váy da thú, tay đang bị trói, sau khi bị Hoắc Lí lấy lại thức ăn, tên trộm cứ nhìn chằm chằm thức ăn, trong ánh mắt toát lên vẻ đau khổ.
“Có giết hắn không? Hay là ném vào rừng cho dã thú ăn”. Khôn đứng ở phía trước tên trộm, hỏi già Sơn và già Lưu.
“Hắn không phải là tới cướp phụ nữ, lại không làm ai bị thương, không nên giết”. Hai già trao đổi ý kiến với nhau.
“Còn có một nơi cư trú khác sao? Còn cướp phụ nữ?” Lam Nguyệt hỏi Mộc Sa.
“Ừ, ở phía bên kia rừng Lạc Vụ cũng có nơi cư trú, phải đi qua rừng Lạc Vụ mới đến được, rất xa. Trước kia ở rừng rậm Mông Tạp không chỉ có một mình nơi cư trú bọn tôi, vào mùa tuyết sẽ phát sinh những chuyện như tranh giành phụ nữ và thức ăn”. Mộc Sa giải thích cho Lam Nguyệt
“Ở núi đá này không xảy ra sao?” Lam Nguyệt lại hỏi.
“Không, nơi này cách hai bên đều xa, đằng trước ở chỗ rất xa mới một nơi cư trú khác, trước kia cha của Trát Nhĩ đã từng đi qua đó, nghe nói đó chỉ là một nơi cư trú nhỏ, không thể nào chạy tới núi đá được, bọn họ cũng không thể đánh thắng được bọn tôi. Cha của Khôn trong lúc bảo vệ phụ nữ bị đoạt ở nơi cư trú, vì bảo vệ mẹ hắn nên mới chết, khi đó mẹ hắn đang có thai Hoắc Lí, sinh Hoắc Lí ra xong cũng chết”. Mộc Sa giải thích cặn kẽ tình hình xung quanh cho Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt gật đầu, lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, hiểu biết của cô đối với nơi này vẫn còn chưa toàn diện. Xem ra núi đá này tạm thời vẫn còn an toàn, nơi cư trú lớn hơn thì cách nơi này khá xa, tạm thời sẽ không xảy ra chiến tranh. Chỉ là tên trộm này từ đâu mà tới, lại còn nhếch nhác như vậy, nhìn thế nào cũng là do lặn lội đường xa mà thành, hơn nữa còn rất đói bụng. Lam Nguyệt còn đang nhìn, đám người già Sơn đã quyết định ném hắn vào rừng rậm Lạc Vụ rồi.
“Đợi chút, để cho cháu hỏi một chút”. Lam Nguyệt ngăn lại, đi tới trước mặt tên trộm “Cậu không phải chỉ có một người phải không, chắc chắn còn mang theo phụ nữ, tôi đoán là cậu đi cướp cho phụ nữ ăn, bọn họ chắc chắn đang ở gần đây.”
Tên trộm kia khiếp sợ nhìn Lam Nguyệt, Lam Nguyệt lại nói:”Tôi sẽ không để bọn họ giết cậu, cậu dẫn bọn tôi đi tìm nhé? Tôi nghĩ là các cậu đang cần giúp đỡ. Cậu nên tin tưởng tôi, ở đây chỉ mỗi nơi cư trú của bọn tôi thôi, cậu thấy mình có thể an toàn ra khỏi khu rừng rậm xung quanh đây sao? Hơn nữa còn trong tình huống phải mang theo phụ nữ nữa?”. Lam Nguyệt bình tĩnh phân tích cho hắn xong, hắn liền nhìn Lam Nguyệt gật đầu. Lam Nguyệt bảo Mộc Sa đi tới cởi dây trói cho hắn, dẫn hắn đi sưởi ấm rồi mới xuất phát tiếp. Buổi sáng mặc dù mưa đã tạnh, nhưng cả người tên trộm kia đều ẩm ướt.
“Lam, làm gì vậy?” Già Sơn nghi ngờ hỏi Lam Nguyệt, lão không rõ giữ lại tên trộm lại làm gì, lại còn cho hắn đồ ăn nữa.
“Phụ nữ” Lam Nguyệt chỉ nói hai chữ rồi dẫn tên trộm kia đi vào hang núi để ăn cơm. Mộc Sa và Hoắc Lí cũng đi theo.
“Đầu óc của Lam nha đầu không biết làm từ cái gì, sao lại thông minh đến thế”. Già Lưu lập tức hiểu ra, lôi kéo già Sơn đến nói thầm.
Trong lúc ăn sáng, Lam Nguyệt đã hỏi rõ ràng mọi chuyện. Tên trộm kia tên là “Mục”, theo như những gì hắn nói, thì nơi cư trú của bọn họ ở bên bờ sông bên kia cách rừng rậm rất xa, bên chỗ bọn họ có rất nhiều nơi cư trú. Nơi cư trú của bọn Mục nằm sát bên cạnh rừng, có tới gần trăm người, khi bầy lợn rừng đi qua đã phá hủy nơi cư trú của bọn họ, làm chết không ít người. Bọn họ mang theo phụ nữ chạy trốn, bị người của những nơi cư trú khác cướp đoạt, lại chết trận một phần, đoạt đi mấy người phụ nữ. Bị ép tới đường cùng, bọn Mục phải mang theo những người còn lại xuyên qua rừng rậm, đi tới bìa rừng Lạc Vụ. Mục không dám tìm nơi cư trú để thu xếp cho phụ nữ, sợ giống như những lần trước kia bị đoạt phụ nữ giết đàn ông. Khi đến gần núi đá thì đã đói không chịu nổi, nhưng vì không quen thuộc địa hình xung quanh, không dám để lại phụ nữ để đi săn thú. Mục phát hiện ở núi đá có nơi cư trú, hơn nữa còn có rất nhiều thịt treo ở bên ngoài. Sau khi bàn bạc cùng mọi người xong, Mục nhận nhiệm vụ đi trộm. Thừa dịp hôm qua trời mưa, sáng sớm Mục chạy tới trộm đồ ăn, tiếp đó thì bị người đi tuần tra phát hiện, rồi bị Hoắc Lí bắt được.
Trán Lam Nguyệt đầy vạch đen nhìn Mục, tên này bí quá hóa liều, thấy ở núi đá là một nơi cư trú lớn mà còn dám lớn mật chạy tới, đúng là đói sắp chết rồi. Đổi lại là những nơi cư trú khác thì hắn chết là cái chắc.
Cơm nước xong, dưới sự dẫn đường của Mục, bọn Lam Nguyệt đã tìm được đám người của Mục. Toàn bộ đều đói đến xanh xao vàng vọt, mấy người phụ nữ ở núi đá vội lấy thịt đã nướng chín cho bọn họ, bọn họ đều ăn ngấu nghiến như hổ đói. Mục có chút ngượng ngùng nhìn Lam Nguyệt, trải qua chuyện sáng nay, hắn đã nhìn ra địa vị của Lam Nguyệt tại núi đá. Lam Nguyệt khoát khoát tay tỏ ý không cần phải ngại, lại đếm số người, có 22 phụ nữ, 12 người đàn ông bao gồm cả Mục, không có trẻ nhỏ và người già. Nhìn váy da thú rách nát của bọn họ, có thể tưởng tượng được nơi cư trú của bọn họ đã bị tổn thất lớn đến mức nào, những người còn lại trông đều xơ xác như lá rụng mùa thu.
“Mấy người muốn tiếp tục tìm nơi cư trú hay là thế nào?” Lam Nguyệt hỏi Mục.
“Bọn tôi có thể vào nơi cư trú của các cô không?” Mục dè dặt hỏi Lam Nguyệt, hi vọng cô gái mặt lạnh này có thể th nhận bọn họ. Bọn họ cũng muốn tìm một nơi cư trú để tham gia, nơi cư trú của Lam Nguyệt ăn thịt chín, đốt lửa sưởi, chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng hai điểm này thôi, bọn họ cũng muốn gia nhập bằng được.
“Ừm, sau này sẽ là người một nhà, mọi người làm tốt những chuyện mà mình phải làm, người một nhà tức là mọi người ở trong cùng một nơi cư trú” Lam Nguyệt hiếm khi kiên nhẫn mà gật đầu, nói.
Mục mừng rỡ xoa xoa tay nói với đám người của mình, cả đám vui vẻ thu dọn đồ đạc của mình, cùng bọn Lam Nguyệt trở lại nơi cư trú ở núi đá.