Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vẫn chưa có kết quả. Có lẽ ngày mai mới có."
"Vậy con bé giờ đang ở nhà cậu sao?"
"Ừ, mình đã sắp xếp cho con bé ở tạm phòng của A Du." A Du chính là con gái của Tiêu Ngọc Phương, tên thật là Lâm Vân Du. Cô ấy cũng chính là Isabella - cô gái bị nhầm với Triệu Thanh Diệp lần trước.
"Nếu mình nhớ không lầm thì không lâu nữa A Du sẽ về nước đúng không?"
"Ừ, khoảng vài ngày nữa." Tiêu Ngọc Phương nhìn xấp bản thảo thiết kế trên bàn. "Mình đang định chỉnh sửa lại một căn phòng ở ngay trong nhà mình cho Thanh Diệp."
"Cậu định cho con bé sống ở nhà cậu luôn à? Vậy căn hộ của con bé bây giờ thì sao?" Trần phu nhân cảm thấy chính mình là người tạo ra vật cản cho con trai mình.
"Mình chỉ định chỉnh sửa một căn phòng cho con bé thôi, còn nó thích ở nhà mình hay sống riêng cũng được, chỉ là mình không yên tâm." Tiêu Ngọc Phương lật một bản thiết kế, tiếng giấy 'sột soạt' truyền tới điện thoại.
"Vậy nếu con bé chọn ở lại căn hộ thì cậu sẽ làm thế nào?"
"Có thể mình sẽ để con bé tự do làm điều mình thích, nhưng mình hi vọng con bé giữ liên lạc thường xuyên."
"Có lẽ con bé sẽ làm vậy." Trần phu nhân chợt nhớ ra: "Tính tình A Du nhà cậu hoạt bát như thế, trong nhà cậu lại chỉ có mỗi nó là con cháu, mình nghĩ nó sẽ thích Thanh Diệp thôi. Lát nữa mình gọi lại nhé. Làm phiền cậu nãy giờ, ngại quá thưa tổng thống." Bà cười vui vẻ.
"Lại chọc quê mình rồi." Tiêu Ngọc Phương cũng cười. "Bạn bè với nhau đã lâu còn khách sáo như thế làm gì."
"Giờ không giống, cậu là tổng thống đấy." Trần phu nhân tiếp tục trêu chọc, bà cười rộ lên.
"Vậy mà trước giờ cậu dám ăn nói như thế với mình, muốn gì đây?" Tiêu Ngọc Phương làm bộ đe dọa.
"Haha.. Mong tổng thống rộng lượng bỏ qua cho."
"Thôi không nhiều lời nữa, mình cúp máy trước nhé."
"Được, tạm biệt." Trần phu nhân cúp máy, thở dài ngao ngán nhìn trần nhà.
Xem ra chính bà đã tạo vật cản cho con trai rồi. Con trai, cố lên, mẹ tin con có thể làm được!
* * *
Trần Hạo hiện giờ vẫn cứ như trong hũ, anh không biết việc Triệu Thanh Diệp nhận lại người thân.
Anh cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gọi mẹ anh hỏi tung tích của cô ấy. Hiện tại anh muốn ngắt máy cũng muộn, mẹ anh đã nghe máy rồi.
"Alo? Có chuyện gì à con trai?" Giọng điệu của bà không ổn lắm, nghe cứ như là có tật giật mình ấy.
"Mẹ biết Triệu Thanh Diệp đang ở đâu đúng không?" Trần Hạo nheo nheo mày. Phản ứng của mẹ anh lúc nghe điện thoại là như thế nào?
"Mẹ.. ờm.. mẹ không biết." Trần phu nhân giật mình. Thằng nhóc này biết rồi sao?
"Mẹ không lừa được con." Trần Hạo nghe giọng của mẹ mình, anh chắc chắn trăm phần trăm là mẹ đang nói dối.
"Được, được, con lớn rồi, mẹ không lừa được con nữa. Mẹ biết con bé ở đâu, được chưa?" Giọng Trần phu nhân có vẻ hơi tức giận, nhưng bà nhanh chóng hạ giọng: "Nhưng mà.. nghe mẹ nói xong con không được vội vàng tới tìm con bé đâu nhé.."
"Rốt cuộc là chuyện gì? Ý mẹ là sao?" Trần Hạo nhíu mày càng chặt. Có chuyện gì mà mẹ mình cứ úp úp mở mở mãi.
"Thực ra.. Con bé đang ở dinh tổng thống."
"Cái gì? Ở chỗ tổng thống?" Trần Hạo bật thốt lên. "Mẹ không đùa con đấy chứ?"
"Cái thằng này, mẹ lừa mày làm gì."
"Thế tại sao mẹ biết cô ấy ở đó?"
"Thì.. là A Phương đón con bé về."
"Đón?" Trần Hạo chợt nhận ra vấn đề: "Mẹ, cô ấy có quan hệ gì với tổng thống Tiêu sao?"
"Ừ.. Con bé là cháu gái của A Phương, là con gái ruột của em gái A Phương."
"Tiêu gia hình như chỉ có một mình cô Tiêu là con gái thôi mà?"
"Không, thực ra A Phương có một em gái song sinh nữa, nhưng cô ấy bị bắt cóc từ lúc còn nhỏ. Chuyện này đối với nhà A Phương là một đả kích, vì thế không ai dám nhắc trước mặt Tiêu thái thái. Con không biết là phải."
Trần Hạo vò đầu. Trời ạ, quen cô ấy chưa bao lâu, ngay cả bạn trai còn chưa làm được, nay thân thế cô ấy bộc lộ, cửa ải này vốn đã khó lại còn khó hơn.
Trần phu nhân thấy con trai mình ở đầu dây bên kia im lặng mới sốt ruột nói với con trai: "Con trai, con ổn chứ?"
"Mẹ, chuyện này liên quan tới mẹ đúng không?" Trần Hạo đỡ trán. Chắc chắn là mẹ anh đã cho Tiêu phu nhân biết, nên bà mới có hành động như vậy.
"Hả? Ờ.. Thì là mẹ nói cho A Phương biết, chứ sao? Nhưng mà vậy cũng tốt cho con bé, nhận lại người thân sau mấy chục năm xa cách, vậy không phải tốt à?" Trần phu nhân bào chữa.
"Công nhận việc mẹ làm đúng là tốt thật. Chúc mừng mẹ, con đường kiếm con dâu của mẹ lại được kéo dài ra rồi." Trần Hạo cảm thấy thật dở khóc dở cười. Anh với cô ấy còn chưa có gì, mẹ anh đã đẩy cô ấy đi xa tít tắp thế kia, thử hỏi anh phải làm sao bây giờ?
Mẹ à, vố này đau lắm đấy.