Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xem hạn dùng voucher, cuối cùng cũng không thể mời Tomas, Viên Thụy nói với Trịnh Thu Dương rằng Tác Duyệt muốn gặp anh, Trịnh Thu Dương sảng khoái đồng ý.
Cũng ngay ngày Quốc khánh, Tác Kiến Quốc phải tham gia tiệc trà quốc khánh thành phố, phải ở nhà một mình Tác Duyệt liền hẹn Viên Thụy gặp mặt ngay đêm đó.
“Bộ này?” Viên Thụy phối một bộ cầm yếm thử ở trước ngực, “So với bộ hồi nãy được hơn không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Cũng được, còn bộ nào khác không?”
Viên Thụy xoay người mò tìm trong tủ quần áo, lại phối một bộ cho anh xem.
Trịnh Thu Dương nâng cằm, kén chọn nói: “Hình như bộ đầu tiên được nhất.”
Viên Thụy không thể làm gì khác là lại lôi bộ thứ nhất ra, nói: “Thật ra anh mặc cái gì cũng đẹp mà, Tác Duyệt nhìn ảnh cũng nói anh rất đẹp trai, anh không cần lo lắng chuyện này.”
Trịnh Thu Dương lại nói: “Lần đầu tiên gặp người nhà em, để lại ấn tượng tốt rất quan trọng. Hay là mặc cái áo khoác lúc nãy, phối với cái quần tối màu kia?”
Viên Thụy nhìn đồng hồ trên tay, không chịu nổi nói: “Không được, anh còn rề rà nữa là chúng ta trễ đó, hôm nay chắc chắn sẽ kẹt xe.”
Trịnh Thu Dương nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định: “Vẫn là bộ thứ nhất tốt hơn, làm chân anh dài ra.”
Cuối cùng cũng thay xong quần áo, Viên Thụy đem theo quà Trịnh Thu Dương tặng cho Tác Duyệt, thay giày, đứng ở cửa trước thúc giục: “Anh đang làm gì đó? Nhanh lên đi! Thật sự trễ lắm rồi!”
Trịnh Thu Dương ở trong phòng vệ sinh nói: “Em nhấn nút thang máy trước đi, anh lập tức tới ngay.”
Viên Thụy không thể làm gì khác đành đi ra ngoài ấn thang máy, tay sờ vào trong túi, chết, quên lấy di động rồi, liền xoay người trở lại, đẩy cửa ra đúng lúc nhìn thấy Trịnh Thu Dương cúi người mang giày.
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Đó là miếng lót giày tăng chiều cao phải không?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy cầm di động cất vào túi, nói: “Anh nhanh lên đi, thang máy sắp tới rồi.”
Hai người sóng vai đứng trong thang máy, yên lặng không nói.
Mãi cho đến khi xuống lầu, Trịnh Thu Dương lái xe, Viên Thụy ngồi ghế phó lái vẫn không hé nửa lời.
Trịnh Thu Dương nhịn hết nỗi nói trước: “Không muốn nói gì sao?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương khó thở nói: “Vốn không muốn bị em nhìn thấy, em nói tự dưng em quay lại làm gì chứ.”
Viên Thụy rụt cổ một cái, nói: “Xin lỗi, em không cố ý.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Em cũng không phải cố ý cao hơn anh.”
Trịnh Thu Dương nói: “Anh đâu có trách em!”
Viên Thụy nhìn anh, nói: “Anh không giận chứ?”
Trịnh Thu Dương hít thở sâu mấy cái, “Không có, sao phải giận?”
Viên Thụy nói: “Vậy…em có thể cười cái được không?”
Trịnh Thu Dương: “… Buồn cười lắm sao?”
Viên Thụy vô cùng thành thật: “Thu Dương, anh rất đáng yêu.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Đã mất mặt rồi thôi cho mất luôn: “Cười đi.”
Viên Thụy cao hơn hắn 3 cm, nhưng bả vai hắn rộng hơn Viên Thụy, nếu không đứng cùng một chỗ kỳ thực cũng khó nhận ra.
Nhưng hắn lại để ý.
Nhất là khi gặp mặt em gái Viên Thụy, hắn không muốn mình nhìn thấp hơn Viên Thụy.
Viên Thụy cũng không cười quá đáng, chỉ cười tủm tỉm lộ ra lúm đồng tiền, nhưng lại cười rất lâu, lúc đến cửa tiệm còn chưa dứt.
Trịnh Thu Dương dừng xe xong, bấu eo Viên Thụy một cái, tức giận nói: “Không cho cười nữa!”
Viên Thụy quay đầu nhìn anh, cười nói: “Em không nhịn được ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, trời đã tối, chỗ đỗ xe bên này cũng không có đèn chiếu sáng, cậu yên tâm ôm lấy Trịnh Thu Dương, nói: “Trịnh Thu Dương, em rất thích anh!”
Trịnh Thu Dương chịu mất mặt cả đoạn đường cuối cùng cũng vơi đi, biệt nữu nói: “Em đừng hiểu lầm, trước đây không có dùng, hôm nay là lần đầu tiên, sau này cũng không dùng nữa.”
Viên Thụy cười ha ha: “Không sao, anh xài đi, em sẽ không nói cho người khác biết.”
Trịnh Thu Dương: “… Không cho cười! Cũng không cho nói! Nếu không anh liền ở đây bóp vếu em!”
Viên Thụy ngẩn ra, hoảng sợ dùng hai tay che ngực.
Trịnh Thu Dương ôm lấy cậu hun một cái thật mạnh.
Nhà hàng đồ nhật này là của một người bạn Trịnh Thu Dương mở, hắn đưa Viên Thụy tới mấy lần, đã là khách quen, đã sớm đặt phòng, quản lý và nhân viên cũng sẽ không vây xem Viên Thụy.
Một bữa ăn, Tác Duyệt đối với Trịnh Thu Dương ấn tượng không tệ, lúc hắn đi vệ sinh, Tác Duyệt nói với Viên Thụy: “Không tệ nha, người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.”
Viên Thụy khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có.”
Tác Duyệt cười nói: “Xem ra cũng là người đáng tin, nhìn ánh mắt anh ngập tràn tình yêu như vậy, về nhà em có thể nói lại với ba để ba yên tâm rồi.”
Viên Thụy ngoài ý muốn nói: “Em nói với ba?”
Tác Duyệt nói: “Đương nhiên, là ba bảo em thay ba xem mặt trước, vạn nhất không phải người tốt lành gì thì nhanh chóng cứu anh ra a, ba cứ cả ngày lo lắng anh bị người ta lừa gạt.”
Viên Thụy cảm khái nói: “Ba bận như vậy, còn nhớ chuyện nhỏ nhặt này của anh.”
Tác Duyệt trừng cậu nói: “Đại sự cả đời mà là chuyện nhỏ sao? Bộ anh cũng sẽ yên tâm khi em tùy tiện lấy chồng hả?”
Viên Thụy nghi ngờ nói: “Đương nhiên không được, không lẽ em đang yêu đương? Lo tập trung học đi, em còn phải thi nghiên đó.”
Tác Duyệt bất đắc dĩ thở dài, nói: “Em đã 21 rồi, anh với ba cứ coi em như đứa nhỏ 11 tuổi. Yên tâm, lý tưởng của em là tương lai đến Âu Châu làm đại sứ ngoại giao, trở thành nữ thần ngoại giao của Âu Châu Đại Lục Đông Phương, khiến tất cả soái ca Anh Pháp Đức Ý phải quỳ dưới gấu váy của em, hừ hừ hừ!” Cô giơ tay làm tư thế chém xuống, “Không chừa một ai!”
Viên Thụy trợn mắt ngoác mồm, không nhịn được ngồi thẳng vỗ tay.
Tác Duyệt vỗ bàn ra hiệu cậu dừng lại, nói: “Cho nên anh và ba lo lắng đều là dư thừa, hiểu chưa?”
Viên Thụy nói: “Hiểu rồi, nhưng là…”
Tác Duyệt nói: “Không có nhưng nhị gì hết! Bạn trai anh không tệ, chỉ là thấp hơn anh.”
Đúng lúc Trịnh Thu Dương từ bên ngoài trượt cửa ra bước vào: “…”
Tác Duyệt: “…”
Viên Thụy vội nói: “Anh thích ảnh thấp hơn anh.”
Trịnh Thu Dương cảm thấy đầu gối hơi đau, lại ân ẩn chút ngọt ngào.
Lớp diễn xuất còn 2 tiết nữa là Viên Thụy có thể kết thúc khóa học, cậu cảm thấy bản thân hình như có chút tiến bộ, nhưng không nhiều lắm.
Lúc Lý Linh Linh hỏi cậu, cậu thành thật nói: “Tôi thật sự không có thiên phú diễn xuất, khả năng chỉ tới đó, tiền công ty tiêu trên người tôi không đáng.”
Lý Linh Linh cũng không để ý, chỉ nói: “Không sao, quay phim thần tượng chính là để thu hút fan nhỏ tuổi, cậu cứ thể hiện cái soái của mình là được.”
Viên Thụy gật gật đầu, nói: “Tôi biết.”
Lý Linh Linh không ngờ lần này giao tiếp thuận lợi như vậy, do dự hỏi: “Cậu biết cái gì?”
Viên Thụy nói: “Nhân lúc còn trẻ còn có chút sắc đẹp, nhanh chóng kiếm tiền a.”
Lý Linh Linh: “…”
Cô gào thét lên: “Công việc của anh là tập trung vào chương trình thực tế và show giải trí! Cái gì mà nhân lúc còn trẻ còn sắc đẹp nhanh chóng kiếm tiền! Bộ anh cho rằng anh đi bán thân hả! Anh hai anh là thần tượng là nghệ sĩ! Làm ơn tích cực một chút có được hay không!”
Viên Thụy bị cô rống đến mờ mịt, hồi lâu mới nói: “Nghệ sĩ cũng là bán thân a.”
Lý Linh Linh bị cậu chọc tức đến thở không nỗi, lo lắng nhìn cậu chằm chằm, gọi Triệu Chính Nghĩa vào dạy bảo một trận: “Ngoại trừ chiếu cố sinh hoạt của nghệ sĩ, còn phải truyền năng lượng cho nghệ sĩ, cậu cả ngày truyền giáo tư tưởng gì cho cậu ta? Trước đây chỉ có chút ngớ ngẩn, hiện tại vừa ngớ ngẩn vừa không tiến bộ! Cậu mau nói cậu đã làm những gì?”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
“Chị Linh Linh.” Viên Thụy không nhìn nổi, nói “Tiểu Triệu rất có năng lượng.”
Lý Linh Linh trừng cậu.
Viên Thụy nói: “Đó đều là bạn trai tôi nói, tôi đáp ứng anh ấy năm 35 tuổi sẽ giải nghệ.”
Lý Linh Linh: “… Sau đó làm gì?”
Viên Thụy hơi đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chính là, chính là kết…kết hôn và vân vân.”
Lý Linh Linh và Triệu Chính Nghĩa cùng choáng váng.
Lý Linh Linh giận dữ nói: “Triệu Chính Nghĩa! Bộ cậu bị sao chổi ám sao!? Tại sao cậu đi với ai cũng dính phải chuyện này?!”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy: “… Cái gì?”
Không lâu sau đó, trong lúc cậu đi thang máy gặp được Lương Tỳ cùng với người thần bí ở cùng Lương Tỳ lầu trên, mới chợt hiểu ra ý nghĩa thâm sâu trong câu nói của Lý Linh Linh.
Triệu Chính Nghĩa, một THẲNG NAM chữ in hoa, cũng xứng với cái danh nam thần hút gay.