Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Come out
Trịnh Thu Dương không muốn nói với mẹ chuyện hắn muốn tham gia cuộc thi thiết kế, chấp nhận mình mắc bệnh tương tư, trả con búp bê về phòng sau đó ra ngoài nói: “Mẹ tới sao không gọi trước? Con tan tầm trực tiếp đi đón mẹ.”
Mẹ Trịnh nói: “Mẹ làm thẩm mỹ ở gần đây, tiện đường tới luôn.”
Trịnh Thu Dương nhìn mặt bà, dựng thẳng ngón cái nói: “Đẹp, một chút nếp nhăn cũng không có, nói mẹ 18 tuổi cũng có người tin.”
Mẹ Trịnh đương nhiên cao hứng, nhưng vẫn giả bộ quở mắng: “Không học cái gì giỏi, miệng lưỡi trơn tru.”
Lúc đến bà có mua ít đồ, muốn nấu cơm cho con trai, vào phòng bếp nhìn một chút, hỏi: “Con mấy nay không nấu cơm?”
Trịnh Thu Dương mở túi đồ mẹ hắn xách tới nhìn, cao giọng đáp: “Mẹ còn trông chờ con trai mình nấu cơm sao? Nó chỉ có thể nấu mì ăn liền.”
Mẹ Trịnh buộc lại tạp dề, nói: “Con nói con xem, tìm minh tinh làm gì, bận rộn như vậy sao có thể chăm sóc con tốt?”
Trịnh Thu Dương nói: “Con dù không ở cùng minh tinh, cũng không thể cứ chờ người ta tới chăm sóc a, mẹ, con lớn như vậy rồi, không đói chết.”
Mẹ Trịnh ở trong phòng bếp tìm gia vị, phát hiện trong tủ bếp treo phía trên và bếp được dọn rất sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng, đồ nên ở đâu là đặt ở đó.
Nhưng bà mới không muốn khen tiểu yêu tinh họ Viên, chỉ nhìn một chút chứ không nói.
Cơm nước xong, Trịnh Thu Dương đưa bà về nhà, đúng lúc gặp phải ba hắn ở dưới lầu.
Ba hắn nói: “Anh thấy trong nhà không có đèn, tưởng em lại ra ngoài chơi mạt chược, lạnh như thế còn chạy loạn.”
Mẹ Trịnh cũng rất vui vẻ khi thấy ông, nói: “Anh cũng đâu có nói hôm nay tới a.”
Hai người tình cảm không tệ, đứng chung một chỗ rất có tướng vợ chồng.
Tối nay « Shiny Friends » phát sóng tập cuối, Trịnh Thu Dương vội trở về xem, nói: “Con không lên, tạm biệt a.”
Hắn quay lại xe, ba hắn mất hứng gọi: “Gấp cái gì? Mấy tháng không gặp con, vừa gặp đã chạy.”
Mẹ Trịnh kéo hắn nói: “Đúng vậy, vào ngồi một chút đi, trò chuyện với ba con.”
Bà bí mật ngắt cánh tay Trịnh Thu Dương, ra ám hiệu bảo hắn gần gũi với ông một chút.
Trịnh Thu Dương hiểu ý mẹ, đành phải tranh thủ thời gian nhắn cho Viên Thụy, nói hắn đến chỗ mẹ, lát nữa sẽ liên lạc.
Viên Thụy vẫn chưa trở về, còn đang quay phim.
Lên lầu, mẹ Trịnh hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Em làm cho anh mấy món hợp khẩu vị?”
Ba Trịnh nói: “Ăn rồi, chỉ là hai ngày nay cổ họng không thoải mái, cho anh ly mật ông lê đi.”
Mẹ Trịnh cười đi.
Trịnh Thu Dương ngồi ở bên cạnh, không nói một câu.
Lúc hắn còn nhỏ, mỗi lần ba hắn tới đều giống như kẻ trộm, lén lén lút lút lúc nửa đêm, sáng sớm hôm sau lại lén lút đi, lúc nhỏ hắn còn tưởng rằng ba mình là đồng nghiệp của Lăng Lăng[1] xuất quỷ nhập thần. Rồi cứ cách mười ngày nửa tháng, luôn có một bà dì quái dị đột ngột tới nhà, cùng mẹ hắn như hai người điên đánh đấm cấu xé lẫn nhau. Sau này bà dì đó còn dắt một đứa con trai lớn hơn hắn một chút tới, bọn họ khi đó đều chưa hiểu chuyện, thấy hai người lớn đánh nhau, bọn họ cũng nắm lấy cổ áo đối phương đánh thành một đoàn.
[1] Quốc Sản 007 – Tựa gốc 國產凌凌漆, Quốc Sản Lăng Lăng do Châu Tinh Trì thủ vai chính.
Sau này dần dần trưởng thành, nhờ bạn học cùng hàng xóm chỉ trỏ, hắn mới biết ba hắn không phải là Quốc Sản Lăng Lăng, mà là chồng của người khác, là ba của người khác, mẹ hắn là tiểu tam, còn hắn là đứa con hoang.
Khi đó hắn mới 9 tuổi, khóc van xin mẹ dẫn hắn đi, đừng sống cuộc sống bị người ta xem thường nữa, mẹ hắn khi đó khóc còn thảm thương hơn hắn, nói đã muộn rồi.
Hắn bỏ nhà đi, lúc tốt nghiệp tiểu học hắn cầm mấy trăm đồng của mẹ đi mua vé xe lửa Thâm Quyến, nghe loa xe lửa hát một đường “Câu chuyện mùa xuân của chúng ta, cải cách cởi mở … ” ầm ầm hơn 30 tiếng, xuống xe lửa lại không biết đi đâu, đứng ở trước cửa trạm xe lửa Thâm Quyến mờ mịt nhìn xung quanh.
Khi đó đang có nạn tội phạm buôn bán trẻ con, hiệu suất làm việc của cảnh sát các nơi cực kỳ cao, hắn bước lên đất Thâm Quyến chưa tới ba tiếng đã được cảnh sát đưa về Bắc Kinh.
Mẹ của hắn tìm hắn sắp điên rồi, khóc hai mắt đỏ bừng, vừa nhìn thấy hắn liền đánh mười mấy bạt tai, đánh xong lại ôm hắn khóc nức nở. Hắn hiện tại nhớ không nổi bộ dạng lúc ấy của mình, ngay cả có khóc hay không cũng đã quên, chỉ nhớ rõ ngày hôm đó trong một đám người vây quanh, không có ba hắn.
Sau đó hắn lên sơ trung, cao trung, đại học, rồi đi du học, khi được hỏi người nhà, hắn đều nói hắn không có ba, dù sao trên hộ khẩu vốn cũng không có.
Mẹ hắn lại là người chết vì sĩ diện, vì chuyện này mà cả đời bị xem thường, chẳng những bị người ngoài xem thường mà ngay cả anh em ruột cũng xem thường bà, Trịnh Thu Dương có một người cậu, một người dì, chưa từng lui tới cùng mẹ con hắn, ngay cả lúc bà ngoại qua đời cũng không có ai báo cho mẹ hắn, lúc biết thì đã được chôn hơn nửa tháng. Mẹ hắn lúc ấy dẫn hắn theo, hai mẹ con đốt giấy để tang, ở trong khu mộ trống rỗng quỳ đốt vàng mã, mẹ hắn ngày đó khóc cơ hồ ngất đi, lại chỉ hù dọa được mấy con quạ trong bụi cây tùng.
Hắn không quản được mẹ, cũng không khuyên được, dần dần không khuyên nữa, mọi người xem thường bà, riêng đứa con trai này lại không thể. Bà rất yêu ba hắn, nguyện ý sống cuộc sống như vậy, hắn chỉ có thể theo bà.
Ba Trịnh hỏi: “Gần đây công việc lại thuận lợi không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Rất tốt.”
Ba Trịnh nói: “Anh của con mới lên chức ba, trong nhà nhiều chuyện, ở công ty con nhớ giúp đỡ nó, dù sao cũng là anh em ruột, so ra vẫn tốt hơn người ngoài.”
Trịnh Thu Dương “Ừm” một tiếng.
Ba Trịnh còn nói: “Nó chỉ lớn hơn con một tuổi mà đã làm cha rồi, con phải cố gắng a.”
Trịnh Thu Dương: “...”
Ba Trịnh cười cười, nói: “Lúc nãy còn có người bạn ba hỏi thăm con, muốn làm mai cho con đó.”
Trịnh Thu Dương nói: “Ba, không cần...”
Ba Trịnh thấu hiểu nói: “Người trẻ tuổi nha, yêu đương cũng bình thường, không muốn bị ai quản, nhưng một khi đến tuổi kết hôn, lập gia đình phải an phận.”
Trịnh Thu Dương tự nhủ, ngài năm đó cũng lập gia đình sớm, sao không thấy ngài an phận?
Hắn nói: “Ba, con có người yêu.”
Ba Trịnh kinh ngạc nói: “Không có nghe mẹ con nói a, cô gái đó làm việc gì?”
Trịnh Thu Dương nói: “Là minh tinh.”
Ba Trịnh có chút không tán thành, nói: “Vợ của anh con tuy không tốt lắm, nhưng lương cũng ổn, làm việc nhà nước, người cũng coi như đoan chính, có thể tạm chấp nhận. Diễn viên minh tinh những người này a, yêu chơi còn có thể, sao có thể thật sự lấy về nhà?”
Trịnh Thu Dương không thích nghe loại giọng điệu này của ông, nói: “Vậy ngài nói xem, là dạng gì mới có thể lấy về nhà?”
Mẹ Trịnh mở bếp nấu nước lê, ở cửa bếp nghe được nội dung hai cha con nói, mơ hồ cảm thấy bất an, vội vàng đi ra ngoài cười nói: “Hai người đang nói gì đấy?”
Ba Trịnh bị con trai cãi lại đã không vui, nhưng lại không muốn nói lời khó nghe trước mặt mẹ Trịnh, chỉ nói: “Không có gì, Thiệu Dương có con gái, anh hỏi nó khi nào cũng cho hai chúng ta ôm cháu.”
Mẹ Trịnh nói: “Chuyện này sao có thể gấp a, cũng phải tìm người thích hợp.”
Bà vừa nói vừa cầm remote mở TV, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Thiếu chút nữa quên xem phim rồi, bỏ lỡ ngày mai lại phải lên mạng xem, trên mạng quảng cáo còn nhiều hơn TV.”
Kết quả vừa mở TV, cố tình lại bật trúng kênh « Shiny Friends ».
Mẹ Trịnh ngẩn người, vội đổi kênh, ba Trịnh lại nói: “Đừng đổi, xem phim gì a, xem cái này còn hay hơn, anh xem mấy tập rồi.”
Mẹ Trịnh: “...”
Trịnh Thu Dương không nhịn cười được, nói: “Con cũng vậy thích xem cái này.”
Mẹ Trịnh trừng mắt liếc hắn một cái.
Trên TV, Viên Thụy thay đồng phục tài xế taxi, hăng hái mở cửa xe taxi, độc thoại: “Cốc cốc cốc, mau tới ngồi xe của tui. Cốc cốc cửa nhỏ cửa nhỏ, mau tới ngồi xe của tui!”
Ba Trịnh và Trịnh Thu Dương đều cười ha ha, mẹ Trịnh kiên cường nhịn cười.
Viên Thụy bật radio, bật trúng đài kể chuyện nghe vài phút, mặt khổ sở nói: “Ai nha nghe không hiểu.” Lại đổi kênh, nghe quảng cáo một lát, lại nghe kênh hướng dẫn nấu ăn, tổ hậu kỳ tặng một dòng chữ chạy qua: “Chơi radio quá hăng, đã quên nhiệm vụ...”
Sau đó màn hình chuyển sang khách mời khác.
Ba Trịnh nói: “Cậu chân dài này thật thú vị.”
Trịnh Thu Dương phụ họa gật đầu.
Ba Trịnh nói: “Trước kia ba có tham gia dạ tiệc công ích của một tạp chí thời trang, đã gặp cậu ta một lần, ban tổ chức mở event rút thưởng, cậu ta tích cực nhất, dáng cao như vậy lại chen ra trước đầu hàng chờ mở thưởng, bất quá cuối cùng cũng không được gì, ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương không nhịn được bật cười, bị mẹ của hắn trừng mắt nhìn.
Mẹ Trịnh nói: “Chỉ là một thằng nhóc ngu ngốc.”
Ba Trịnh cười nói: “Nhìn không quá tinh ranh, bất quá này cũng không thể nói, minh tinh bọn họ không thể chỉ nhìn mặt, kẻ nào bề ngoài càng đẹp thì bên trong càng bẩn.”
Câu này vốn là nói cho Trịnh Thu Dương nghe, để hắn biết rõ đừng tiếp tục dây dưa cùng “Cô bạn gái” đó.
Trịnh Thu Dương nhịn không nói.
Mẹ Trịnh bưng nước lê mật ong ra, rót một chén nhỏ cho ba Trịnh, lại rót thêm một chén nữa, nói: “Thu Dương, con cũng uống đi, nhuận phổi thanh hỏa.”
Trịnh Thu Dương nhận lấy, cũng không sợ nóng, hớp vài cái là xong, đặt chén xuống nói: “Không còn sớm, con về.”
Ba Trịnh hỏi: “Con bây giờ ở đâu?”
Mẹ Trịnh cướp lời: “Ở bên kia Từ Khí Khẩu.”
Ba Trịnh nói: “Cũng không xa lắm, ở lại một lát đi, ba nói với con mấy câu.”
Trịnh Thu Dương nhìn mẹ hắn, mẹ hắn nháy mắt với hắn bảo hắn nghe lời, đành thở dài, ngồi bất động ở đó.
Ba Trịnh nói: “Kết hôn không phải chuyện nhỏ, ba có một người bạn lâu năm, là người Hongkong, kinh doanh bất động sản, ông ấy chỉ có một đứa con gái, năm nay 23 tuổi lại không chịu nghe lời, muốn gả cho một thằng công nhân nghèo. Nay ông ấy đưa đứa con gái ngàn vàng đến Bắc Kinh học, nhờ ba chiếu cố cho, ba lớn tuổi như vậy, con bé cũng không muốn. Ba nghĩ a, toàn là người trẻ tuổi, con đi theo đuổi đại tiểu thư này đi.”
Lời vừa nói ra, ngay cả mẹ Trịnh cũng ngây ngẩn.
Trịnh Thu Dương dĩ nhiên không chịu, nói: “Con không đi, con đã nói có người yêu.”
�
Ba Trịnh trầm mặt nói: “Ba đã nói không được, mau chia tay với ngôi sao đó đi, cắt đứt hoàn toàn. Con gái của bạn ba còn xinh đẹp hơn các minh tinh, lại là tiêu chuẩn khuê nữ đại gia, rất môn đăng hộ đối cùng nhà chúng ta, ba đã mất hy vọng với mắt nhìn của anh con rồi, lại đi cưới người như vậy, ba cũng không quan tâm nữa, con cũng không phải không thể, đến lúc đó đừng làm cho người ta chê cười.”
Trịnh Thu Dương liếc ông một cái, nói: “Có đứa con này, vốn đã bị chê cười rồi?”
Ba Trịnh hơi giận nói: “Mày nói gì!”
Mẹ Trịnh vội nói: “Lại nói hưu nói vượn cái gì? Lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện.”
Ba Trịnh nói: “Còn không phải vì muốn tốt cho con sao? Con muốn làm thiết kế, ba cho, đã bao nhiêu năm rồi, con vẽ ra được cái gì? Năm ngoái cái bộ Tiên Cảnh kia cũng là vì cho con mặt mũi mà đánh khuông sản xuất, con tưởng ba không biết con cả ngày làm gì sao? Đua xe chơi gái, có làm được chuyện gì đứng đắn không, a? Hiện tại cho con đi lấy lòng Đại tiểu thư, đó chẳng phải là sở trường của con sao? Nếu có thể kết hôn thì sau này qua Hồng Kông mở chi nhánh Vân Xương, toàn bộ giao cho con quản lý, chẳng phải rất hợp lý sao?”
Trịnh Thu Dương lạnh mặt nói: “Tôi không làm được chuyện gì đứng đắn? Tôi chính người như thế, cũng không xứng quản cái công ty Châu Báu của ngài, ngài muốn ai quản thì đưa người đó.”
Ba Trịnh cau mày nói: “Mày có thái độ gì đây?”
Trịnh Thu Dương nhìn mẹ, mẹ hắn sắc mặt khẩn trương hướng lắc đầu ra ám hiệu đừng chọc ba hắn nổi giận.
Trong nháy mắt hắn cảm thấy mình sống thật hoang đường, cứ thế thốt lên: “Ba, con hoàn toàn, ngay từ đầu, vốn dĩ không có ý định kết hôn cùng con gái.”
Mẹ Trịnh mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Đột nhiên, ba Trịnh nghe giọng nói có chút quen phát ra từ trong TV, kinh ngạc quay đầu lại.
Trong màn hình, Viên Thụy bị hành khách nhận ra, đang che mặt nói: “Tôi không phải tôi không phải.”
Cô gái có thai ngồi ghế sau muốn cười lại không thể cười, vẻ mặt thống khổ.
Ngoài TV ba người đều sửng sốt, cũng không quan tâm cãi nhau, đều nhìn chằm chằm vào TV.
Trên TV một trận náo loạn, cuối cùng cũng đưa được cô gái đó đến bệnh viện, camera quay lại toàn bộ hành trình, hậu kỳ cắt nối biên tập hết sức kinh tâm động phách.
Đoàn của Viên Thụy ngồi trên ghế ngoài hành lang, ai nấy đổ mồ hôi hột.
Ba Trịnh kinh ngạc nói: “Còn có chuyện này sao!”
Mẹ Trịnh: “...”
Ba Trịnh nói: “May mà không xảy ra chuyện gì, nếu không thì phiền phức rồi, may mà có cậu người mẫu này.”
Trịnh Thu Dương yên lặng nói: “Cậu ta chính là người yêu con.”