Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Việt Cơ
  3. Chương 126: Có Người Tặng Hai Mươi Cân Vàng
Trước /381 Sau

Việt Cơ

Chương 126: Có Người Tặng Hai Mươi Cân Vàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kiếm Cữu hiển nhiên không có ác ý, nhưng thân phận Tứ công chúa nước Việt của mình chính là bom hẹn giờ!

Rất rõ ràng, Kiếm Cữu vì nghe được tin mình biết thuật dịch dung mới cố ý đến đây. Chuyện mình biết thuật dịch dung mới lộ ra bao lâu? Hắn đã tìm đến rồi.

Khẩu âm người Việt, còn trẻ, lại biết thuật dịch dung, kết hợp ba điểm này, hắn ta tự nhiên trực tiếp hoài nghi mình.

Vệ Lạc thở dài một hơi, lúc này nàng cũng chẳng còn tâm tình hưởng thụ thú làm phú ông. Nàng xoay người, trở về tẩm phòng.

Thời gian trôi mau, đảo mắt ba ngày đã qua. Trong mấy ngày này, Vệ Lạc chỉ tiếp đón hiền sĩ cầu kiến đúng một lần.

Ngày đó, Vệ Lạc đang khổ luyện kiếm gỗ trong dịch quán, thì giọng một kiếm khách từ bên ngoài truyền đến, "Điền Thức người Tề cầu kiến."

Vệ Lạc đáp một tiếng: "Chờ một chút, để ta thay y phục."

"Dạ."

Vệ Lạc đi tới tẩm phòng tắm rửa một lượt, đổi áo bào ướt mồ hôi trên người, thay một bộ khác.

Nàng thay vẫn như cũ là bào phục nền vàng nhạt, viền kim. Thứ bào phục này sẽ làm nổi bật quý khí của nàng, hơn nữa khiến sắc mặt nhợt nhạt của nàng cũng thêm phần sức sống. Đương nhiên, đây không phải ý Vệ Lạc, đây là do Nam công căn dặn.

Chuẩn bị xong xuôi, Vệ Lạc nhanh chân tiến đến thư phòng.

Hiện tại nơi nàng dùng để tiếp kiến khách nhân các nước, nếu không cử hành yến hội, thì sẽ là thư phòng. Ba ngày qua, nàng tiếp đón hai nhóm hiền sĩ, có điều đều là người Tấn. Người Tề vẫn là lần đầu tiếp kiến. Mà người Tề họ Điền này, Điền chính là quốc họ nước Tề, khả năng chính là vương tôn nước Tề.

Vệ Lạc tới ngoài thư phòng thì bắt gặp năm chiếc xe ngựa đang đậu trong bãi. Bên cạnh xe ngựa có mười tám kiếm khách đang đứng.

Những kiếm khách này thấy Vệ Lạc đến gần thì đều tò mò đánh giá nàng. Lúc Vệ Lạc bước lên thềm bạch ngọc thì nghe rành mạch một kiếm khách đang xì xầm: "Mỹ mạo dường ấy, nhất định là hạ thần trên giường của công tử Kính Lăng."

"Không đúng. Công tử Kính Lăng đã phủ nhận rồi, kẻ này cũng tuyên bố trước công chúng rằng mình sẽ không làm lộng thần nữa."

Bấy giờ, một kiếm khách bật cười: "Lộng thần? Lộng thần là gì? Như Nghĩa Tín Quân nước ta, bằng vào Tề hầu thậm yêu, nay đã quyền thế ngập trời, cảnh nội nước Tề không ai dám đặt để một lời."

Hắn ta vừa thốt ra, một giọng khác liền quát khẽ: "Câm miệng!"

Kiếm khách kia lập tức im bặt, phải nói là, toàn bộ kiếm khách đều im bặt.

Lúc này Vệ Lạc đã bước vào thư phòng.

Nàng vừa vào phòng, một hiền sĩ chừng ba mươi tuổi, mặt dài, mắt nhỏ ti hí đang ngồi trên tháp đứng lên. Hắn chắp tay với Vệ Lạc, cao giọng rằng: "Điền Thức người Tề gặp qua Vệ quân."

Vệ Lạc nở nụ cười, hai tay chắp lại đáp lễ, ngồi xuống tại tháp kỷ thuộc về chủ nhân.

Vừa khi nàng an tọa, mấy thị tỳ cũng nối đuôi nhau đi vào, ngồi quỳ chân hai bên nàng, vì nàng thêm rượu sắp thức ăn.

Điền Thức người Tề này từ sau khi Vệ Lạc bước vào vẫn luôn quan sát nàng. Hắn nhìn mấy lần, liền cúi đầu uống vài chén rượu vờ che giấu, lát nữa lại ngẩng đầu hai mắt xem nàng.

Vệ Lạc nhận ra hiếu kỳ trong mắt hắn, còn có đánh giá, cũng không cho là kỳ quái, mấy ngày nay nàng thấy nhiều nhất chính là thứ ánh mắt này.

Vệ Lạc cầm chén rượu lên, giơ về phía Điền Thức, cười vang: "Công là người Điền thị, ắt thuộc vương tôn nước Tề. Vệ Lạc hổ thẹn, lại lấy phận thường dân tiếp đón vương tôn, kính xin quân chớ trách tội."

Điền Thức nghe vậy cười rộ, hắn vội vã giơ chén rượu trong tay, kính Vệ Lạc rồi một hơi cạn sạch. Chờ đến khi thả chén rượu xuống, hắn mới cung kính mở miệng, "Vệ quân quá lễ rồi, trong thiên hạ ai chẳng biết quân chính là người công tử Kính Lăng coi trọng? Ngày khác công tử Kính Lăng trở thành Tấn hầu, khanh tướng chỉ trong một ý quân mà thôi. Hôm nay phận thường dân thì có sao?"

Hắn nói tới đây, hơi dừng một chút, thoáng do dự một hồi, lại nói với Vệ Lạc: "Xin cho lui tả hữu."

Vệ Lạc ngẩn ra.

Nàng phất phất tay. Theo cái phất tay của nàng, toàn bộ thị tỳ kiếm khách hai bên đều lui hết. Mà lúc này, Điền Thức cũng lệnh đám người Tề lui về phía sau.

Khi tất cả mọi người đều đã lui, Điền Thức đứng dậy, từ phía sau mang ra một rương gỗ.

Hắn nâng rương gỗ tới trước mặt Vệ Lạc, vái chào thật sâu với nàng, cung kính mà rằng: "Chủ thượng lệnh ta đem vật này giao cho Vệ quân."

Vệ Lạc ngẩn ra, nàng cúi đầu xem xét chiếc rương gỗ đặt trước mắt mình.

Điền Thức quỳ gối ngồi xổm xuống, đưa tay từ từ mở nắp rương.

Nắp rương vừa mở, tức thì, một vùng vàng rực chói lòa hai mắt Vệ Lạc.

Đây là một rương vàng!

Một rương toàn vàng! Các thỏi vàng sắp ngay ngắn bên trong, ước chừng khoảng hai mươi cân.

Bấy giờ, vàng rất hiếm thấy. Kể tự khi nước Sở hưng thịnh, vàng trở thành ngoại tệ mạnh, lưu hành trong quý tộc thượng tầng. Dần dần, đến quý tộc thượng tầng của các đại quốc như nước Tề, nước Tần, nước Tấn, trong trường hợp quan trọng cũng thích bắt chước người Sở, lấy vàng thay lễ. Thế nhưng vàng vẫn chưa được lưu hành trong dân gian các nước, dùng vàng làm lễ, chính là lễ vật rất quý trọng khách khí.

Vệ Lạc nhìn một vùng vàng rực này, tâm không khỏi lấy làm kinh hãi, Tần thái tử Diễn vì chuyện bản thân về nước sẵn lòng tặng nàng mười cân vàng đã là rất không dễ. Điền Thức nước Tề này và mình căn bản chẳng quen biết, sao lại cam lòng tặng hai mươi cân vàng cơ chứ?

Vệ Lạc lóe ý nghĩ này, đưa tay ra, từ từ khép lại nắp rương.

Nàng nhẹ nhàng đẩy rương đến trước mặt Điền Thức, nâng mắt nhìn về phía hắn, cười nhạt: "Vì lẽ gì tặng vàng?"

Điền Thức cười ha ha. Tay hắn đè lên nắp rương, khiến Vệ Lạc không đẩy đi được, cười nói: "Đây là chút kính ý của bỉ thượng mà thôi."

Vệ Lạc cười cười, mày mắt hơi nhíu, chậm rãi cất lời: "Lạc chẳng qua chỉ là một hiền sĩ bình thường, vừa không quyền thế, cũng chẳng phú quý. Thực không rõ lệnh chủ vì lẽ gì mà tặng vàng? Có câu lễ hạ vu nhân, tất hữu sở cầu (1), dám hỏi sở cầu là chi?"

Lời Vệ Lạc đưa ra rất bình thường, vô cùng bình thường. Bất cứ ai không rõ cớ gì mà thu được nhiều vàng như vậy, tất cũng sẽ hỏi vấn đề ấy.

Nhưng sau khi nàng vừa hỏi thế, Điền Thức lại lộ vẻ chần chờ.

Mặt hắn hiện vẻ khó xử, than thở với Vệ Lạc: "Chủ thượng tuyệt không ác ý, ngài đối với quân thực tâm ngưỡng mộ đã lâu. Song, lúc Thức xuất hành thì chủ thượng cũng chưa từng giao truyền lời gì cho quân cả."

Điền Thức nói tới đây, chân thành nhìn Vệ Lạc: "Thịnh tình thành khẩn của bỉ thượng, tuyệt chẳng khả nghi, cũng không đòi gì. Quân chớ lo lắng."

Sao Vệ Lạc có thể không lo lắng? Phen này mỹ danh của nàng lưu truyền quá nhanh, vừa ngay tối qua cũng có người bất ngờ đến tặng lễ, nói chủ nhân của mình không mong ước gì khác, chỉ cầu gặp mặt nàng một chút thôi.

Bởi vậy, Vệ Lạc lắc đầu, nhàn nhạt nhưng rất kiên định đáp: "Lễ quá rồi, Vệ Lạc không dám nhận. Mời thu cho."

Điền Thức nhìn Vệ Lạc, đang lúc Vệ Lạc nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục thuyết phục thì hắn ta lại cười khổ một tiếng, bưng rương gỗ trở về. Sau khi đặt xuống, hắn mới nói: "Ý quân đã vậy, Thức cũng vô phương cưỡng ép."

Hắn từ từ trở lại ngồi quỳ chân trên tháp của mình, hai tay nâng chén rượu, quay sang Vệ Lạc cung kính nói: "Thấy món vàng lớn mà sắc không đổi, quân tuy trẻ người, lại thực bất phàm. Xin uống chén này."

Vệ Lạc nở nụ cười, cầm chén rượu lên cùng hắn đối ẩm.

Nay người này đã thu vàng, lòng hiếu kỳ của Vệ Lạc lại tới, nàng hơi nghiêng người, mắt to chớp mấy cái, cười híp mí: "Chủ thượng của quân là?"

Điền Thức cười ha ha: "Chủ thượng đang trên đường, không lâu sau sẽ đến Tân Điền. Đến lúc đó quân tự biết thôi, tự biết thôi. Ha ha ha."

Xem ra là không muốn nói.

Vệ Lạc nghĩ, phỏng chừng là hoàn khố vương tôn có tiền không chỗ tiêu đây mà. Lập tức, nàng đè lòng hiếu kỳ xuống, lại tiếp tục mời rượu Điền Thức.

Hai người người tới ta lui, nói hết chuyện vặt vãnh Tề Tấn, bất tri bất giác đã quá nửa canh giờ, Điền Thức bắt gặp khuôn mặt Vệ Lạc lộ vẻ mệt mỏi, liền cáo lui với nàng.

Nhìn xe ngựa của Điền Thức chạy khỏi dịch quán, Vệ Lạc sờ sờ cằm, tự lẩm bẩm: "Xem ra mỹ sắc Vệ Lạc ta đã dương danh thiên hạ, khiến hoàng kim cuồn cuộn kéo đến. Haiz, nhân sinh như vầy, thực là quá suông sẻ làm người phải đắc ý. Ái chà chà, những tháng ngày đắc ý này thực khiến người ta mắc cỡ mà."

Tang nữ đứng sau lưng nàng, nghe được nàng mèo khen mèo dài đuôi thì không khỏi bật cười, ném qua một cái liếc mắt xem thường.

(1) lễ hạ vu nhân, tất hữu sở cầu: tặng lễ cho người, ắt có điều cầu

Quảng cáo
Trước /381 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhất Nhân Đắc Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net