Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Việt Cơ
  3. Chương 161: Thân Thế Của Vệ Lạc?
Trước /381 Sau

Việt Cơ

Chương 161: Thân Thế Của Vệ Lạc?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thái cơ thấy công tử Kính Lăng chẳng may may động lòng với ánh mắt lơi tình của mình thì đành phải ngúng nguẩy không vui ngồi lại tháp.

Tư thế ngồi của nàng ta vô cùng ưu mỹ, một đôi mắt xinh đẹp đưa đẩy ánh quang. Thế nhưng, lực chú ý của đám đông đại thể lại tập trung trên hàng tiệc đầu nước Tề.

Chậm rãi, Thái cơ cũng quay đầu lại, theo tầm mắt của chúng nhân nhìn sang.

Khi chúng nhân đều chú mục vào hai sứ thần nước Tề thì Thái cơ, hai mắt của nàng ta, lại trừng thẳng Vệ Lạc.

Lúc này Vệ Lạc đang thành thật tựa vào lòng Nghĩa Tín quân, tuy rằng đang cúi mày cụp mắt, nhưng dưới ánh lửa hừng hực, gương mặt của nàng vẫn dễ dàng trông ra.

Vệ Lạc cảm giác một tia nhìn sáng rực đầy bức bách, không khỏi ngẩng đầu lên.

Nàng vừa ngẩng đầu, liền đối diện hai con ngươi đang lom lom của Thái cơ.

Nàng ta thực sự nhìn vô cùng chăm chú, vô cùng kỹ càng. Lúc bắt gặp hai mắt của Vệ Lạc thì mãi nửa ngày sau, nàng ta mới chớp mắt mỉm cười.

Một tiếng cười của nàng ta, mĩ miều mà trong trẻo, êm tai khôn tả, hơn nữa khi nàng cười thì tay áo che lấy, thân thể yêu kiều run run không ngớt, bộ ng ực bị bó đẩy cao kia càng rung lên, quả là phong tao vô hạn.

Trong dung mạo khí chất của Thái cơ, còn mang theo sự khoan thai chỉ công chúa mới sở hữu. Bởi vậy nét biểu cảm lả lơi đó không hề thô thiển như mỹ nhân tầm thường, trái lại càng bật lên khí chất dung hòa giữa ung dung và tục mị riêng biệt kia của nàng.

Lập tức, đã có không ít nam nhân liên tiếp trông về phía nàng ta.

Ánh mắt đưa đẩy, Thái cơ uyển chuyển ngoái đầu nhìn chúng nam nhân. Sau đó, nàng quay sang Vệ Lạc.

Lần thứ hai nhìn thẳng Vệ Lạc, Thái cơ đột nhiên lấy tay áo che miệng, nũng nịu kêu: "Cơ trông rất quen đó! Lẽ nào là cố nhân?"

Tự lúc Thái cơ đưa mắt về phía mình thì Vệ Lạc đã run người.

Lúc này, lời của nàng ta vừa thốt ra, Vệ Lạc liền mím chặt môi.

Giọng Thái cơ cũng không vang, tựa như lời tán gẫu bình thường mà thôi, chẳng qua, đây là đối thoại giữa hai tuyệt đại giai nhân, hơn nữa, nội dung cũng cực kỳ không bình thường. Tức thì, quyền quý ngồi phía trước đều ngẩn ra, tích tắc liền chòng chọc đánh giá Vệ Lạc.

Vừa nhìn, một tràng tán thán nho nhỏ không dứt bên tai.

"Cha, hai cơ này quả thực giống nhau."

"Mặt nhìn thoáng qua thì thực sự tương tự."

"Không rõ phụ nhân này xuất thân là gì nhỉ? Rốt cuộc là công chúa nước nào?"

Giữa tiếng bàn tán ồn ào nháo nhác, ào ạt kéo tới, Vệ Lạc rõ ràng cảm thấy, một sân tiệc người Tấn kia, cùng với phần sân tiệc người Tề bên này, đều đang lom lom chiếu mắt vào nàng, chờ nàng phản ứng.

Trong sự chờ mong của chúng nhân, Vệ Lạc nâng mắt, xấu hổ mỉm cười, ôn thanh trả lời: "Tộc thiếp lấy đạo truyền gia, sống ẩn dật. Nghĩ rằng người có người tương tự, vật có vật giống nhau, cơ nhìn lầm rồi."

Nàng nói, gia tộc của nàng đều là ẩn sĩ, còn nói con người dù sao cũng có chỗ tương tự, là Thái cơ nhầm lẫn rồi.

Vệ Lạc một câu đáp đúng quy đúng củ, tường tận nghiền ngẫm, thì lại chẳng đưa ra gì cả.

Chẳng qua nghe xong câu trả lời của nàng, đại đa số nam nhân vẫn dời sự chú ý khỏi vấn đề này. Dù sao, nếu nàng thực sự là công chúa, thì chẳng cần chi phải phủ nhận! Thân là công chúa, dẫu là dân côi vong quốc, cũng đã rất cao quý, nàng chẳng cần gì phải bác bỏ.

Nghe được lời đáp của Vệ Lạc rồi, thế nhưng Thái cơ vẫn nghi hoặc chòng chọc quan sát nàng.

Dưới ánh nhìn sáng quắc, thẳng tắp của Thái cơ, Vệ Lạc thật sự không hề dễ chịu, song nàng lại không tiện trốn được.

Bị một nữ nhân quan sát một lát mà đã muốn lánh đi, thì quả là nhát gan hết sức, rất bất lợi với hình tượng của nàng.

Do đó nàng chỉ đành mỉm cười yếu ớt, mặc Thái cơ đánh giá không ngừng.

Trên bãi cỏ, chúng nhân đã thấp giọng rì rầm bàn tán.

Vẫn chỉ một sân tiệc người Tấn bên kia, và một sân tiệc người Tề bên này là đang chăm chăm vào biểu hiện của Thái cơ.

Giây lát sau, Thái cơ bật cười khanh khách, lần thứ hai nũng nịu mà rằng: "Chao! Chao! Gia tộc của cơ thật là ẩn tử?"

Vệ Lạc rùng mình.

Đột nhiên, nàng cảm giác công tử Kính Lăng, cùng với Nghĩa Tín quân bên người đều đang không chớp mắt dõi theo nàng, đều đang đợi câu nói tiếp theo của Thái cơ.

Vệ Lạc cười nhạt, cũng không ngẩng đầu trả lời: "Đúng vậy."

Thái cơ lại mỉm cười, trong nụ cười, trong ngữ khí của nàng mang chút bâng quơ, "Mẹ thiếp từng có một người chị, mắt tựa mặc ngọc, quả là giống cơ lắm."

Đột nhiên, Vệ Lạc phát hiện mình đã ngưng mọi hơi thở.

Đột nhiên, nàng phát hiện ánh mắt chiếu tới của công tử Kính Lăng, ánh nhìn chằm chằm của Nghĩa Tín quân bên người, bức bách đến kỳ lạ!

Nàng rất muốn trưng ra một nụ cười thong dong hững hờ, thế nhưng sau khi gắng gượng nặn ra, nụ cười ấy lại mang theo mấy phần cứng ngắc và giả tạo.

Thái cơ làm như không nhận ra sự bất an của Vệ Lạc và sự để ý của những người kia. Nàng ta vẫn mỉm cười như cũ nhìn Vệ Lạc, tỉ mẩn đánh giá nàng, một hồi, nàng ta lại nói: "Ấy! Quả là giống mà! Chị của mẹ thiếp một thời mỹ danh đứng đầu, được vô số trượng phu quý mến, thiếp nhớ kỹ lắm. Dung mạo của cơ, có tới năm phần tương tự bà ấy. Cơ thật sự có phụ mẫu khác, đều là ẩn sĩ?"

Lời này, đã là vô cùng hoài nghi.

Vệ Lạc mím mím môi.

Nàng cảm thấy cực kỳ rõ, hai tầm mắt chiếu rọi bức bách kia, đều chuyển thành đăm chiêu.

Chính vào lúc này, âm giọng trầm thấp ôn hòa, dửng dưng như không của công tử Kính Lăng truyền ra, "Cũng chẳng biết chị của mẹ Thái đại gia, là công chúa nước nào?"

Ngữ khí hắn trầm thấp ôn hòa, hoàn toàn là một vẻ thuận miệng mà hỏi.

Đương nhiên, sinh hứng thú với Thái cơ cũng không chỉ là hai người họ. Ngay khi Thái cơ thốt ra mấy chữ "Chị của mẹ thiếp một thời mỹ danh đứng đầu", thì chúng nam nhân liền liên tiếp trông về phía các nàng, ra chiều hết sức hứng thú.

Thái cơ thấy công tử Kính Lăng bắt chuyện với mình thì vui mừng khôn xiết, nàng được sủng mà lo quay đầu nhìn về phía hắn, si ngốc ngắm diện mạo tuấn mỹ vô trù của hắn một hồi sau, mới tiếp: "Mẹ thiếp đến từ nước Việt, là Việt công chúa. Chị của mẹ thiếp, trước kia diễm danh lan xa. Tiếc thay, bà lại thân vẫn trước đêm gả tới Sở. Mẹ thiếp vẫn vì thế mà tiếc nuối."

Nàng ta nói tới đây thì lại trông sang Vệ Lạc, trong ánh mắt đong đầy ôn hòa hữu hảo, "Tiếc là mẹ thiếp đã không còn. Nếu bà gặp được cơ, ắt sẽ vui mừng lắm."

Vệ Lạc cúi đầu.

Nàng không nhúc nhích.

Nàng tinh tường nhận rõ, công tử Kính Lăng lúc nghe đến mấy chữ "Việt công chúa", thân thể liền cứng đờ!

Vệ Lạc cũng nghe được mấy lời xì xào truyền đến.

Trong những lời ấy, có người đang hỏi Việt công tử Ấn, "Thật sự có giai nhân như thế? Công tử có từng gặp qua? Nàng ta so với cơ của Nghĩa Tín quân ra sao, lại càng mỹ diễm hơn ư?"

Câu hỏi này, mang theo sự hiếu kỳ với mỹ sắc của nam nhân.

Ngực Vệ Lạc căng chặt, nàng ổn định hô hấp, dựng thẳng hai tai chăm chú nghe.

Ngay trong tích tắc ấy, nàng phát hiện trên bãi cỏ hơi yên lặng một chút. Đương nhiên, sự yên lặng này đến từ các tháp hàng phía trước.

Chẳng bao lâu, âm giọng mang chút mê muội của Việt công tử Ấn vang lên, "Ta chưa hề nghe qua! Lạ nhỉ, chị của mẹ Thái đại gia, hẳn là em gái của phụ hầu. Chẳng qua mười mấy năm nay, tại sao một giai nhân nhường vậy lại không nghe ai nhắc đến?"

Hắn vừa thốt ra, Vệ Lạc liền khẽ thở dài một hơi.

Cho dù lúc này, nàng vẫn cảm thấy tầm mắt nóng rực của công tử Kính Lăng, nhưng trái tim đã không còn hoảng loạn như trước.

Nàng rốt cuộc đã nhớ ra, cứ cho là thân phận thật sự của mình bị vạch trần, song công tử Kính Lăng đã không thể dễ dàng, tùy ý giết mình nữa!

Phía sau nàng, còn có Tố mà!

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc lại thả lỏng, nàng th ở dốc hai hơi, gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch rốt cuộc trở lại bình thường.

Quảng cáo
Trước /381 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Đại Tiêu Cục

Copyright © 2022 - MTruyện.net